Đề bài: Em hãy thể hiện vai chị Dậu kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ của nhà văn Ngô Tất Tố
I. Phân tích chi tiết
II. Mẫu bài văn
Hóa thân vào vai chị Dậu kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ
I. Kịch bản Hóa thân vào vai chị Dậu kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ
1. Mở đầu:
- Giới thiệu về bối cảnh gia đình hiện tại: chật vật sống trong địa vị thấp
2. Phần chính:
- Gia đình tôi từng trải qua những ngày khó khăn, khiến tôi phải nộp thuế cho chồng với số ba đồng bạc, gánh nặng đè lên đời sống gia đình.
- Sự thiếu tiền khiến chồng tôi bị đánh đập và bắt ra ngoài đính vì không có khả năng đóng suất sưu.
3. Tổng kết:
- Tôi nhẹ nhàng đỡ chồng ngồi dậy, dẹp dẫn những bát cháo đã đỡ, an ủi hai đứa con nhỏ.
- Chẳng biết sau này, cuộc sống của vợ chồng tôi sẽ ra sao...
II. Mẫu bài văn Hóa thân vào vai chị Dậu kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ
Ngoài làng, tiếng mõ vang lên, tôi thở dài, chìm đắm trong không khí căng tràn lo âu. Tiếng khóc, tiếng thét nồng nàn, làm tôi mất giấc. Con bé Tỉu giật mình bú, âm nhạc của đau thương. Gia đình tôi, hạng cùng đinh trong làng, đau đớn tận cùng!
Những ngày đó, triều đình thu thuế, lính lệ, quan nhà tụ tập đòi ba đồng bạc mỗi đầu đinh. Không đóng, lính bắt chồng tôi ra đánh đập đến chết. Chạy đua với nghèo, chồng ốm nằm nhà, tôi phải bán cuộc sống của mình để đóng sưu. Đứa con gái nhỏ bị bánh tráng trong suy tư. Nước mắt tuôn trào, nhưng chẳng có con đường nào khác.
Bất ngờ, quan trên lại thông báo có suất sưu của người em chồng đã khuất. Khốn khổ gia tộc, nhưng tôi dám đối mặt. Thà cắp nón đến trình bày, chứ không thể chấp nhận thêm một gánh nặng nữa. Cuộc đời nghèo khó, nhưng tôi không thể ngồi chịu trận. Mặc cho đuổi, tôi vẫn giữ vững tinh thần.
Nằm thao thức, chẳng thể ngủ, tiếng người ồn ào vọng lên ngoại cổng, tiếng chó sủa vang dội qua làng. Tôi chạy ra ngoài, thấy chồng tôi bị cõng về như một xác chết, bịch thuốc vứt vào góc nhà. Chồng tôi như người đã mất hồn, tôi kêu gọi nhưng chẳng thấy động đậy. Tôi đau lòng, tức giận, lo lắng, liệu chồng tôi có thể đã chết không. Bác Lý, bác Cả tụ tập, xoa bóp chồng tôi, may mắn là chồng tôi mở mắt. Thiên chúa thương xót để chồng tôi sống. Chắc chắn chồng tôi đói lắm, từ hôm qua đến giờ chẳng có miếng gì vào bụng, lại còn bị đánh đập như thế! Nhưng chỉ còn mấy củ khoai, tôi định nấu cho chồng, may mắn hàng xóm đưa một bát gạo:
- Chị hãy nấu cháo cho anh ấy chút! Từ hôm qua đến nay, chẳng được ăn gì, người như thế, không sức lực ăn khoai.
Tôi nhìn bà, xúc động, cầm bát gạo:
- Cảm ơn bà vô cùng, không biết khi nào tôi mới có thể đền đáp lại cho bà ...
- Hãy lo cho anh ấy khỏe trở lại đã, không cần phải nói ơn gì cả!
Bà nói và rời đi, tôi nhanh chóng nấu thành bát cháo loãng mang đến cho chồng tôi.
Tôi mang nồi cháo, đặt giữa nhà, múc ra bát đã sứt mẻ, lấy quạt quạt để cháo nguội.
Mặt trời đã ló dạng qua ngọn tre, tiếng tù và, tiếng trống lại đua nhau kéo lên thủng thẳng, lại một ngày nóng nực tại làng nhỏ này. Tiếng bước chân, tiếng kêu, tiếng chó sủa hòa quyện khắp nơi. Tiếng chân lạc bước trên đất, bà lão hàng xóm đứng giữa sân nhỏ hỏi:
- Anh ấy đã khỏe chưa?
- Cháu đang cố gắng cụ ạ. Chồng cháu đã đỡ hơn từ đêm qua, nhưng vẫn còn yếu đuối, mệt mỏi lắm cụ ạ!
- Ồ, thế thì hãy đừng để họ vào bây giờ đấy!
Nói xong, bà rời nhà với vẻ mặt lo lắng, băn khoăn về điều gì đó. Thằng Dần - đứa con thứ hai nhanh chóng mang một bát cháo nóng bỏng. Nó húp một miếng, thổi phì phị. Tôi đưa bát cháo gần chồng:
- Chồng ơi, anh ấy hãy ăn, cho đỡ đau lòng!
Một cái tát phát vào má phải tôi, đỏ ửng và đau rát. Tôi tức quá, nghiến chặt quai hàm, túm cổ tên cai lệ và dúi hắn ra cửa. Sức mạnh của tôi làm cho hắn thét nhanh nhưng mồm vẫn còn thét đòi trói vợ chồng tôi.
Tên người nhà lí trưởng ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của tôi, đứng yên như tượng gỗ. Tôi nắm cán gậy, cố giằng cho bằng được cái gậy trong tay hắn. Cuối cùng, tôi nắm tóc hắn và đẩy hắn ra cửa, đá thêm một cái vào lưng. Tôi đứng chống nạnh trước cửa và quát: 'Đứa nào dám trói chồng bà đi, bà cho chúng mày biết tay!' Chồng tôi hoảng hồn, vội thều thào: 'Đừng làm thế! Làm thế rồi người ta bắt tù bắt tội cho đấy!' Tôi thà để phải ngồi tù còn hơn để chúng nó ức hiếp mình mãi.
Hai tên tay sai xám ngắt đứng dậy, lồm cồm chạy ra đường. Chúng chạy nhưng vẫn quát về phía tôi: 'Con đàn bà kia, mày đợi đấy, rồi mình biết tay ông!' Lũ hèn, chỉ dám ức hiếp người nghèo!
Tôi vào nhà, đỡ chồng ngồi dậy, đưa bát cháo lại cho chồng. Những bát cháo giữa nhà đã xô đẩy đổ vỡ, thằng Dần bế em khóc thút thít. Tôi ôm con, bế cái Tỉu và ngồi lại nhìn chồng ăn. Không biết bao giờ mới thoát khỏi cảnh này, không biết bao giờ mới khỏi cái sưu thuế này. Tôi ngồi nhìn ra xa xăm, ngoài kia tiếng chó sủa, tiếng khóc vang lên thật não nề...
""""---KẾT THÚC"""""
Trong đoạn trích này, chúng ta được nghe câu chuyện đầy cam go của chị Dậu khi phải đối mặt với bọn cai lệ độc ác. Chị không ngần ngại đánh trả, dù biết rằng sẽ phải đối mặt với những nỗi đau và oan trái. Ngô Tất Tố đã mô tả sinh động về cuộc sống nông thôn Việt Nam trước thời kỳ Cách mạng tháng Tám. Hãy khám phá thêm về Phân tích Tức nước vỡ bờ, Diễn biến tâm lí của chị Dậu trong đoạn trích Tức nước vỡ bờ, Cảm nhận về nhân vật chị Dậu, Phân tích nghệ thuật đoạn trích Tức nước vỡ bờ trong tác phẩm Tắt đèn để hiểu sâu hơn về nội dung này.