Sau khi xem xong bộ phim tài liệu về cuộc kháng chiến của dân tộc, trong căn phòng vẫn còn dư âm tiếng vỗ tay đầy tự hào, tôi tự hỏi: ”Tại sao trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, nhân dân vẫn tạo ra những tiếng thơ, lời văn chan chứa đến thế ?” Tôi, mỗi khi gặp khó khăn, thường cảm thấy dè dặt hơn với cảm xúc của mình, lo sợ gặp nhiều điều đau khổ hơn nữa.
Cuối cùng, sau nhiều lần tìm hiểu và trải nghiệm, tôi khẳng định cho mình rằng, nỗi nhớ là điều giúp xoa dịu mọi thứ.
Nỗi nhớ là tiếng rung lên của mảnh hồn ta để vương lại nơi chốn cũ.
Thời gian ngắn hay dài không quyết định độ sâu đậm của bản thân với điều gì đó. Ban đầu, sự e ngại và dè chừng trước cái mới là một trong những rào cản lớn nhất. Ta không thể hoà nhập, hàng ngày vật lộn với việc thích nghi ở nơi toàn những điều xa lạ. Nhưng ta vẫn phải sống, kiên trì và lặng lẽ, vẫn có thêm niềm vui và nỗi buồn, luôn có bạn bè và niềm tin. Đó là khi ta mở lòng đón nhận. Ta bắt đầu ngắm nhìn cành lá rung rinh trong làn gió nóng hổi của ngày hạ. Thì ra nơi này cũng không tệ như mình nghĩ. Cứ thế từng ngày, từng thói quen lối sống của ta hoà dần vào mỗi ngóc ngách nơi ấy, khiến ta và mảnh đất từng xa lạ trở nên thân thuộc lúc nào chẳng hay. Thế nhưng, liệu có phải là quy luật, hay nghịch cảnh, mà cứ khi ta ôm vào niềm thương với một xứ sở thì chính lúc ấy ta phải rời xa. Mong muốn rời đi lúc ban đầu chẳng còn thôi thúc được bản thân nữa. Giờ đây, sau tất cả trải nghiệm đã có, một thứ tình cảm không nỡ rời xa cứ thường trực, khắc khoải đến nao lòng. Có nỗi nhớ nào là dễ chịu. Là từng mảnh hồn đã hoà vào nhịp sống ở đây. Dặn lòng ai cũng cần bước tiếp. Đôi khi biết điểm dừng là để kéo dài hạnh phúc. Để khi nhìn lại, ta thêm trân trọng từng ký ức đẹp chứ không phải là sự quỵ luỵ nào cả.
“Khi ở, đất chứa bản thân
Khi đi, tâm hồn trở thành đất”
Mùa hạ dường như là thời điểm của sự chia ly, của nỗi nhớ. Đầu tiên là lúc xa bạn bè, những người từng cùng bước vào trường, giờ đây mỗi người một nơi. Nhớ những buổi sáng vội vã vào lớp, những chiều dạo chơi rồi chạy về để ăn tối, đi học thêm. Nhớ những khoảnh khắc đong đầy tình bạn trong từng túi đồ ăn ráp nhanh. Lúc đó, dù cảm xúc giao động, nhưng ta vẫn cực kỳ hạnh phúc, vì có nhau đi qua tuổi trẻ rực rỡ. Lúc đó, mục tiêu của chúng ta chỉ là học tập, cùng nhau cố gắng và cùng nhau thất bại. Mùa hạ ấy, chúng ta tràn đầy tự hào về bản thân, trong ta tràn ngập hi vọng về tương lai sáng sủa. Để thấy được những ngày tháng sau này, mỗi người đều phải trải qua những bước ngoặt của cuộc đời. Có những điểm dừng, mở ra những khởi đầu mới. Những học sinh dần hiểu rằng, chia ly là điều không thể tránh khỏi trong cuộc đời, dù ta chọn con đường nào để tiến tới.
Và những kỷ niệm ấy vẫn được gợi lên trong lòng qua những lần trái tim nhớ lại. Đôi khi tôi cảm thấy như một đứa trẻ chưa lớn, mong muốn quay trở lại và cùng bạn bè cười đùa. Đã lâu rồi chúng tôi không có những khoảnh khắc bình yên như thế. Dường như quá khứ là một nơi an toàn, là liều thuốc lành cho những đứa trẻ đang trưởng thành, để họ yên tâm rằng: luôn có người bạn đồng hành ở đó, không cần phải đi một mình. Để họ yên tâm rằng: chúng ta đã vượt qua khó khăn để mỗi người có đủ đồ đạc và ký ức để mang theo trên con đường phía trước.
“Nhớ như nhớ người yêu”
Nỗi nhớ sâu đậm, cảm xúc da diết nhất trong trái tim đã biết yêu. Đây cũng là tình cảm mang lại sức mạnh kỳ diệu, giúp đỡ những tâm hồn bên bờ vực giữa sự sống và cái chết. Trong những kỷ niệm đó, hình bóng của nửa kia hiện lên đầy tình tứ, liệu có phải do Trần Lê Quỳnh đã “vẽ em với màu nỗi nhớ” ? Nỗi nhớ có màu gì ? Màu hồng của tình yêu trong trẻo ? Màu đỏ mãnh liệt và mê say ? Màu tím của sự trung thành và bền vững ? Có thương nhớ nào giống nhau. Chính nhờ những kỷ niệm ấy với người thân yêu đã là động lực, hy vọng sống để vượt qua những ngày đen tối, luôn mong chờ vào một ngày mới tươi sáng, nơi mà tình yêu tràn đầy.
Nhớ mãi vẻ dáng và những kỷ niệm của quá khứ có thể là một hành động sai lầm, khiến cho quá khứ mất đi giá trị của nó. Có thể đó là lần đầu tiên, chúng ta tiếp nhận với tất cả niềm tin và hi vọng, để lại ấn tượng sâu sắc. Hoặc có thể đó là lần cuối cùng, khiến trái tim vẫn khao khát và đau đớn không ngừng. Chưa thể buông bỏ quá khứ, chưa thể đối diện đúng với quá khứ. Chúng ta thường sợ hãi khi phải chia xa những điều quen thuộc. Nhưng nếu sống mãi trong quá khứ, sẽ làm cho bản thân không thể thay đổi, quên rằng chúng ta cần sống trong hiện tại và không bỏ lỡ những điều quan trọng. Chỉ quay đầu nhìn lại quá khứ không giúp trải nghiệm trở về, mà lại khiến cho ta mãi dừng lại ở một chỗ đầy tiếc nuối và phí hoài. Tuy nhiên, quá khứ vẫn là điều chúng ta cần trân trọng trong cuộc sống. Vì không gì quý bằng chính bản thân ta của quá khứ đã cho chúng ta những ký ức khó phai, những bài học đáng giá cho hiện tại và tương lai.
Cuộc sống và sự chia ly không bao giờ báo trước đã dạy tôi rất nhiều điều về cách đối diện với quá khứ.
Hết lòng. Tuổi trẻ hãy thử nghiệm, trải nghiệm. Đó là điều cần khuyến khích. Nhưng khi bắt tay vào làm gì, hãy làm hết lòng, với trái tim và trách nhiệm. Để mỗi trải nghiệm của ta đều thực sự trọn vẹn và xứng đáng.
Bất kỳ điều gì xảy ra với bạn đều là điều cần phải đến. Thực ra, mọi sự kiện đều bắt nguồn từ những suy nghĩ, thói quen và hành động hàng ngày của chúng ta. Bản thân bạn hiện tại không phải là sự ngẫu nhiên mà là kết quả của quá khứ, của sự nỗ lực hoặc trì hoãn, của trách nhiệm hoặc trốn tránh,… Mỗi quá trình đều có nguyên nhân và ý nghĩa riêng, chỉ là đôi khi chúng ta chưa đủ bình tĩnh để nhận thức điều đó. Không có gì là vô ích nếu ta biết học hỏi từ đó. Hãy biết ơn và mở lòng với tất cả những gì đã, đang và sẽ đến với cuộc đời mình.
Đối diện với quá khứ bằng lòng dũng cảm và sự khoan dung. Dù đó là những kí ức đau buồn, hãy vượt qua. Dù đó là những sai lầm, hãy dùng bản thân hiện tại để tha thứ cho chính mình. Quá khứ đã tạo ra người chúng ta hiện tại, dù có cố gắng trốn tránh hay mãi nhớ nhung, thì chúng ta không thể phủ nhận khoảnh khắc đó. Thoát khỏi nỗi sợ của bản thân là cách để trưởng thành và sống có trách nhiệm hơn.
Mạnh mẽ bước ra khỏi quá khứ rực rỡ đã qua hoặc những vết thương đang dần lành lại để tìm kiếm, chào đón những điều bất ngờ trong tương lai. Đó là điều mà chúng ta nên làm.
“Một sáng thức dậy...
Thế là người ta sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn với những lời tạm biệt nhanh chóng
Thời gian luôn biết cách ban phát cho chúng ta
Lành lặn sau bao nhiêu lo toan
…”