blogradio.vn - Có lẽ cuộc sống đã đền đáp cho cô khi đã mang đi người cô yêu, nhưng cũng mang đến cho cô sự thanh thản mà ngay cả khi có anh bên cạnh, cô cũng không tìm được. Vì quê hương cứ chìm trong chiến tranh liên miên.
Tôi muốn kể về những người từng là binh sĩ trong thời kỳ kháng chiến, cũng như người thân của họ, trong giai đoạn cả nước đang chiến đấu chống lại kẻ xâm lược Mỹ. Ba tôi là một trong số đó.
Tôi nhớ hồi đó, ba tôi làm việc trong một cơ quan, chỉ làm công việc văn phòng thôi, còn gọi là 'sở mỹ'. Một ngày nọ, ba tôi mang về một chiếc mũ giống như của phi công, tôi thấy ba rất trân trọng chiếc mũ đó, mặc dù ba không phải là phi công. Nhưng ba tôi thích giữ chiếc mũ ấy trong góc tủ và thỉnh thoảng lấy ra nhìn ngắm. Thời đó, việc ba làm sở mỹ giúp cho gia đình có cuộc sống ổn định, các chị em tôi có đủ điều kiện học hành và ăn uống. Tôi lúc đó còn nhỏ, nhưng tôi cũng hiểu điều đó, dường như trong khoảng hai hoặc ba năm, đất nước đã giành lại tự do.
Người ta thường đồn thổi về việc những người làm việc cho chính quyền cũ sẽ phải đối diện với cuộc cách mạng, bị tra hỏi hoặc khó khăn trong cuộc sống, nhưng kỳ lạ là gia đình tôi sống yên bình, ba tôi đã có việc làm ngay tại địa phương. Ông được giao phụ trách một cụm dân cư lớn, thời đó thường gọi là 'khóm', tương tự như hiện nay.
Tôi nhớ ba làm việc cực kỳ chăm chỉ và được mọi người yêu mến lúc đó, nhiều người tin tưởng và quý mến ba cũng nhờ công việc mà ba đã làm. Dù thời gian đó rất khó khăn, nhưng bữa ăn luôn đầy đủ. Tôi thích đọc và say mê đọc, thông qua đó tôi biết được rằng có rất nhiều sách báo vu vơ và lừa dối mọi người về nhiều vấn đề của đất nước, trong đó có việc đối xử với những người từng làm việc cho chính quyền cũ. Nhưng khi nhìn thấy ba làm việc, tôi tin chắc rằng, đất nước giải phóng đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều có việc làm và được đối xử công bằng.
Sau này, khi ba tôi già hơn, ông đã chuyển giao công việc cho những người mới và chuyển sang làm việc cho hợp tác xã cơ giới chuyên về quản lý xe cộ. Tôi không muốn nói đến tiền bạc, tôi muốn nói về sự hạnh phúc của ba tôi trong công việc. Những ngày tháng ấy, ba tôi luôn thấy hạnh phúc trong công việc của mình, điều đó rất rõ ràng và tôi biết được điều đó.
Nhiều lúc tôi ngồi bên cạnh ba, thường là trên ghế ở phòng khách, ba tôi thường nói rằng, dù là thời nào thì con người vẫn cần phải làm việc để sống, may mắn là ba chỉ làm công việc văn phòng. Ba tôi luôn tránh xa những vấn đề chính trị, dù lúc đó có nhiều người Mỹ xung quanh, ba cũng không quan tâm. Ba đã chấp nhận làm việc đó để lo cho gia đình. Sau đó, ba nói với tôi đó là một kỷ niệm đau buồn, và tôi đã đặt tên cho bài viết như vậy.
Tôi chỉ thấy hình ảnh của chú khi tôi đến chơi nhà cô, có một bức ảnh chụp cô chú đứng bên nhau. Tôi thấy chú rất đẹp trai và sang trọng, ôm cô như muốn bảo vệ và che chở. Mỗi khi nhìn tấm hình đó, tôi thấy vui vẻ. Cô treo tấm hình đó ở phòng khách nên mọi người đến đều khen ngợi cặp đôi.
Chú đi lính và không bao giờ trở về.
Cô đợi chờ chú, dù mọi người nói rằng chú đã mất tích, cô vẫn hy vọng. Khi đất nước giải phóng, cô vẫn ngồi trước tấm hình đó, chờ đợi chú sẽ quay về.
Cô sống một mình, chờ đợi chú. Cô không sợ hãi, cô đã nộp hồ sơ xin dạy học và được chấp nhận ngay. Cô nhận được sự yêu thương từ đồng nghiệp và học sinh, điều đó làm cho nỗi buồn và chờ đợi của cô nhẹ nhàng hơn.
Bây giờ khi đã nghỉ hưu một thời gian, tôi đã bước vào tuổi già nhưng sức khỏe vẫn tốt và quan trọng hơn hết là tôi tin rằng chú mãi mãi không bao giờ quay trở lại. Do đó, tôi chọn ngày mà họ thông báo tin chú qua đời làm ngày kỷ niệm cho chú. Tôi cảm thấy cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều kể từ khi tôi có công việc mới, nơi mà không có sự phân biệt xã hội dù là nhỏ nhất. Tôi cảm thấy an tâm và dành hết tâm trí cho công việc cũng như việc dạy dỗ nuôi nấng các em nhỏ.
Câu nói của tôi yêu thích nhất là:
- Em có biết không, ngày mà quê hương chúng ta giải phóng cũng là ngày tôi cảm nhận được sự bình yên lớn nhất. Dường như cuộc đời đã đền đáp cho tôi khi đã cướp đi chú của tôi, nhưng lại trao cho tôi sự bình yên mà ngay cả khi có chú bên cạnh tôi cũng chưa từng có. Bởi quê hương chúng ta luôn bị chiến tranh hãm hại.
Tôi biết rằng trong tâm hồn cô vẫn còn những nỗi buồn, vẫn còn nhớ chú thật nhiều, giống như bất kỳ ai khác. Nhưng cuộc sống mới, công việc mới cùng với tình yêu mới từ những người bạn và học trò đã làm ấm trái tim tôi, đã xóa bỏ một phần nào đó những nỗi buồn kỷ niệm xa xưa.
Tôi tin rằng cô nói đúng khi nhắc đến quãng thời gian xa xưa đó. Cô đau lòng vì chú phải rời xa cô, và vì chiến tranh đã cướp đi cuộc sống của nhiều người. Cô tự hỏi làm sao một người như cô, có trình độ, có hiểu biết, lại không cảm thấy đau lòng khi thấy đồng loại đang chịu đựng đau khổ, khi quê hương vẫn chưa được tự do. Cô cảm thấy đau lòng vì mảnh đất này phải chịu quá nhiều gian khổ và mất mát, và từ đó cô nhận ra rằng nỗi đau của mình không đáng kể trước mặt của mọi người.
Dưới đây là suy nghĩ riêng của tôi:
Đã qua hơn bốn mươi năm, ít ai còn nhắc đến những câu chuyện của chiến tranh, chỉ khi có những dịp đặc biệt như lễ kỷ niệm, ti vi hoặc chiếu phim. Tôi thường xem những bộ phim đó để cảm nhận niềm tự hào và lòng tin vào sức mạnh kiên cường của dân tộc, để trân trọng và kính yêu quá khứ hào hùng dù có đẫm nước mắt.
Ba tôi, cùng với nhiều người khác, đã rời xa cuộc sống này, và những kí ức về ba tôi đang dần bị lãng quên. Ngày nay, mọi người thường nói về những dự án, kế hoạch, doanh nghiệp, nhà ở xã hội, căn bệnh, cuộc thi, đất nước khác, hợp đồng, mối quan hệ quốc tế, thành công, và những chiến công. Họ nói về những điều đời thường của mọi người, về nụ cười và những giọt nước mắt.
Tôi muốn nhắn nhủ rằng, nếu ai từng trải qua những thời kỳ đau buồn, hãy coi đó như một bài học quý giá để sống tốt hơn. Xót xa cũng có giá trị của nó, nó là dấu hiệu của sự yêu thương và sự sống.
© HẢI ANH - blogradio.vn