Đề bài: Trải nghiệm câu chuyện Chiếc lá cuối cùng qua con mắt của Giôn-xi
I. Dàn ý
II. Bài văn mẫu
1. Bài mẫu số 1
2. Bài mẫu số 2
3. Bài mẫu số 3
4. Bài mẫu số 4
5. Cảm nhận về Chiếc lá cuối cùng
6. Phân tích nhân vật Cụ Bơ-men trong truyện
7. Phân tích truyện Chiếc lá cuối cùng của O. Hen-ri
8. Giá trị nhân sinh và thông điệp nghệ thuật trong Chiếc lá cuối cùng
9. Phân tích hai nhân vật Xiu và Giôn-xi trong truyện
10. Hình ảnh chiếc lá và sức mạnh hội họa trong kiệt tác của Cụ Bơ-men qua Chiếc lá cuối cùng
I. Cấu trúc Vai diễn của Giôn-xi trong câu chuyện Chiếc lá cuối cùng
1. Giới thiệu
Nhân vật Giôn-xi tự giới thiệu và kể về chiếc lá cuối cùng trong đêm tuyết gió: Là một nghệ sĩ nghèo, từng đối mặt với căn bệnh viêm phổi gần như đẩy cô vào bên kia cánh cửa của cuộc sống. Nhưng có một câu chuyện đặc biệt đã xảy ra, mang lại động lực mới cho cuộc sống của cô.
2. Phần chính
- Trải qua câu chuyện qua lời kể của Giôn-xi: sống trong căn nhà trọ rẻ tiền cùng Siu, và hàng xóm của họ là cụ Bơ-men. Cả ba đều là những họa sĩ vô danh
- Tôi chiến đấu với căn bệnh viêm phổi, từ chối ăn uống và mất hết niềm tin vào cuộc sống. Ngắm nhìn khung cửa sổ, tôi nghĩ rằng khi chiếc lá cuối cùng trên cây rơi xuống, cuộc sống của tôi sẽ kết thúc
- Trận bão tuyết khắc nghiệt đến. Tôi chắc chắn rằng mọi chiếc lá đã rơi hết. Nhưng đến bất ngờ, vẫn còn một chiếc lá giữa thân cây
- Nghe về sự hi sinh của cụ Bơ-men, tôi bỗng hiểu triết lý cuộc sống và quyết định tiếp tục hành trình của mình.
3. Tổng kết
Giôn-xi chia sẻ cảm xúc, suy nghĩ và ước mơ của mình.
II. Mẫu văn Giôn-xi kể lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng
1. Giôn-xi kể câu chuyện Chiếc lá cuối cùng của O.Hen-ri, phiên bản số 1 (Chuẩn):
Tôi là Giôn-xi, một họa sĩ nghèo sống giữa phố thị náo nhiệt của nước Mỹ. Cuộc đời tôi như một bức tranh đầy màu sắc, kết hợp những giai điệu tối tăm và những tia hy vọng rực rỡ. Có những khoảnh khắc tuyệt vọng khi tôi muốn từ bỏ, nhưng may mắn đã mang đến những người tốt lành, truyền động lực và niềm tin vào những ngày khó khăn nhất của cuộc sống. Trong số đó, ông cụ Bơ-men là người tôi luôn biết ơn và tôn trọng nhất, người đã mở ra cơ hội và niềm tin mới trong cuộc sống của tôi.
Một kỳ nghỉ đông lạnh giá, tôi sống trong một khu nhà trọ giá rẻ với chị Xiu, một họa sĩ nghèo khác. Chị là người tốt bụng và ấm áp. Gần đó, có một họa sĩ già, cụ Bơ-men. Cụ đã dành cả cuộc đời mình cho nghệ thuật, nhưng đến bây giờ, cụ vẫn chưa tìm được nguồn cảm hứng cho kiệt tác của mình. Cụ luôn trông như đang chìm đắm trong men rượu.
Mùa đông năm ấy nặng nề với đợt bệnh viêm phổi lan tràn. Tôi mắc phải, cuộc sống khó khăn trở nên khốc liệt hơn. Nằm trên chiếc giường sắt, tôi nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy bức tường gạch trần trụi của căn nhà bên cạnh. Chị Xiu hy sinh nhiều để chăm sóc cho tôi. Tôi biết chị đã bỏ bữa nhiều lần chỉ để có tiền mời bác sĩ đến chăm sóc cho tôi.
Một buổi sáng, sau khi bác sĩ rời khỏi, tôi thấy mắt chị Xiu sưng nhưng miệng vẫn rộn ràng huýt sáo điệu dân ca. Tôi quá mệt, không thể cử động hay nói chuyện. Chị tưởng tôi ngủ nên bắt đầu vẽ hình minh họa truyện. Nằm nhìn chị làm việc, tôi hướng mắt về bức tường nhà hàng xóm, dây thường xuân leo bám những viên gạch đỏ, khoảng sân trống, bức tường trần trụi, cây thường xuân già cỗi, gốc vặn vẹo mục nát, leo lên giữa bức tường. Ngọn gió lạnh làm rơi rụng đám lá, phơi bày nhánh gần như trơ trụi bám vào mảng gạch vụn. Tôi nhẩm đếm trong miệng:
- Mười hai, mười một, mười, chín, tám,….
Lá cây rơi nhanh chóng. Ba ngày trước còn gần trăm lá, đếm nhức đầu, giờ dễ rồi. Năm…
Chị Xiu ngẩng đầu, đến bên tôi hỏi:
- Em đang đếm gì thế Giôn-xi
Những bài Trải nghiệm câu chuyện Chiếc lá cuối cùng của O.Hen-ri tốt nhất
Tôi chỉ cho chị thấy những chiếc lá bên ngoài. Cuộc đời tôi giống như những chiếc lá ấy, mỏng manh, dễ rụng. Chúng như không thể chống cự trước cơn gió lạnh. Khi chiếc lá cuối cùng rơi, cũng là lúc tôi từ bỏ cuộc sống này.
Xiu la mắng tôi, gọi tôi là đứa trẻ con, chỉ suy nghĩ linh tinh. Chị cố gắng nặn tôi ăn một ít cháo rồi kéo rèm che cho tôi ngủ.
Đêm hôm đó, trời mưa to. Tiếng gió gào rít qua khe cửa. Có lẽ bên ngoài, cây thường xuân đã mất hết lá. Sáng mai, khi tôi tỉnh dậy, tôi biết rằng mình sắp thở phập phồng cuối cùng, giống như cây thường xuân mà gió đã cuốn đi.
Khi mới tỉnh, tôi thấy chị Xiu ngủ gục trên bàn. Gương mặt chị hốc hác, xanh xao đến đáng thương. Tôi nhẹ nhàng gọi chị, lạnh lùng yêu cầu chị mở rèm lên. Tôi muốn nhìn cây thường xuân. Xiu lười biếng, chán chường nhưng đồng lòng làm theo. Tôi nhận thấy trong ánh mắt chị có chút căng thẳng.
Bên ngoài kia, một chiếc lá thường xuân vẫn đậu trên cành. Lá vẫn xanh, mép lá đã vàng, kiên cường và độc lập, đứng tựa vào thân cây khẳng khiu, kiên quyết níu giữ cuộc sống của mình sau cơn mưa khủng khiếp đêm qua đã cuốn đi tất cả mọi thứ.
Tôi run lên từng góc cơ thể. Một chiếc lá nhỏ nhưng sức sống bên trong nó thật mạnh mẽ. Trận bão đêm qua không thể đánh bại nó. Trong khi tôi, một con người trẻ, đầy sức sống, lại chìm đắm trong tư duy về cái chết. Tôi khóc, tự hỏi mình đã làm gì trong thời gian qua. Nhìn sang Xiu, chị cũng bàng hoàng như tôi, nhìn chăm chú vào chiếc lá cuối cùng.
Tôi nhẹ nhàng lay động Xiu, yêu cầu một ít rượu ấm người. Cơn thèm ăn của tôi trở lại sau thời gian dài. Tôi bắt đầu đưa dưỡng chất vào cơ thể, tìm niềm vui và giữ tinh thần lạc quan. Bác sĩ đến và báo tin tôi đang hồi phục tốt. Tôi mỉm cười, hát nhẹ và đang cuộn len làm đồ thủ công trong phòng.
Xiu bước vào phòng sau khi nói chuyện với bác sĩ, gương mặt chị rõ nét vẻ xúc động. Chị đến bên giường và ôm tôi:
- Con mèo con của chị...! Cụ Bơ-men đã ra đi. Do căn bệnh viêm phổi. Họ tìm thấy cụ sau đêm mưa kinh hoàng đó. Cụ mới mắc bệnh có hai ngày thôi. Biết sao không? Cả cơ thể cụ ướt nhẹp, đôi giày và quần áo ẩm ướt, lạnh buốt như đá. Họ không hiểu làm sao cụ lại đi xa trong một đêm khủng khiếp như vậy. Rồi họ phát hiện cái đèn bão và một cái thang. Dưới sàn nhà cụ, những cây bút vẽ và bảng màu còn đọng lại. Và em nhìn đấy, chiếc lá bên ngoài vẫn yên bình. Đó chính là tác phẩm kiệt xuất của cuộc đời cụ Bơ-men!
Tôi là Giôn-xi, một nghệ sĩ đạo sư nghèo đến từ vùng đất xa xôi của nước Mỹ. Cuộc sống nghệ thuật đưa tôi khắp nơi để tìm kiếm nguồn cảm hứng sáng tạo, và qua những hành trình đó, câu chuyện ngạc nhiên nhất lại là câu chuyện về chính cuộc sống của tôi, câu chuyện 'Chiếc lá cuối cùng'.
Ngày ấy, tôi và Xiu-đi - người bạn thân thiết và tốt bụng - sống trong một khu nhà trọ giản dị. Hàng xóm đa phần là những lao động nghèo, trong đó có ông họa sĩ già Bơ-men. Ông Bơ-men đam mê nghệ thuật nhưng chưa tìm ra nguồn cảm hứng. Trong phòng của ông, bức tranh cũ đã được vẽ từ lâu, và ông dường như luôn chìm đắm trong đó. Mùa đông giá buốt, căn bệnh viêm phổi lan tràn trong khu trọ, đời sống khó khăn, đói rét. Tôi cũng mắc bệnh và gặp phải sự chăm sóc từ Xiu và bác sĩ già. Cụ Bơ-men thường xuyên ghé thăm, luôn bày tỏ lo lắng khi thấy tôi đau khổ. Đặc biệt, khi tôi từ chối cháo của Xiu, ông không ngần ngại mắng tôi là ngốc nghếch.
Dần dần, sức khỏe của tôi suy giảm. Cơn ho trở nên dai dẳng hơn, tôi không còn đủ sức để ho lớn. Nằm bất động, tôi cảm nhận sự sống rời bỏ từng chút một. Cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo, tôi nhìn qua cửa sổ: những chiếc lá cuối cùng rơi xuống từ cành. Cuộc sống của tôi cũng dường như đang chấm dứt êm đềm. Từng phút trôi qua... tôi hiểu, khi chiếc lá cuối cùng rời cây, cuộc sống của tôi cũng kết thúc. Tôi nói điều này với Xiu, chị ôm tôi và an ủi:
- Mèo con của chị, đừng nghĩ những điều vô nghĩa đó. Bác sĩ nói em sắp bình phục rồi.
Tôi biết đó chỉ là lời dối trá. Xiu đi lấy thuốc, và cô nói với Bơ-men về tình hình của tôi. Tôi nghe thấy ông mắng tôi một cách to lớn:
- Ngu ngốc! Con ngu ngốc! Ai lại mắc mình vào những chiếc lá ngớ ngẩn như thế!
Vào vai Giôn-xi kể lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng của O.Hen-ri, mẫu số tuyển chọn
Đêm ấy, cơn mưa gió cuồng nhiệt. Tiếng lá rơi nhấp nhô trên mái nhà, tiếng rơi lẻ tẻ. Tôi biết, ngoài kia, chiếc lá cuối cùng của mùa xuân sắp rơi xuống. Tôi đợi đến ngày mai, mong nhìn thấy cây trụi đi, chứng kiến hơi thở cuối cùng của nó. Khi bình minh đến, chị Xiu vẫn nằm ngủ sâu: chăm sóc tôi quá mức vào đêm qua. Nhìn gương mặt mệt mỏi của chị, tôi thấu hiểu sự quan tâm và thương yêu. Tôi chờ đợi chiếc lá cuối cùng rơi để không làm phiền đến mọi người xung quanh. Xiu thức dậy, chăm sóc tôi nhưng tôi lạnh lùng yêu cầu chị kéo rèm lên. Khi Xiu nhìn ra, cả hai đều ngạc nhiên: chiếc lá cuối cùng vẫn đọng lại! Lá vẫn xanh tươi, chỉ rìa đã chuyển sang màu vàng. Cơn mưa gió kinh hoàng đêm trước không làm chiếc lá mất đi, tại sao tôi lại nôn nóng với ý nghĩ rời bỏ cuộc sống đẹp đẽ? Rời bỏ ước mơ họa sĩ? Rời xa Xiu yêu dấu? Tôi nhìn chăm chú Xiu, cả hai cùng kinh ngạc nhìn chiếc lá. Tôi vui vẻ yêu cầu chị đổ chút rượu cho tôi. Xiu vui sướng rời khỏi phòng.
Bất thình lình, tôi cảm thấy tinh thần hồi phục hơn. Sức khỏe trở nên mạnh mẽ hơn. Bác sĩ thăm tôi với tâm trạng lạc quan. Một buổi sáng, trong lúc chờ Xiu mang thuốc, tôi nhẹ nhàng lấy cuộn len và que đan để thử sức sau thời gian dài nằm bệnh. Lát sau, Xiu trở lại, gương mặt chị tràn đầy xúc động. Chị bước tới, nhìn sâu vào mắt tôi:
- Mèo con của chị...! Cụ Bơ-men đã ra đi. Anh mất vì căn bệnh viêm phổi. Đêm mưa gió hôm qua, cụ được tìm thấy mềm ướt. Sau đêm đó, cụ nằm yếu đuối và sang ngày hôm nay đã ra đi. Dưới cửa sổ của phòng chúng tôi - nơi Xiu hướng ánh mắt, có những cây bút và bảng màu vụt xuống... Giôn-xi! Em đã bao giờ tự hỏi tại sao em không thấy chiếc lá cuối cùng rung động...? Cụ Bơ-men đã vẽ nó trong đêm tất cả lá khác rơi xuống. Xiu nói xong và khóc nức nở. Tôi nhìn chiếc lá cuối cùng, lòng tràn đầy cảm xúc
Bây giờ, tôi đã trở thành một họa sĩ có uy tín. Dưới mỗi tác phẩm, tôi kí tên Bơ-men. Mỗi năm, vào ngày kỷ niệm của cụ, tôi trở về khu nhà trọ cũ để viếng mộ cụ. Kỷ niệm về cụ và chiếc lá cuối cùng luôn giữ mãi trong trái tim. Tôi đã cố gắng vẽ lại chiếc lá nhiều lần nhưng luôn thất bại trước tờ vải trắng. Tôi hiểu rằng chỉ thông qua lao động nghệ thuật tận tâm, tôi mới có thể đền đáp sự hy sinh tuyệt vời của ông họa sĩ già đáng kính.
3. Vào vai Giôn-xi kể lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng của O.Hen-ri, mẫu số 3:
Mùa đông ập đến! Cơn viêm phổi cuồng nhiệt dạo chơi, bàn tay lạnh buốt nắm chặt lòng tôi - Giôn-xi, một họa sĩ nghèo, là một trong những nạn nhân đầu tiên của thời tiết khắc nghiệt này. Nghèo đói và căn bệnh làm tôi chìm đắm trong tuyệt vọng, tâm hồn tôi chỉ tràn ngập cho hành trình bí ẩn của mình.
Tôi thuê trọ với Xiu, đồng nghiệp của tôi, ở một góc gác gần công viên Oa-sinh-tơn. Tầng dưới là nơi cụ Bơ-men, 60 tuổi, làm mẫu cho chúng tôi vẽ tranh. Mùa đông này thật khắc nghiệt, mưa phùn và gió vùi dập không ngừng. Tôi chờ đợi khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, điều tôi đã dự đoán.
Vào vai Giôn-xi kể lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng của O.Hen-ri
Chị Xiu thường xuyên an ủi tôi, nhưng tôi không để ý. Tâm hồn tôi cô đơn, những sợi dây với bạn bè và cuộc sống cứ rơi rụng. Trong khi trời sáng, tôi thề thào khi xin chị Xiu kéo mành lên. Ôi, chiếc lá cuối cùng vẫn đứng đó! Lá xanh tươi, chỉ rìa úa vàng. Mưa gió dữ dội không làm nó rơi, tại sao tôi lại suy nghĩ về việc từ bỏ cuộc sống tươi đẹp? Rời xa ước mơ họa sĩ? Tôi nhìn chăm chú Xiu, cả hai đều ngạc nhiên. Tôi yêu cầu chị mở rèm lên, lá vẫn ở đó. Tại sao nó không rơi xuống? Có lẽ sức mạnh gan dạ dũng cảm đã giúp nó vượt qua khắc nghiệt thời tiết? Còn tôi thì sao? Tôi đã đầu hàng, tôi cảm thấy yếu đuối, vô dụng. Tôi cần phải lấy lại niềm tin, nghị lực sống! Tôi nói với Xiu, 'Chết là tội! Một ngày nào đó, tôi sẽ đến vịnh Na-Plơ'. Sự sống trỗi dậy trong tôi. Nhờ thuốc của bác sĩ, sự chăm sóc của Xiu và ý chí sống, cuộc sống lại mỉm cười với tôi.
Buổi chiều, chị Xiu nắm chặt tôi và chiếc gối, kể về cái chết của cụ Bơ-men. 'Em ạ, chiếc lá cuối cùng không bao giờ rụng vì đó là kiệt tác của cụ, vẽ vào những đêm cuối cùng trước khi rơi'. Chết rồi à? Chết vì sự ngốc nghếch của tôi ư? Ân hận đánh đập tâm hồn. Cụ Bơ-men, một họa sĩ sống cô độc, muốn vẽ kiệt tác mà không bao giờ kịp thực hiện. Cụ đã hi sinh mình để cứu tôi, nhưng bức tranh cứu sống tôi lại cướp mất tính mạng của cụ. Nó là tác phẩm kỳ diệu của tình yêu và hi sinh, là niềm tự hào của nghệ thuật chân chính phục vụ cuộc sống con người.
Cảm ơn cụ! Giờ đây, tôi phải làm gì để xứng đáng với cụ? Tôi sẽ sống tốt hơn, vẽ kiệt tác Vịnh Na-Plơ, lan truyền nghệ thuật chân chính khắp thế giới. Tôn vinh những tấm lòng cao cả, sẵn sàng hi sinh vì người khác.
4. Vào vai Giôn-xi kể lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng của O.Hen-ri, mẫu số 4:
Giờ đây, tôi - Giôn-xi, đã trở thành một họa sĩ được biết đến với một phòng tranh ấm cúng. Đã thực hiện được ước mơ vẽ Vịnh Na-Plơ và thỏa mãn niềm đam mê nghệ thuật của mình. Nhưng mỗi lần bút lên giấy trắng, tôi và chị Xiu nhớ về người không bao giờ quên, cụ Bơ-men.
Ba năm trước, tôi mang trong mình căn bệnh sưng phổi, đấu tranh với nghèo đói cùng chị Xiu và cụ Bơ-men. Tôi, cô gái tuyệt vọng, liệt giường, đếm lá thường xuân qua cửa sổ. Chiếc lá cuối cùng, hy vọng cuối cùng, chẳng lẽ khi nó rụng tôi cũng sẽ rời bỏ cuộc sống. Tưởng như đã mất ý chí, đêm đêm chờ đợi ngày cuối cùng.
Vào vai Giôn-xi kể lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng của O.Hen-ri
Sáng ấy, chiếc lá cuối cùng vẫn đứng vững sau đêm mưa tuyết. Tôi gọi Xiu, chứng kiến điều kì diệu kì lạ. Tôi nhận ra sức sống, khám phá niềm vui trong sự tồn tại của chiếc lá. Thay đổi suy nghĩ, tôi muốn sống, chưa sẵn lòng chấp nhận số phận. Chị Xiu nấu cháo, tạo niềm tin và ý chí sống trong tôi.
Buổi chiều, tôi vui vẻ chia sẻ ước mơ vẽ vịnh Na-Plơ với chị Xiu. Bác sĩ đến, chị Xiu nói tôi cần nghỉ ngơi để chị đi trả tiền khám. Niềm tin và hy vọng mở ra trong tôi, chiếc lá cuối cùng là biểu tượng của sức sống và ý chí phấn đấu.