blogradio.vn - Tuổi thơ luôn ẩn chứa những khoảnh khắc đẹp đẽ, ngay cả khi ta đã trưởng thành. Nó như một người bạn đồng hành, luôn bên cạnh chữa lành những vết thương trong lòng.
Trong những kí ức đáng nhớ nhất, chúng tôi sẽ mãi nhớ những ngày dài chơi đùa ở nguồn cội của tuổi thơ.
Một buổi sáng khác, nhưng hôm nay chúng tôi không ra sớm như mọi ngày. Do hôm qua đã quá mệt vì xây nhà đến tận tối. Kết quả, cả nhóm đều ngủ nướng đến trưa hôm sau. Chúng tôi đã bỏ lỡ cảnh sương sớm trên vườn rau của hàng xóm, nơi mà chúng tôi thường xuyên ngắm nhìn. Chúng tôi thích sương sớm và cũng thích nghe ông kể chuyện chiến tranh. Ông chính là chủ nhân của vườn rau, nếu ông không muốn chúng tôi vào thì chúng tôi chắc chắn sẽ không được. Bởi ông là người lớn.
Thiều, Phùng, Đăng, Bích và Trà Nú, may mắn khi chúng tôi đều cùng tuổi và chưa đi học. Nhưng trong mỗi trò chơi, tôi là người xuất sắc nhất, có lẽ tôi là kẻ ăn gian mặc dù tên tôi là Đăng, một cái tên rất tốt. Trà Nú là người hiền lành nhất, hoàn toàn khác biệt so với Bích. Tôi không hiểu tại sao tên nó lại đẹp như vậy nhưng tính cách thì lại khó chịu, nó thậm chí còn có thể đánh bại tôi trong mỗi trận đấu trên rừng. Tôi sợ nó nhất. Thiều và Phùng thì tôi không ghét, nhưng khi chơi nhiều, tôi trở nên hung hãn hơn, đủ sức kéo hai kẻ ít ranh mãnh hơn tôi vào đội... để đối đầu với con Bích.
- Cả ba chúng ta đều là con trai mạnh mẽ, không lẽ lại sợ một cô gái ranh con như Bích.
Phùng nhăn mặt nói.
Thiều ngay lập tức đáp trả câu nói hợm hĩnh của Phùng.
- Dù là con trai nhưng cũng cần phải biết sợ chết, thua một cô gái không phải là điều tự hào.
Nếu không có tôi lôi kéo hai thằng đó, sớm muộn gì chúng nó cũng sẽ tập hợp lại để đấu với Bích. Tôi nghĩ trong lòng.
Bởi chúng tôi cùng sống trong một khu vực, như một đội quân đồng lòng, vì chúng tôi luôn ra ngoài từ sáng sớm đến tối. Chúng tôi bắt đầu và kết thúc mỗi cuộc phiêu lưu cùng với mấy bà, ông nông dân. Khi đói thì về nhà ăn trưa, ăn xong lại biến đi. Khi về muộn, chắc chắn sẽ bị mắng, nhưng chỉ là mắng một cách nghệch mặt. Và tất nhiên, chúng tôi không thích điều này, nhưng cũng không sợ, vì chúng tôi là những người hùng của rừng núi kia.
Mỗi khi trời không mưa, chúng tôi tụ họp lên rừng hái trái trâm. Dù có ngày nắng chói chang, có ngày leo trèo khó khăn, nhưng vẫn đủ trải nghiệm cảm giác nhặt trái trâm từ đất. Mặc dù gọi là hái nhưng chúng tôi không ai biết hái cả, vì chúng tôi còn nhỏ lắm, chưa học đến lớp 1, việc leo cây hái trái trâm quá khó với chúng tôi. Vậy nên, chúng tôi chỉ nhặt trái trâm rụng trên mặt đất. Tất cả chúng tôi đều thích ăn trái trâm. Chúng có màu tím đậm, vị chua ngọt, ngọt hơn nhiều so với trái trâm trên cây. Khó có thể hiểu được lý do năm đứa lại thân yêu nhau mỗi khi tìm được nhiều trái trâm. Tôi nghĩ con gian nhất chắc chắn là Trà Nú. Nó dễ thương chỉ khi chúng tôi chơi những trò con trai.
- Bích, Phùng, Thiều, Đăng! Nơi này có nhiều trái trâm ngọt lắm, lại đây mình chia nhau nhé. - Khuôn mặt nhỏ bé của nó hiện lên vẻ tinh quái nhưng có lẽ chỉ mình tôi hiểu được, vì tôi cũng là một người quấn lấy sự gian trá. Tôi có thể nhận nó làm…đệ tử, nếu nó muốn học hỏi từ tôi.
Sau mỗi bữa ăn, mọi người đều có một màu tím đậm trên môi và tất cả những chiếc áo của chúng tôi đều đẫm màu tím trâm vì không giặt, thực ra mỗi người chỉ có hai, ba chiếc áo mà thôi. Điều này dễ hiểu, làng tôi mang trong mình bản sắc của vùng quê nghèo, hoàn toàn khác biệt với thị trấn, ngay cả những trò chơi của trẻ con làng tôi cũng khác biệt với trẻ con ở thị trấn, nhiều niềm vui và mạo hiểm hơn. Đó cũng có thể là lý do thu hút những đứa trẻ thị trấn đến làng tôi, một nơi dường như hẻo lánh nhưng lại tràn đầy niềm vui của trẻ con và người lớn có thể xâm chiếm được vẻ trống trải như nhiều người nghĩ ban đầu khi đến làng.
Tôi đang lang thang trong đầu mình và một cái gì đó như quả tạ của một vận động viên thể dục thể hình vừa văng trúng đầu non nớt của tôi - quả mít. Tôi xoa đầu đau và quay người để nhìn phía người ném. Phùng đang cười với trò đùa của mình, hét lớn về phía tôi:
- Về thôi, mày định đứng đó đến bao giờ.
Tôi tức giận nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc đứng nhìn. Tôi lao theo bốn đứa kia. Và với thành tích nổi bật của mình, kết quả là chúng tôi phải chịu nhận những cú đánh khi trở về nhà. Ba tôi trừng phạt tôi bằng cách đánh tôi trên tấm phản tre, tại sao ba không thể hiểu tôi? Ba nên vui mừng vì hàng ngày tôi đều có đủ sức để tung hoành cho đến tối dù tôi lấm lem và trầy xước.
Dù bị trừng phạt không chỉ vì vấn đề về quần áo bẩn. Trong những cuộc phiêu lưu của chúng tôi, tôi thường bị xỉn nhưng không phải lúc nào cũng do lỗi của tôi. Đó là bởi vì tôi phải dũng cảm chiến đấu trên lãnh thổ của mình với một ống thụt tre mà tôi xem như một khẩu súng siêu đẳng, cùng với những đồng minh nhỏ bé như Bích, Thiều, Phùng, và Trà Nú.
Trong một trận đấu, không thể tránh khỏi những vết thương, ba tôi đã bị thương. Nhưng tôi vẫn tiếp tục với vai trò anh hùng của mình. Trong những trận chiến khác, chúng tôi đã thu thập nhiều giấy để đựng vào túi áo, kéo dài ra từ quai áo và buộc vào bên hông. Khi bắn hết, không cần phải đi kiếm đạn. Mỗi phát bắn trúng sẽ gây đau đớn, khiến chúng tôi phải giấu mặt khỏi đau đớn. Nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục chiến đấu, bảo vệ lãnh thổ của chúng tôi.
'Tôi sẽ rất biết ơn những người đã trồng những cây mì này. Tôi sẽ chiến đấu mạnh mẽ để bảo vệ lãnh thổ quý giá này,' tôi nói.
Phùng có lúc hơi ngốc nghếch, nhưng lần này nó nói đúng. Nhờ có những người đã trồng cây mà chúng tôi có thêm đất đai.
'Nhưng Phùng đã thua nhiều lần trước Bích mà?' - Nhỏ Bích cười hài lòng, đôi mắt của nó cũng mang theo hình ảnh viên đạn khi nó bắn.
'Mày có thể giả vờ bắn hụt một vài phát để chúng tao không cảm thấy sợ hay bị thương phải không?' - Tôi đề xuất một cách tự tin.
Dù chỉ có mặt ở nhà khi đói bụng, cảm thấy yếu đuối và khi bị sốt. Dù là anh hùng nhưng vẫn phải đối mặt với bệnh tật, và ba mẹ luôn ở đây để chăm sóc, chuẩn bị cháo và thuốc. Tôi cảm thấy may mắn khi có ba mẹ bên cạnh. Nếu không có họ, tôi có thể sẽ phải chịu đựng nhiều nỗi đau hơn hoặc thậm chí là mất đi. Sau khi hồi phục, tôi sẽ lại tiếp tục mất tích, rời khỏi nhà như thường lệ. Nhưng vào mùa mưa, chúng tôi không sẽ không đi chơi hoặc tham gia các trận đấu vì chúng tôi biết rằng không ai có thể an toàn và khỏe mạnh trong cơn mưa trên chiến trường khắc nghiệt đó cho đến khi quay về nhà.
Ít nhất, chúng tôi tự hào mỗi khi đạt được thành tích, và tất nhiên, chúng tôi không phải là những lính thông thường. Chúng tôi luân phiên thăng hạng khi có thành tích. Tôi làm nhiệm vụ thu gom đạn, Thiều làm nhiệm vụ bắn hụt, Phùng làm nhiệm vụ giả vờ bị thương vì mỗi khi bị trúng đạn, nó rên đau suốt cả ngày. Trà Nú làm nhiệm vụ lén lút vì sợ bị trúng đạn, mặc dù nhiều lần bị trúng đạn nhưng cũng không ít lần nó tránh né những phát đạn một cách tài tình. Nhỏ Bích thì đúng với tính cách của mình, mỗi phát đạn của nó khiến chúng tôi run sợ. Nó là một sát thủ tài ba. Chúng tôi không dám tham gia các hoạt động ngoài trời vào mùa mưa vì khu vực này đầy lầy lội và trơn trượt. Sụp đổ không chỉ làm ướt đẫm cơ thể mà còn giống như là cả một đống bùn. Và đó là lý do năm đứa sẽ phải đối mặt với những trận đòn mạnh mẽ.
Trà Nú trông lo lắng và không an tâm.
'Tôi muốn tham gia nhiều hoạt động giống như mùa nắng, nhưng nếu mùa mưa đến, tôi sẽ chìm đắm trong nỗi buồn...'
'Tôi chỉ lo ba mẹ sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà vì tôi lười biếng, lãng phí thời gian ngoài trời khi trời mưa. Nhưng thực sự, tôi thích tắm mưa nữa.'
Thiều trông buồn bã với vẻ mệt mỏi đặc biệt.
Còn riêng tôi, có lẽ tôi sẽ mãi lạc trôi vì không dám quay về, hoặc chính xác hơn là tôi không thể quay về trong những cơn mưa dữ dội, tôi sẽ chết đói. Có lẽ chỉ mình tôi nghĩ về cảnh này khốc liệt như vậy. Mùa mưa khiến cả nhóm chúng tôi sợ hãi, nhưng chúng tôi không muốn niềm vui của mình bị gián đoạn. Vì thế Phùng và Trà Nú đưa ra ý tưởng về việc chơi trong vườn sau nhà và sân trước. Chỉ cần nhìn thấy đám mây đen xuất hiện, chúng tôi sẽ nhanh chóng chạy về nhà, an toàn trong tổ ấm ấy.
Chúng tôi nghĩ ra trò mới, những đứa trẻ như chúng tôi ở làng thích xích đu nhưng không có. Với sự thông minh của mình, chúng tôi quyết định lấy lá chuối từ nhà hàng xóm để tự chế xích đu. Sử dụng dây mây để kết nối hai đầu của cây tre để đảm bảo an toàn. Sau đó, đặt một số lá chuối lên đầu để ngồi. Chúng tôi đều biết ơn mẹ nhỏ Bích đã trồng cây bưởi. Tôi không biết liệu cây có đủ mạnh để chịu được cả năm đứa như chúng tôi thay phiên ngồi lên đó hay không, nhưng ít nhất mỗi người cũng có cơ hội. Nếu cây gãy, niềm vui của chúng tôi sẽ tan vỡ theo cây bưởi. Nhỏ Bích có thể sẽ mắng chúng tôi.
Sau khi chơi xích đu chán, tôi rủ cả nhóm chuyển sang cây ổi ở nhà tôi. Đó có lẽ là nơi lý tưởng để leo trèo. Cây ổi của tôi khác biệt so với những cây ổi thông thường, nó cao và dày hơn. Cành cây dày đặc và dài, gần đất. Chúng tôi có thể leo lên và treo lủng lẳng như những con khỉ. May mắn là cây ổi nằm gần hàng rào, che khuất khỏi tầm nhìn từ cửa sổ nhà tôi. Nếu cây đó nằm trước sân nhà như cây bưởi nhà nhỏ Bích, chắc là tôi sẽ phải đối mặt với ba tôi.
Sau khi kết thúc trò chơi trước cổng nhà tôi vào buổi chiều, hôm nay không có mưa và có một chút nắng nhẹ. Như thường lệ, tôi nằm trên tấm gỗ ẩm sau một ngày phiêu lưu. Ngày mai, không biết khi nào mùa mưa đến, nhưng đó là một ngày nắng mới và đẹp. Chúng tôi đang sẵn lòng để trở lại rừng trâm, chiến trường với ống thụt tre và cuộc chiến. Nhưng mọi thứ dường như đã chấm dứt. Cả nhóm chúng tôi phải đối mặt với số phận đầu tiên của mình: đi học. Nếu có ai đó giúp tôi từ phía sau, có lẽ tôi sẽ ngã sập vào ngày mai, ngày kia và cả những ngày sau đó. Hoặc có thể cả đời, trong khi đó tâm trí tôi đi lang thang trong những ký ức quê mình.
Sau khi biết tin, khi gặp nhau, khuôn mặt của chúng tôi như thể vẽ lên những nỗi đau khi mất đi niềm vui của cuộc sống. Nhỏ Bích không còn chua ngoa như trước, giọng điệu nó nặng nề hơn, như một người đã mất mất đi mọi thứ:
'Vậy tụi mình có được đi chơi lên rừng trâm mỗi ngày nữa không?'
- Không đâu. Vì chúng ta vẫn phải đi học.
Khuôn mặt của Trà Nú trầm buồn, miệng cô méo xệch như chuẩn bị khóc.
Sau đó, mọi người đều im lặng sau câu hỏi của nhỏ Bích. Chắc chắn mọi người đều nhận ra điều đó là không thể. Tôi ước rằng sức mạnh của mình có thể thay đổi thực tế này, mặc dù tôi biết rằng sẽ có nhiều vết thương hơn, nhưng tôi vẫn chấp nhận thử thách mà số phận đặt ra.
Trong những ngày sắp tới, trò chơi của chúng tôi sẽ ra sao, và chúng tôi sẽ như thế nào khi thiếu vắng niềm vui hàng ngày. Tôi cảm thấy đau buồn và đầy sự thương tiếc. Khi chúng tôi gặp nhau, tôi thấy nỗi tiếc nuối trong ánh mắt của họ. Và có lẽ họ cũng thấy tôi không khác gì họ.
Nhưng chúng ta sẽ quay trở lại ký ức của tuổi thơ, những ngày cuối tuần nhanh chóng và ít ỏi, những khoảnh khắc khám phá trên lãnh thổ của chúng ta. Đó là một sự mất mát lớn, nhưng dù sao, niềm vui của chúng ta vẫn không bị mất hẳn...
Nhìn kia, tuổi thơ là điều không bao giờ biến mất, ngay cả khi chúng ta lớn lên, tuổi thơ vẫn ở đó để mỗi ngày vỗ về chữa lành những vết thương.