Đề bài: Hóa thân thành nhân vật trong bài thơ Ánh trăng là một hành trình kể chuyện
I. Dàn ý
II. Bài văn mẫu
Hóa thân thành nhân vật trong bài thơ Ánh trăng là một chuyến phiêu lưu kể chuyện
I. Dàn ý Hóa thân thành nhân vật trong bài thơ Ánh trăng là một chuyến phiêu lưu kể chuyện
1. Mở bài
- Mở đầu, giới thiệu bản thân và tình huống của câu chuyện
2. Phần chính
a. Hồi ức tuổi thơ trong lãnh địa của người lính
- Sống giữa thiên nhiên hùng vĩ của biển cả, tôi hòa mình vào không khí trong lành và vô tư của tuổi thơ.
- Đến lúc chiến tranh đột ngột nổ ra, tôi đáp ứng lời gọi của Tổ quốc, bảo vệ đất nước, cùng đồng đội bắt đầu hành trình nhập ngũ.
b. Sự đổi mới trong cuộc sống hiện đại
- Hai miền Nam - Bắc hòa nhập, Tổ quốc độc lập và tự do. Tôi, một trong những sống sót, trở về quê nhà, sống cuộc sống bình lặng, an yên.
- Con trai tôi đề xuất chuyển bố lên thành phố, tôi đổi đời, sống trong thành phố đầy ắp ánh sáng.
- Ngôi nhà nơi tôi ở tràn đầy tiện nghi, tận hưởng cuộc sống. Những thời kỳ khó khăn đã qua trở nên mờ nhạt trong tâm trí.
- Những ký ức và vầng trăng tình nghĩa dường như đã bị lãng quên từ lâu.
c. Tình thức tỉnh và lời hối hận
- Ánh sáng từ vầng trăng bất ngờ chiếu rơi, đánh thức tâm hồn và đập tan nhiều cảm xúc khó diễn đạt.
- Trên cao, vầng trăng vẫn tròn đẹp, chiếu sáng bằng ánh bạch kim, làm tỏa sáng toàn bộ cảnh vật.
- Tôi hối hận tỉnh ngộ, nhận ra mình đã lãng quên quá khứ đầy tình nghĩa, với vầng trăng chung thủy.
- Tôi, người đã quên mất quá khứ khó khăn, sống vô tâm và ích kỷ.
3. Đưa ra kết luận
- Tổng hợp cảm xúc và rút ra bài học sâu sắc từ trải nghiệm của bản thân
II. Bài viết mẫu Hóa thân thành nhân vật trong bài thơ Ánh trăng là một hành trình kể chuyện
Quê hương là mảnh đất thiêng liêng, kỳ diệu, đẹp nhất trong tâm hồn mỗi người. Tôi ra đời và lớn lên ở một vùng quê yên bình, đẹp đẽ. Thời thơ ấu tôi trôi chảy trong gió mát, giữa những cánh đồng xanh thẳng cánh cò bay, những dòng sông êm đềm mang theo phù sa... Ký ức của tuổi thơ là bức tranh đẹp khó quên.
Chiến tranh ập đến không còn bất ngờ nữa, khiến tôi phải lên đường nhập ngũ theo tiếng gọi của Tổ quốc. Cuộc sống gắn bó với núi rừng hoang vu, mùi đạn bom làm trái tim tôi trào dâng nỗi nhớ quê hương. Xóm làng, gia đình, và những cảnh vật quen thuộc hiện lên trong tâm trí mỗi khi đêm đến. Đứng gác dài, ánh trăng sáng vằng vặc trên đầu, tôi cùng đồng đội tâm sự. Có người hỏi tôi:
- Cậu có nhớ quê nhà không? Mỗi khi thấy trăng, tôi lại hồi tưởng đến những ngày êm đềm ở quê hương, không biết đến khi nào mới được quay lại thời kỳ ấy.
Không nhớ cách tôi đã trả lời, chỉ biết rằng khoảnh khắc đó, hồi ức tan vỡ. Năm tháng tuổi thơ sống cùng sông rừng biển cả, hòa mình trong thiên nhiên mát lành và hồn nhiên vô lo vô nghĩ. Chiến tranh đến, tôi vẫn hòa mình giữa núi rừng chiến khu, cảnh vật có sự thay đổi, thân phận cũng khác. Nhưng mỗi khi ngẩng đầu, vầng trăng tình nghĩa vẫn yên lặng. Dõi theo hành trình trưởng thành của tôi, không rời bước.
Chiến tranh kết thúc, miền Nam - Bắc thống nhất, độc lập và tự do. Tôi may mắn sống sót, rời đơn vị để trở về quê nhà. Tạm biệt ngày đạn bom máu lửa, sống cuộc sống bình thường, an ổn. Năm tháng trôi qua, con trai tôi muốn đưa bố lên thành thị. Lo lắng của con khiến tôi chẳng nỡ từ chối, đành rời miền quê thân thương, chuyển về thành phố rực rỡ ánh đèn.
Nơi tôi sống đầy đủ tiện nghi, căn nhà ở trung tâm thành phố sầm uất, người qua lại tấp nập. Không còn lo âu, suy nghĩ về ngày mai hay mất ngủ vì tiếng bom bão đạn, tôi thư giãn trong giấc ngủ an lành, những bữa ăn ngon lành. Gian khổ khó nhọc trước đây dường như tan biến trong tâm trí. Ký ức và vầng trăng tình nghĩa lâu ngày quên lãng từ khi nào chẳng hay.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, tưởng rằng bản thân đã quên quá khứ, quen với cuộc sống hiện đại và tiện nghi. Ánh sáng rực rỡ của thành thị giữ tôi trong bốn bức tường an toàn nhưng có phần cô đơn. Một đêm, ánh sáng trăng đột ngột ghé thăm, đánh thức tâm hồn và khơi dậy nhiều cảm xúc khó diễn đạt.
Trên cao, trăng vẫn tròn và rạng ngời, tỏa ánh sáng bạch kim khắp mọi nơi. Nhưng có điều gì đó rung cảm, nghẹn ngào. Hình ảnh quê hương với con sông, cánh đồng,... bất chợt ùa về trong tâm trí tôi. Niềm xúc không tên khiến tôi khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi hối hận, nhận ra bản thân đã lãng quên quá khứ và vầng trăng trung thủy. Tôi đã thay đổi nhưng trăng vẫn nguyên vẹn, tình nghĩa vẫn bền chặt, luôn bên cạnh và theo dõi chúng tôi.
Lòng tôi trỗi dậy nhiều suy nghĩ và hoài niệm, sống như tôi trước đây là sống vô tâm và ích kỷ. Nhiều người vẫn chịu đựng đau thương với bom đạn kẻ thù, còn sót lại khắp mọi nơi trong Tổ quốc, và nhiều người vẫn chịu đựng đói khổ triền miên. Nỗi đau mất mát vẫn ẩn sau trong lòng dân tộc, dấu vết của chiến tranh vẫn còn. Trong khi nhân dân đang vượt lên trên quá khứ, tôi vui vẻ tận hưởng cuộc sống với đầy đủ vật chất.
Nếu không có bóng trăng soi sáng hôm nay, tôi sẽ không nhận ra bản thân mình khi nào và không bao giờ thức tỉnh để nhìn nhận về cuộc sống của mình. Sự độc lập và tự do ngày nay không chỉ là của riêng tôi mà còn là của toàn bộ cộng đồng dân tộc Việt Nam, là kết quả của sự hy sinh của những anh hùng dân tộc đã đổ máu và nước mắt. Tôi cảm thấy trách nhiệm phải đóng góp một phần cho Tổ quốc, để đền đáp những lợi ích cá nhân vô tâm và sống một cuộc sống đáng giá với tinh thần của người lính thế hệ mới. Quá khứ có thể đau đớn, nhưng nó cũng là một kho tàng của kí ức quý báu, chúng ta hãy trân trọng nó để sống hơn, sống xứng đáng với những gì chúng ta đã nhận được.
""""""HẾT""""""-
Bài luận Vai trò của người lính trong bài thơ Ánh trăng không chỉ giúp các em hiểu rõ hơn về nội dung của bài thơ mà còn giúp củng cố kỹ năng kể chuyện. Để hiểu sâu hơn về bài thơ Ánh trăng, học sinh có thể tham khảo thêm bài: Ý kiến về bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy, Phân tích bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy, Ý kiến của em về 2 khổ đầu bài Ánh trăng, Ý kiến về bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy.