Vậy bài thơ Đồng chí được sáng tác trong bối cảnh nào? Bài thơ Đồng chí ra đời vào năm nào? Bài thơ Đồng chí được sáng tác như thế nào? Hãy đọc bài viết dưới đây của Mytour để hiểu thêm về điều này và củng cố kiến thức môn Ngữ văn 9, ôn thi vào lớp 10 một cách hiệu quả.
Hoàn cảnh sáng tác bài thơ Đồng chí - Mẫu 1
Bài thơ được sáng tác vào mùa xuân năm 1948, trong giai đoạn đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp. Tác giả và các đồng đội tham gia chiến đấu trong chiến dịch Việt Bắc (Thu - Đông năm 1947) và đánh bại cuộc tiến công lớn của Pháp lên chiến khu Việt Bắc.
⇒ Được đánh giá là biểu tượng của thơ ca kháng chiến giai đoạn 1946 – 1954, bài thơ Đồng chí đã trải qua hơn nửa thế kỷ, làm tôn vinh tinh thần thơ của những chiến sĩ, do Chính Hữu sáng tác.
Hoàn cảnh sáng tác bài thơ Đồng chí - Mẫu 2
Bài thơ “Đồng chí” ra đời vào mùa xuân năm 1948, sau khi tác giả tham gia chiến dịch Việt – Bắc thu đông (1947). Đây là kết quả của những trải nghiệm thực tế về cuộc sống và chiến đấu của bộ đội ta trong những ngày đầu của kháng chiến.
Được in trong tập thơ “Đầu súng trăng treo” (1966).
Bài thơ Đồng chí ra đời như thế nào?
Năm ấy, khi viết bài thơ “Đồng chí”, nhà thơ Trần Hữu Chính (tên bút Chính Hữu) vừa tròn 20 tuổi; đang là chính trị viên đại đội thuộc Trung đoàn Thủ Đô. Đại đội của ông tham gia truy kích địch trên vùng Việt Bắc. Cuộc sống của lính lúc ấy rất khó khăn; quần áo rách, chân trần, chính xác như bài thơ ông viết: “Áo rách vai/ Quần có hai mảnh vá”. Hoạt động của họ cũng rất kín đáo, bí mật, do đang thực hiện nhiệm vụ đặc biệt. Cuộc sống càng khắc nghiệt, họ càng quyết tâm, tinh thần đồng đội càng thắm thiết, vững bền.
Mỗi khi nhớ lại những người đồng đội xưa, nhà thơ lại cảm thấy xúc động. Ông nói:
– Không có tình bạn thì không thể tồn tại. Sau trận đánh này, tôi bị ốm, đơn vị tiến hành hành quân, nhưng có một người bạn ở lại chăm sóc, giúp đỡ tôi. Chính nhờ phần tận tâm của họ và tình đồng đội mà sau trận bệnh này, tôi viết bài “Đồng chí”. Người bạn không phải là một nhân vật cụ thể nhưng là một gợi ý, một nguyên mẫu. Trong đơn vị, tôi chỉ thấy xung quanh ba “nhân vật”: Súng – Bạn
– Trăng; vì vậy, trong bài thơ, bạn chỉ thấy ba hình tượng này kề bên nhau. Trong “Đồng chí”, tôi không mô tả cụ thể cuộc đánh diễn ra như thế nào, hay sự khốc liệt (mặc dù có một số chi tiết nhấn mạnh vào điều này); thay vào đó, tôi chủ yếu nói về tình cảm, tình người của lính. Có lẽ vì vậy mà tôi viết bài thơ này nhanh chóng, chỉ trong một hoặc hai đêm là xong.
Với “Đồng chí”, chúng ta không chỉ biết thêm về những kỷ niệm tình cảm của nhà thơ Chính Hữu về thời quân ngũ mà còn hiểu sâu hơn về quan điểm, tư tưởng sáng tạo của ông. Ông chia sẻ trong cuộc trò chuyện về bài thơ này:
Trước và sau mình làm ít vì vẫn quyết định làm việc tự do, chỉ khi nào cảm thấy hứng thú thì mới làm. Mình ít nói, không thích ai nói nhiều. Khi làm mà thấy không phù hợp thì dừng lại. Mình không tham lam, viết mà nhạt nhẽo, không chân thành thì thôi!
Bây giờ ta mới hiểu rõ hơn vì sao bạn đọc và các nhà phê bình có lý khi đồng tình rằng: “Thơ ông đậm chất súc tích, cô đọng và ông không sản xuất nhiều”. Nhà thơ dường như cũng nhận thức sâu sắc điều đó; ông không che giấu gì và tự nhận xét:
Chính bài thơ “Đồng chí” mình không thấy hài lòng bằng những bài mình viết sau này: Gửi Mẹ, Thư nhà, Duyệt binh, Lá ngụy trang, Qua Xi-bê-ri…
Ta hiểu rõ vì sao trong những bài thơ đó ông hàm súc, vì những thiếu sót trong những bài thơ trước đó (như phần trí tuệ) ông đã tìm cách bù đắp để giọng thơ của mình trở nên hoàn thiện hơn.
Dù sao đi nữa, “Đồng chí” vẫn là một trong những bài thơ viết về chiến tranh thành công của nhà thơ cựu binh Chính Hữu.