Bài văn: Trong tư cách vợ ông giáo, kể lại một mẩu trong truyện Lão Hạc
Một đoạn văn mẫu khi nhập vai làm vợ ông giáo, kể một phần trong câu chuyện Lão Hạc
Làm vai vợ của ông giáo, tôi chia sẻ một đoạn trích từ truyện Lão Hạc một cách sinh động
Dù sống trong làng cùng lão Hạc, gia đình tôi và lão đều trải qua những ngày nghèo đau khổ. Lão Hạc thuộc dạng người nghèo nhất trong làng Đại Hoàng, và để nuôi con, lão phải cầm đàn gà trống suốt nhiều năm. Con trai lão, mặc dù xuất sắc và đẹp trai, nhưng vì hoàn cảnh khó khăn nên không thể lập gia đình, mặc dù cả hai cô gái và chàng trai đều muốn kết hôn. Thất tình, con trai lão rời nhà đi làm ở đồn điền cao su từ đó đã lâu. Ở nhà một mình, lão Hạc chỉ có một người bạn đồng hành, đó là chú chó mà con trai lão tặng, tên là cậu Vàng. Lão thường xuyên chia sẻ tâm tình với cậu Vàng, thậm chí còn cho chú ăn bằng bát như người. Nhưng số phận không mỉm cười với gia đình chúng tôi.
Ban đầu, có cậu Vàng làm điểm tựa, tưởng chừng như cuộc sống sẽ dễ dàng hơn. Nhưng số mệnh trớ trêu, cơn bão hung ác đã quét qua làng, cuốn mất mọi cánh đồng, nhà cửa. Bất công thật! Gia đình tôi cần cù tích góp bấy lâu bỗng dưng tan thành mây khói. Lão Hạc cũng không thoát khỏi cảnh đau đớn, ngôi nhà suy đồi không đủ cho hai người sống, ruộng đất màu mỡ biến thành hoang mạc, và lão còn bị bệnh nữa. Lúc này, tôi không còn lòng thương hại lão nữa, vì nhà tôi chẳng biết lo liệu sẽ ra sao!
Lão Hạc nằm mê man trên giường gần hai tháng, chồng tôi thường xuyên ghé thăm. Lão nhờ chồng tôi mua thuốc chữa bệnh, và tôi cảm thấy chắc chắn lão đã phải bán hết tài sản để chi trả cho cuộc chiến với căn bệnh. May mắn là lão đã bình phục, nhưng trong ngôi nhà đổ nát, không còn gì đáng giá. Chắc chắn, lão quyết định bán cậu Vàng. Trước khi bán, lão đã ghé nhà chúng tôi tâm sự với chồng tôi.
Ngồi giữa việc rửa bát bên giếng, tôi lén nghe được một số lời. Dường như lão Hạc đã đắn đo lâu trước khi quyết định bán cậu Vàng, còn chồng tôi thì có vẻ quan tâm, nhưng tôi biết ông ấy không hiểu đau thương gì, những người trí thức nghèo thường chỉ quan tâm đến sách của mình. Còn đối với tôi, quyết định này không làm tôi bất ngờ, cậu Vàng sớm muộn cũng phải trải qua điều này, giữ lại chỉ là làm khổ cho nó. Tôi nghĩ trong lòng và khi lão trở về, tôi không để ý đến lão. Đối với tôi, lão Hạc chỉ là người vô nghĩa, nghèo không lẽ không biết kiêng dầu, giữ lại con chó như giữ kho báu, quả là không biết xấu hổ.
Vài ngày sau, khi đang quay về sau buổi giặt đồ ở sông, tôi nhận ra hai thằng lính nhà ông trưởng làng đang nấp dưới bóng cỏ lau trước nhà lão, tay cầm dây thừng và một cái túi. Tôi cố gắng tránh xa chúng vì chúng thường không lịch sự. Nhưng vừa bước vào nhà, tôi thấy lão Hạc chạy đến phía sau, hình như vừa đáng thương vừa buồn cười: tóc tai rối bời, quần đeo thấp lên vài cm, lão chạy như người sắp ngã, vừa thở hổn hển vừa hô:
- Cậu Vàng đã bước sang thế giới khác rồi, ông giáo ơi!
Lúc đó tôi mới biết đây là lý do hai thằng lính đứng đó làm gì. Nhưng lúc này, tôi chỉ quan tâm đến lão Hạc, tôi cũng hét theo:
- Bạn ơi, có chuyện gì với lão Hạc vậy này!
Chồng tôi nhanh chóng chạy ra, cổ áo mang theo chiếc khăn, trang phục xộc xệch, có lẽ ông ấy mới thức dậy. Đoán chắc sự việc, chồng tôi hỏi ngay:
- Sao lại để chúng bắt dễ dàng thế nhỉ?
Trong đầu tôi cũng nảy ra thắc mắc, cậu Vàng thông minh mà sao lại để chúng lôi đi dễ dàng như thế. Lão Hạc đặt tay lên trán, dường như không chịu nổi sức nặng của tình thế, lão ngã phịch xuống sân, đôi mắt đầy nước:
- Ơ hay quá, thầy ơi! Nó thông minh lắm. Tôi đưa nó ăn, ngồi kể chuyện cho nó nghe, càng ngày nó càng ngoan. Rồi thằng Mục và thằng Xiên đồng lòng chạy tới, vụt lên, và mặt đầy vẻ hồ hởi trói lại cậu Vàng. Hành động hết sức tàn nhẫn! Sau đó, chúng bỏ cậu vào cái bao khiêng và đi thôi. Cậu Vàng còn vẫy tay, miệng gặm bao, rên ư ử, ánh mắt đầy trách cứ: 'A! Ông già tàn ác! Tôi tốt với ông mà ông trả lại tôi như thế này...!' Tôi hối tiếc không kém, cậu ấy là kỷ vật của cháu mà tôi không giữ được, tôi thật là tệ quá, tệ quá!
Ở độ tuổi này, lão thật là đau khổ. Gương mặt chứa đựng bi kịch của con người hiện rõ: những nếp nhăn trên trán tụ tập thành từng đường, đè lên nhau, khiến cho nước mắt rơi. Chồng tôi cảm động, ngồi xuống gần lão và nói:
- Cụ đừng buồn nữa, cụ làm vậy là đúng đấy! Bán nó chính là giúp nó tái sinh, giúp nó bắt đầu một kiếp khác thoải mái hơn.
Tôi cũng đưa ra lời an ủi:
- Được rồi, đôi bậc tỷ tỷ vào bên trong thềm ngồi, để tôi làm một bữa trà ấm và mang thuốc lào ra cho mọi người, giảm bớt buồn chán.
- Vợ tôi bảo đúng đấy cụ ạ! Với chúng tôi, cuộc sống đã trở nên thú vị hơn. Cụ vào đây ngồi đi ạ.
Khi tôi sắp đi đun nước, ông Hạc ngăn lại tôi, dù đã lau sạch nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn đỏ ửng. Ông vẫy tay và nói:
- Bà giáo đừng để ý tới tôi. Bây giờ, tôi xin phép được chia sẻ một vài điều với ông giáo.
Tôi bất ngờ tỏ ra tức giận với ông Hạc vì coi thường lời mời của tôi. Tôi im lặng, rồi bước đi để cho đàn gà được ăn. Thực ra, tôi không có sự đồng cảm nào với con chó của ông Hạc, tôi chỉ thương lão vì già mà còn khổ. Nhưng thế mà ông ta vẫn giữ phong thái lịch lãm.
Tôi ngồi ở ngoài vườn, nhưng tập trung vào cuộc trò chuyện giữa hai người. Tóm tắt, ông Hạc nhờ chồng tôi giữ giúp 30 đồng để làm tang lễ khi ông ta qua đời và đảm bảo giữ mảnh vườn cho đến khi con trai ông ta trở về. Tôi chỉ biết điều này vì rõ ràng lão Hạc đã rời đi mà không ai để ý, làm chồng tôi nhiều lúc suy nghĩ.
Qua câu chuyện trên, tôi cảm thấy ông Hạc thật khó đoán, có khi lão ta tốt, có khi lại giả tạo. Tôi nhận thấy điều này vì ông ta chẳng bao giờ chấp nhận sự giúp đỡ từ bất cứ ai, thậm chí đôi khi tôi cũng không hài lòng với lão. Nhưng tuy thế, tôi cũng phải thừa nhận rằng ông Hạc thật đáng thương trong hoàn cảnh khó khăn của mình.
Chúng tôi đã đề xuất một ý tưởng mới Vai diễn vợ ông giáo và câu chuyện tiếp theo trong tác phẩm Lão Hạc, các em hãy chuẩn bị cho phần Phân tích nhân vật ông Hạc trong truyện ngắn Lão Hạc, từ đó rút ra ý nghĩa nhân văn của tác phẩm, bài văn Phân tích giá trị nhân văn trong truyện ngắn Lão Hạc hoặc phần Tóm tắt nội dung Lão Hạc để hiểu sâu hơn về nội dung này.