Trong một lá thư chưa từng gửi đến vợ, Trần Dần viết: 'Khi cuộc sống gian truân, ta cần phải có một chút hạnh phúc, cho dù chỉ là hy vọng, để tiếp tục sống. Trong đêm bão biển, ít nhất phải có một vì sao trên trời, hoặc trong lòng người thủy thủ... Anh cố gắng... Nhưng em có thể nhìn thấy anh như một tia sáng giữa bầu trời mây đen không?'.
'Trong đêm bão biển, ít nhất phải có một vì sao trên trời, hoặc trong lòng người thủy thủ'. Ông bà tôi đều yêu thích Trần Dần. Mẹ tôi có thể ngồi gọt xoài và đọc hết bài Việt Bắc. Ông tôi thích bài Trên Quả Đất Mùa vì giai điệu của nó và bức thư này. Ông nói khi xếp đống vỏ xoài trên đĩa:
'Trong quá khứ, khi ra biển, người ta luôn nhìn theo hướng về nhà. Nhưng khi trời không có vì sao, người ta trở về bằng cách nào?'
'Người ta phóng tên lửa của Elon Musk, đưa nó quay trở lại trên mặt đất, không cần phải nhìn vì sao nữa!', em tôi nói, tay cầm miếng xoài.
'Ừ, đúng thế. Ngoài ra, người ta trở về bằng kí ức. Nhớ về người mẹ, chị gái, người vợ. Người ta dùng nỗi nhớ trong lòng để trở về'.
Tôi không thường đọc thơ. Tôi nghĩ rằng, để đọc thơ cần phải có một sự yên bình, một trạng thái tĩnh lặng nhất định, nhưng tôi thiếu điều đó và không thể đọc thơ được. Thay vào đó, tôi đọc truyện tranh. Có một phần trong truyện Flash mà tôi ấn tượng sâu sắc. Khi các Speedsters bị hút vào Speedforce, năng lượng ở đó quá mạnh mẽ, khiến họ liên tục bị cuốn vào bên trong. Lúc đó, chỉ khi nhớ về những người thân yêu của họ ở trong dòng thời gian của mình, họ mới nhận ra bản thân và quay trở lại. Họ gọi đó là những mỏ neo.