Kỷ Niệm - Mẹ
Không thể nhớ được mật khẩu hoặc mã PIN của ngân hàng, cũng không nhớ được bao lâu rồi không gội đầu. Nhưng những kỷ niệm về bà, ông hoặc mẹ tôi không bao giờ phai nhạt trong trí óc của tôi. Tôi lo lắng về việc mất đi những ký ức đó một ngày nào đó. Vì vậy, tôi quyết định ghi lại tất cả những gì còn lại trong trí óc của mình, để khi đó đến, tôi sẽ không hối tiếc.
Trong ký ức của tôi, không có hình ảnh cụ thể của mẹ, mà chỉ là những cảm xúc tôi đã trải qua. Tôi thấy rất hụt hẫng khi không thể nhớ mẹ như thế nào về ngoại hình, về cân nặng, và về những chi tiết trong quá trình lớn lên của mình. Khi tôi trưởng thành và đi làm, tôi nhìn thấy những phụ nữ ba mươi tuổi trẻ trung, xinh đẹp với ánh mắt sáng sủa và sự hạnh phúc trên khuôn mặt. Nhưng với cái nhìn lạnh lùng của tôi, tôi chỉ có thể dõi theo họ và nhận ra sự trẻ trung, sự hạnh phúc của họ. Gần đây, tôi bắt đầu tự hỏi, khi tôi còn nhỏ, mẹ trông như thế nào? Trước khi mẹ mắc bệnh và trước khi có tôi, mẹ trông như thế nào? Liệu nếu không có bố, không có tôi, cuộc đời của mẹ có dễ dàng hơn không? Mẹ sẽ không bị bệnh, không phải uống thuốc, không phải chịu đựng những cơn đau khổ.
Từ khi tôi có khả năng ghi lại ký ức của mình, mẹ tôi đã mắc bệnh. Bệnh của mẹ được gọi là 'cơn động kinh lớn'. Mỗi lần mẹ bị cơn động kinh, mẹ sẽ mất mấy phút để hồi phục, và điều đó đã xảy ra từ khi mẹ còn rất trẻ. Khi đó, mẹ tự mình chịu đựng đau đớn, ngã rồi lại đứng dậy, mặc dù đau đớn vẫn còn. Trong ký ức của tôi, mẹ xuất hiện với cả hình ảnh và âm thanh, nhưng chủ yếu là âm thanh. Mỗi khi mẹ phát ra những tiếng kêu lạ, tôi sẽ chạy đến. Bây giờ, tôi cảm thấy tiếc nuối, ước rằng tôi có thể làm gì đó để bảo vệ mẹ như trước đây, khi tôi còn nhỏ.
Khi tôi đi học, mẹ đã tiết kiệm từng đồng để trang trải chi phí cho tôi. Gần sinh nhật của tôi, tôi nhớ rõ khi tôi chạy ra hỏi mẹ mượn 50 nghìn để đóng học phí. Lúc đó, 50 nghìn đối với gia đình tôi là số tiền lớn, và tôi thấy khó khăn khi phải xin mẹ. Nhưng tôi đã nghe mẹ kể rằng cô Hương hàng xóm mới đây đã nhận được 50 nghìn từ công ty bảo hiểm gửi tặng con cô nhân ngày sinh nhật của cô. Vì vậy, tôi đã tự tin hơn khi xin mẹ, vì tôi nghĩ rằng mình cũng sẽ nhận được số tiền đó. Tôi nhớ rõ, khi đó, mẹ đang ngồi trước cửa nhà bếp cũ, thái chuối cho gà, và dừng lại chỉ trong vài giây khi tôi hỏi. Rồi mẹ nói: 'Ừ, để mẹ cho'. Tôi rất vui mừng khi biết mình sắp có tiền để trả học phí, và tôi vui mừng bước vào nhà bà để lại mẹ với công việc thái chuối, màu trắng dần chuyển sang màu đen.
Và không hiểu như thế nào, tôi biết rằng vì con cô Hương mới 2 tuổi nên được nhận tiền mừng sinh nhật, nhưng tôi thì lớn rồi, nên khoản tiền đó tôi không có. Lòng tôi nặng trĩu mấy ngày, tôi tự trách mình, ước gì mình không xin mẹ, ước gì mình không phải đóng tiền học, ước gì tôi có thể xin ai khác ngoài mẹ, ước gì tôi không nói ra. Hình ảnh căn bếp ngói thấp, hình ảnh mẹ thoăn thoắt thái chuối, và khoản tiền 50 nghìn nặng trên vai mẹ ngày ấy luôn hiện lên trước mắt tôi mỗi khi tôi cảm thấy mất phương hướng, mỗi khi tôi rơi vào tình thế khó khăn trong cuộc sống, mỗi khi tôi muốn từ bỏ, tôi nhận ra rằng, tiền thật sự quan trọng.