Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho bản thân. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay như thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan: Hôm nay tôi yêu chính bản thân mình. Rồi một suy nghĩ thoáng qua tâm trí: Nếu tôi đi tìm tình yêu thay vì người yêu thì bất kỳ ai tôi gặp cũng sẽ là người yêu thương. Tươi cười, tôi chọn một bộ đồ vừa đẹp vừa phù hợp cho công việc.
- Hôm nay công việc của tôi là đi cắt hoa hồng để làm trà đấy!
Trong lòng tôi trào dâng một cảm xúc khó diễn tả, tôi đáp:
- Tôi thực sự thích công việc này, cảm ơn bạn nhiều!
Đã lâu rồi từ khi tôi làm tình nguyện viên trên trang trại, công việc này là niềm đam mê lớn nhất của tôi và khiến tôi rất hạnh phúc. Tôi yêu hoa hồng. Vâng, tôi thật sự yêu hoa hồng. Nếu như trước đây, tôi sẽ không thừa nhận điều đó vì ý kiến: Hoa hồng quá phổ biến, ai cũng tặng hoa hồng vào các dịp đặc biệt hoặc hàng ngày, liệu tôi có bình thường như vậy không. Tâm trí của tôi đã phân tích mọi cách để từ chối cảm xúc yêu thích đơn giản nhưng quý báu của trái tim. Ngày hôm qua, khi tôi đang dọn dẹp phòng với bé Hà, tôi nhận ra những điều mà tôi tưởng như đã hiểu từ lâu.
Ai tôi? Tôi đến đây để làm gì và khi chết tôi sẽ đi về đâu?
Tôi đứng đó như một bức tượng, không có bất kỳ ý nghĩ gì trong đầu dù có cố gắng như thế nào. Tôi đứng đó mà không có phản ứng cảm xúc nào. Hà nói lại câu hỏi lần 2, lần 3. Và Hà phát biểu rằng:
Thực ra tôi không biết mình là ai và khi chưa biết mình là ai thì không thể biết mình nên làm gì? Tôi đang sống cuộc đời của mình thế nào?
Vào ngày ấy, tôi là một cô gái tràn đầy tham vọng và luôn lo lắng về ý nghĩa của việc tồn tại. Những câu hỏi về bản thân, nguồn gốc, và sự tồn tại sau cái chết luôn là những thứ làm tôi rối bời. Liệu cái chết có phải là điểm kết thúc không? Ai đã gọi tôi? Tình yêu trọn vẹn đang ở đâu? Những lo lắng đó đi cùng cô bé từ khi cô bé 5, 6 tuổi cho tới khi cô bé không thể chấp nhận cuộc sống thông thường và quyết định tìm kiếm câu trả lời trong đạo. Lúc đó, tôi 33 tuổi, sống một cuộc sống với hạnh phúc bình thường bên cạnh chồng và con gái, hạnh phúc mà nhiều người xem là bình thường. Nhưng cuộc sống đó không đủ làm tôi hài lòng. Mỗi ngày trôi qua, tôi càng nghi ngờ, càng thấy mình bị tách rời khỏi cuộc sống. Vì tôi chưa hiểu và chưa tìm thấy câu trả lời cho bản thân mình. Tôi nhớ vào một đêm, khi trong lòng đau đớn, tôi bỏ ra công viên nhỏ gần chung cư, nằm trên mặt đất, tôi khóc. Tôi gào lên: Vũ trụ ơi! Tôi là ai? Hạnh phúc là gì? Tại sao tôi lại như vậy? Tại sao trong tôi có quá nhiều tiếng nói? Tiếng nói nào là của tôi? Tôi khóc nức nở và bất giác, tôi cảm nhận sự yêu thương tràn đầy từ con người đang khóc lóc ấy vô cùng. Tôi ôm lấy bản thân mình và nói: Tôi muốn hạnh phúc. Đúng vào đêm đó, khi vừa trở về phòng, tôi lấy điện thoại và như được dẫn dắt, tôi truy cập vào Facebook và đọc những status chứa thông điệp từ một người nào đó. Và từ đó, tôi bắt đầu hành trình tìm lại chính mình…
Sau gần 1 năm chiến đấu trong vùng địa ngục của bản thân mình, tôi cảm thấy sức ép mạnh mẽ để cùng con gái đi thăm một người bạn ở Đà Lạt. Từ đó, tôi bắt đầu tìm kiếm điều mà thực sự tôi muốn.