Và Một Ngày, Những Chú Chim Đã Dạy Cho Tôi Một Bài Học
Hôm nay tôi nhìn ra cửa sổ, và tôi thấy từng đàn chim đang bay lượn quanh theo hình chữ V. Cũng vẫn là ngày hôm nay đó, tôi thấy có những tòa nhà chọc trời mây, tôi thấy những con người xô bồ ở dưới vẻ đẹp tuyệt vời của một thành phố năng động, sáng tạo mang tên Thành phố Hồ Chí Minh, hay nói cách khác, họ đang gánh trên vai tất cả những gì mà mọi người chờ mong, trông đợi về một thành phố tuyệt đẹp.
Chúng ta, những con người ở đây, phần lớn đều nằm ở độ tuổi đi học và lao động, hay chính là 'lớp trẻ', là thế hệ lao động mới mang trong vai gánh nặng lớn về một ước mơ 'Năm 2050, Việt Nam sẽ trở thành một đất nước phát triển' của Chính phủ và của cả đại dân tộc Việt Nam. Và tất cả những gì mà báo đài luôn nói mỗi ngày đó chính là đồng tiền, nguồn lao động, nguồn đầu tư từ nước ngoài, tất cả đều liên quan đến hai tiếng thiêng liêng 'Lao Động' và phương châm 'Lao Động Là Vinh Quang'. Thế là, những con người tuổi trẻ ấy đã hy sinh sức trẻ 'bẻ gãy sừng trâu' lao đầu vào 'Vì lợi ích quốc gia', tất cả đã hăng say làm việc vì một tương lai tươi sáng của đất nước.
Viễn vông nhỉ?
Hãy nhớ rằng, đây đâu còn là cái thời chiến của một đất nước Việt Nam đói nghèo cần phải học 'Cách sống mới', đây đâu phải là đất nước Việt Nam với tất cả mong muốn dành độc lập dân tộc từ hơn 50 năm về trước. Đây là Việt Nam hiện đại, đây là Việt Nam mà giới trẻ đang làm việc tất cả chỉ vì để có thể tồn tại trong xã hội nhanh chóng và vội vã này. Hãy thử so vào đầu năm 1954 lúc mà cả nước đang quyết tâm dốc toàn lực để kết thúc Chiến dịch Điện Biên Phủ, tôi dám cá rằng cuộc sống ngày ấy chắc chắn sẽ không bao giờ nhanh hơn bây giờ được, dù bây giờ chỉ là một ngày bình thường thôi.
Làm sao vậy? Cuộc sống hiện đại khiến mọi người sống hối hả quá đi thôi. Câu nói này nếu được phát biểu từ một ông lão ngồi trên vỉa hè, uống trà đá - một cảnh quen thuộc ở Sài Gòn - thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng đây, đây là lời của một người đang chạy theo cuộc đua cuồng nhiệt, nhưng không kém phần đa dạng những người trẻ 'sáng tạo, năng động của Việt Nam hiện đại' đấy! Mình không hiểu gì về 'thời kỳ ăn nghèo', nhưng mình chỉ biết một điều
Đó là mình đã làm việc đến tận cùng sức mình rồi.
Vì thời đại ngày nay đã mất đi cái tinh thần, cái lửa của một thế hệ trẻ trai mạnh mẽ như xưa. Cuộc sống hiện đại, những đứa trẻ khi sinh ra không còn có sự quyết tâm 'Sống vì Tổ quốc', thay vào đó là lo lắng, bồn chồn, liệu tháng này làm thêm có đủ tiền trả tiền nhà không, hoặc tại sao mức lương lại thấp như vậy, hoặc làm thêm bao nhiêu ca mới có thể mua được iPhone 15, vân vân. Chúng ta chỉ biết sống và làm việc 'vì quê hương' với một lý do rất cụ thể: sống sót và đáp ứng nhu cầu vật chất cũng như tinh thần của bản thân. Bao nhiêu cố gắng, nước mắt của chúng ta đã rơi, bao nhiêu deadline mà sếp đặt ra chỉ để kiếm được vài đồng tiền và cảm giác bình yên rằng 'mình vẫn còn tồn tại'. Chạy theo tiền bạc, chạy càng nhanh để đổi lấy những nhu cầu cá nhân, chúng ta một cách nào đó, 'phục vụ cho mục đích cao cả của quê hương'.
Nhưng cái 'phục vụ cho mục đích cao cả của quê hương' ấy không còn cái tinh thần như thời xưa nữa. Người xưa, họ làm việc hết mình với tinh thần thật sự vì quê hương. Người nay, họ làm việc vì 'phục vụ cho mục đích cao cả của quê hương', hay cụ thể hơn là kiếm thêm vài đồng để sống sót trong thế giới này, và cũng để đáp ứng nhu cầu cá nhân thôi.
Xã hội hiện đại đã làm như vậy với chúng ta đấy. Nhà cao cửa rộng, càng nhiều người cảm thấy trống vắng, thậm chí muốn kết thúc cuộc sống; những quán cà phê mọc lên nhiều, càng nhiều người thiếu ngủ cũng nhiều hơn.
Thế giới hiện đại thật là một trò đùa. Đó chính là sự thật.