Mỗi dịp Tết đến, lòng tôi lại nhớ về quá khứ, nhớ về hương vị của những ngày Tết xưa, nhớ những buổi sáng dạo bước ra chợ Đông Ba.
Thời thơ ấu, gia đình tôi sống với ngày tháng khó khăn. Cha mẹ tôi luôn phải làm việc vất vả để kiếm sống, sống từng ngày mà vẫn chẳng đủ ăn. Nhưng với chúng tôi, những đứa trẻ, Tết là thời gian đặc biệt. Chỉ có Tết mới mang lại niềm vui cho chúng tôi, vì chỉ có lúc đó chúng tôi được ra chợ Đông Ba (Thừa Thiên Huế) để mua quần áo mới.
Đến bây giờ, tôi vẫn thường nhớ câu nói của mẹ: “Con ngoan đi. Sắp tới mẹ sẽ đưa con đi chợ Đông Ba mua quần áo mới”. Với chúng tôi, những lời hứa ấy của mẹ mang lại niềm vui lớn lao, khiến chúng tôi mong chờ từng ngày. Thậm chí, nó còn là chủ đề của những giấc mơ của tôi.
Chúng tôi cố gắng nghe theo lời dạy của mẹ, đồng thời luôn mong chờ, đếm ngày cho đến ngày đi chợ Đông Ba. Mỗi ngày chờ đợi dường như kéo dài mãi, nhưng cuối cùng nó cũng đến.
Ngày hẹn đã đến. Ba đưa tôi đi, trong khi đó mẹ đưa em trai. Trên hai chiếc xe đạp cũ kỹ, gia đình tôi rời nhà, hướng về chợ Đông Ba. Hành trình từ nhà đến chợ có vẻ xa vời, và mỗi góc phố, mỗi con đường đều trở nên mới mẻ và lạ lẫm trong mắt tôi.
Mỗi lần tôi đi qua cột cờ Phu Văn Lâu, tôi luôn nhìn thấy lá cờ đỏ tung bay trên cao như một biểu tượng cho việc tôi sắp đến chợ. Lúc đó, lòng tôi trở nên hứng khởi hơn bao giờ hết và tim lại đập mạnh trong lòng.
Chợ vào mùa Tết luôn đông đúc người qua lại, với người bán và người mua đi lại không ngớt. Mỗi khi chúng tôi đến chợ, ba luôn nhắc nhở chúng tôi phải giữ kỹ lắng nghe để không bị lạc.