Đề bài: Hóa thân thành ông Hai kể lại truyện ngắn Làng của Kim Lân
1. Dàn ý
2. Bài mẫu số 1
3. Bài mẫu số 2
4. Bài mẫu số 3
Hóa thân thành ông Hai kể chuyện về làng Chợ Dầu
I. Dàn ý Hóa thân thành ông Hai kể lại truyện ngắn Làng của Kim Lân, mẫu 1 (Chuẩn)
1. Khởi đầu
Giới thiệu tổng quan về bản thân (nhân vật ông Hai):
- Bí danh: ông Hai
- Quê quán: làng Chợ Dầu
2. Phần chính
* Tóm lược về bối cảnh:
- Gia đình ông Hai sống tại nơi tản cư cùng ba đứa con
- Trong buổi trưa nghỉ, nhớ về quê hương làng Chợ Dầu
* Tình cảm nhớ nhà khi ở nơi tản cư:
- Hồi tưởng về những ngày trẻ làm việc cùng anh em
- Đến phòng thông tin để nghe đọc báo
- Trò chuyện với những người tản cư mới đến
* Biến cố tâm trạng khi biết làng bị giặc tấn công:
- Bất ngờ, đau đớn, và tủi hổ
- Yêu quê hương đến đâu, đau khổ đến đấy, đặc biệt đối với những đứa con thơ
- Kiểm điểm từng người, không tin làng mình là Việt gian
* Cảm xúc sau khi nghe tin cải chính:
- Hạnh phúc, phấn khích, tự tin đi khoe với Tây về việc nhà mình không bị đốt cháy
- Tự hào về làng Chợ Dầu, làm người bảo vệ danh dự cho ngôi làng
3. Tổng kết
Bày tỏ tình cảm sâu sắc với làng, lòng kháng chiến, tình yêu quê hương và đất nước
II. Bài văn mẫu Hóa thân thành ông Hai kể lại truyện ngắn Làng của Kim Lân
1. Hóa thân thành ông Năm kể chuyện huyền bí về làng Kim Lân, phiên bản 1 (Chuẩn)
Gắn kết với làng Chợ Dầu suốt nhiều năm, giờ phải đến nơi lạ tôi cảm thấy cuộc sống chưa quen. Tại đây hoặc ở làng, mọi người vẫn gọi tôi với cái tên thân quen là ông Năm.
Ngày đó, tôi mệt mỏi làm việc ngoài vườn suốt buổi sáng, khi nghỉ ngơi, tôi lại bắt đầu nhớ về những kỷ niệm ở làng. Khi đó, sức khỏe tốt, làm việc vui vẻ cùng với anh em, trái tim tôi luôn rộn ràng. Chờ đến khi đứa con gái lớn trở về, tôi cắt đứa bé, nhìn thấy nó trưởng thành, rồi tôi phải đến phòng thông tin nghe bản tin. Ai bảo chữ in khó đọc quá nên tôi phải chờ đợi ở đây để nghe người khác đọc, may mắn hôm nay có một anh lính đọc rất to và rõ ràng, không thiếu bất kỳ thông tin nào. Nghe xong bản tin, tôi phấn khích đến mức cả người, đi thẳng ra phố huyện để gặp nhóm người tị nạn mới, họ đến từ Gia Lâm.
Trò chuyện với họ, tôi bất ngờ khi nghe tin làng Chợ Dầu bị khủng bố bởi kẻ thù, tưởng như phải đối mặt với vài tên Tây phương, nhưng lại nghe họ nói làng tôi theo phe Tây, bị chỉ trích làm Việt gian. Tôi ngậm ngùi, không thể tin rằng đó là sự thật, liệu làng yêu quý của tôi lại chuyển biến như vậy sao. Trên đường trở về nhà, tôi chỉ biết cúi đầu mà đi, còn chủ nhà nữa, chắc chắn mụ ta sẽ đuổi cả gia đình tôi vì biết tôi thuộc làng Chợ Dầu. Tôi lo lắng cho đám con cái, liệu chúng có trở thành những đứa trẻ của làng Việt Gian không? Câu hỏi khiến tôi rơi vào cảm giác đau đớn, không biết sự thật có giống như vậy không, tôi tự hỏi từng người trong tâm trí mà không tìm thấy câu trả lời, vì ai cũng có tinh thần của mình. Còn điều nhục nhã nào khó khăn hơn, rồi đây không ai có thể chịu đựng được, cả đất nước này ai cũng ghê tởm giống loài Việt gian bán nước.
Cả đêm trời nghe tin làng bị đối thủ xâm chiếm, tôi không thể tìm giấc ngủ, vài ngày sau cũng không muốn bước chân ra khỏi cửa, điều duy nhất tôi chờ đợi là tin tức tích cực về làng của mình. Mụ chủ nhà hằng ngày luôn lo lắng, tôi chỉ có thể giữ im lặng để làm dịu bớt, suy nghĩ về những điều đen tối và rối bời trong tâm trí, không biết tương lai sẽ đi về đâu. Rồi một ngày, một người bạn cùng làng mang tin tức, kể rằng Tây phương đã phá hủy nhà tôi, hủy hoại cả làng, và chính chủ tịch làng đã lên tiếng bác bỏ tin đó. Niềm vui của tôi không thể kìm nén, tôi phải thông báo lớn cho tất cả những người tị nạn ở đây biết rằng làng Chợ Dầu của tôi là một làng yêu nước.
Tôi tràn đầy hạnh phúc, nồng ấm ngồi kể chuyện cho mọi người về ngày mà làng bị tấn công, cảm giác như chính tôi vừa tham gia chiến đấu cùng cộng đồng làng Chợ Dầu.
2. Hóa thân thành ông Bảy kể truyện ngắn về làng Kim Lân, phiên bản 2 (Chuẩn)
Làng Chợ Dầu, nơi tôi ra đời và lớn lên, giờ đây đã biến mất, bị Tây phương đốt cháy hết. Nhưng tôi không buồn, ngược lại, tôi tự hào và chia sẻ niềm vui này với tất cả mọi người ở nơi tị nạn.
Buổi sáng, tôi chăm chỉ làm đất ngoài bờ ruộng, chuẩn bị trồng ít sắn cho những tháng đói phía trước. Một mình tôi nỗ lực đến mệt nhừ đôi vai, lại nhớ đến những thời kỳ tươi vui ở làng, làm việc cùng anh em, sức khỏe tràn đầy. Nhưng giờ đây, làm sao tôi có thể quên được làng, nơi mỗi ngày tôi phải bộ hành lên huyện để nghe đọc báo và cập nhật tin tức về làng. Một ngày, trên đường về từ phòng thông tin, tôi gặp một nhóm người tản cư mới, họ từ Gia Lâm lên. Một người phụ nữ trong nhóm báo tin rằng giặc đã tấn công làng Chợ Dầu của tôi.
Nghe tin tức đen tối, tôi như bị đánh bại, chưa kịp bình tĩnh thì người phụ nữ đó tuyên bố làng tôi đã lầm lạc, trở thành Việt gian theo phe Tây. Lúc ấy, cổ họng tôi nghẹn lại, làn da trở nên tê rần rần, tôi mặc cảm như không thể thở. Hỏi mụ chủ nhà về sự thật, ngạc nhiên hơn khi mụ chỉ trích chánh Bệu, tôi cảm thấy mất hứng thú, không biết nên nói gì, chỉ còn biết đứng dậy và rời đi. Trên đường về, tôi cúi đầu mặc kệ, cảm giác nhục nhã và đau đớn, làng của tôi bán nước như thế nào. Về nhà, nhìn thấy đám con thơ, tôi thấu hiểu hơn, chúng là những đứa trẻ của làng Việt gian, làm tôi đau lòng. Tôi suy nghĩ đến mức đau đầu, không hiểu tại sao mọi người lại theo Tây, với tinh thần của họ. Cả ngày đó và mấy ngày sau, tôi không thoát khỏi cảm giác buồn bã, chỉ biết ngồi im trong nhà, mặc cho mụ chủ nhà nói xạo quần, tôi không quan tâm, nguy cơ bị đuổi khỏi nơi này cũng không làm tôi nao núng. Đến khi có bạn cùng làng lên báo tin, chủ tịch làng đã đến đây để bác bỏ tin đó. Tất cả đều là giả mạo, Tây phương không chỉ đốt nhà tôi mà còn đốt cả làng, làm cho câu chuyện làng tôi theo Tây hoàn toàn không có cơ sở.
Tôi rất vui mừng, minh oan cho làng là minh oan cho tôi, từ lúc đó, tôi có thể tự hào về làng của mình. Tôi lan truyền tin này khắp xóm dưới, chia sẻ niềm vui rằng làng tôi đã đứng lên mạnh mẽ đối mặt với bọn Tây.
3. Hóa thân thành ông Tám kể chuyện ngắn về làng Kim Lân, phiên bản 3 (Chuẩn)
Tôi là ông Hai, mọi người thường gọi tôi như vậy. Giống như những người tản cư khác sống ở đây, tôi rất nhớ về làng, quê hương và chỉ mong rằng cuộc kháng chiến sẽ nhanh chóng đạt được chiến thắng.
Hôm nay, tôi đang làm đất trên ruộng để chuẩn bị cho việc trồng sắn. Sức mạnh có nhưng làm một mình mệt lắm, khi về nhà và nằm trên giường, tôi lại nhớ đến những ngày ở làng Chợ Dầu. Ở đó, tôi có anh em, cùng nhau làm đủ loại công việc, vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Những kỷ niệm về làng, về những ngày hạnh phúc làm tôi nhớ mãi. Tôi có vợ và ba đứa con, đợi cho đứa lớn về, tôi dặn nó trông chừng em và nhanh chóng lên phòng thông tin để nghe bản tin. Tôi giả vờ đứng xem tranh ảnh, đợi người khác đọc, vì chữ in khó đọc quá. Bản tin hôm nay đều là những tin tốt, tôi nghe mà không bỏ sót một câu nào. Trên đường về, khi đi qua phố huyện cũ, tôi lại gặp một nhóm người tản cư mới, họ từ Gia Lâm đến. Đang trò chuyện với họ, tự nhiên có một người phụ nữ nói rằng giặc đã xâm chiếm làng Chợ Dầu của tôi.
Nghe tin tức kinh hoàng, tôi nghẹn ngào, cảm giác như tôi đang chết lặng. Người phụ nữ đó kể rằng cả làng Chợ Dầu đều trở thành Việt gian theo phe Tây. Khi ấy, cổ họng tôi nghẹn lại, da mặt tê lạnh, tôi không tin vào những gì đang nghe. Hỏi mụ ta về sự thật, bất ngờ hơn khi mụ chỉ trích chánh Bệu và kể rằng ông ta đã đưa vợ con lên với giặc. Tôi chẳng còn gì để nói, chỉ biết đứng dậy và về nhà. Trên đường về, tôi cúi đầu mặc kệ, cảm giác nhục nhã và đau đớn, làng của tôi giờ lại là làng Việt gian, làm sao chấp nhận được. Về nhà, nhìn thấy đám con thơ, tôi càng thấu hiểu, chúng là những đứa trẻ của làng Việt gian, khiến tôi xót xa. Tôi suy nghĩ đến mức đau đầu, không hiểu tại sao mọi người lại theo Tây, với tinh thần của họ. Cả ngày đó và mấy ngày sau, tôi không thoát khỏi cảm giác buồn bã, chỉ biết ngồi im trong nhà, mặc cho mụ chủ nhà nói xạo quần, tôi không quan tâm, nguy cơ bị đuổi khỏi nơi này cũng không làm tôi nao núng. Đến khi có bạn cùng làng lên báo tin, chủ tịch làng đã đến đây để bác bỏ tin đó. Tất cả đều là giả mạo, Tây phương không chỉ đốt nhà tôi mà còn đốt cả làng, làm cho câu chuyện làng tôi theo Tây hoàn toàn không có cơ sở.
Những ngày qua, tôi trải qua nhiều khó khăn và đau đớn, nhưng cuối cùng đã qua. Tôi ngày càng yêu quý làng, tự hào về bản thân là một con người con Chợ Dầu.
""""KẾT THÚC""""
Để hiểu rõ hơn về tình cảm và niềm đam mê của ông Hai đối với cuộc chiến tranh cũng như tình yêu quê hương, bạn có thể tham khảo các bài văn sau: Phân tích tác phẩm Làng của Kim Lân, Nhìn nhận nhân vật ông Hai trong Làng của Kim Lân, Đánh giá diễn biến tâm trạng của nhân vật ông Hai trong truyện ngắn Làng của Kim Lân, phân tích nhân vật ông Hai, Phân tích tác phẩm Làng của Kim Lân.