Blogradio.vn - Ngồi thả rộng đôi vai, lòng chìm đắm. Cuộc điện thoại với đứa con trai khiến lòng bàng hoàng của tôi. Tôi tự hỏi, tại sao...?
Đêm đó, tôi không thể ngủ, suy tư liên tục. Cuộc sống của tôi từng bình yên, nhưng cuộc điện thoại đó đã thay đổi mọi thứ. Câu hỏi của con trai khiến tôi sửng sốt. Tất cả những nỗ lực của tôi không đủ để giải quyết vấn đề này.
Sáng sớm, tôi gọi taxi xuống Hà Nội, lòng lo lắng bao trùm. Tôi chọn cách nhắn tin cho con trai. Ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời. Nhưng những gì con gửi lại khiến tôi lo sợ hơn. Chúng là những video về trầm cảm. Tôi không biết đây là điều tốt hay xấu.
Chuyến đi Hà Nội hôm đó như một trò đùa. Đường phố đông đúc khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Tại sao phải sống ở đây? Điều này không phải là điều mà ai cũng mong muốn. Tôi đánh giá cao những gì mình đang có, nhưng đôi khi cảm thấy mình quá gánh nặng.
Tuy nhiên, bây giờ, trước con cái của mình, tôi lại cảm thấy hoang mang, bối rối và hoảng sợ. Tôi rất muốn gặp nó...
Bước ra từ chiếc xe Ford Transit mát mẻ, tôi chịu ảnh hưởng của cái nắng oi bức vào cuối tháng Sáu ở Hà Nội. Nhưng tôi không dừng lại, bước vào con hẻm nhỏ nơi con trai tôi thuê nhà trọ. Mặc dù đã đến thăm con vài lần từ khi nó bắt đầu học ở đây, nhưng tôi vẫn không quen với nơi này. Đứng trước cổng khóa chặt, tôi gọi điện cho con. Con có phần bất ngờ nhưng mở cửa. Khi nhìn thấy con trai với dáng vẻ thư thả, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Sau khi vào nhà, trả lời câu hỏi của tôi về bạn bè cùng phòng đã về quê nghỉ hè, con trai tôi trả lời một cách điềm tĩnh. Tôi tự kiềm chế được những suy nghĩ bất an trong lòng.
Ăn trưa xong, tôi mua hai ly chè caramen yêu thích của con trai trước khi về phòng trọ. Vị ngọt của đường sữa làm con trở nên thư giãn hơn, cởi mở khi chia sẻ những điều vặt vãnh trong khu nhà trọ với hơn 20 người. Tôi quyết định hỏi con vấn đề quan trọng trong lòng:
- Con cảm thấy sao về việc mình có thể bị trầm cảm?
- Con cảm thấy có những suy nghĩ khác biệt và quá lo lắng về tiền bạc. Điều này không phải mới mẻ mà đã kéo dài từ lâu. Con cảm thấy mệt mỏi và muốn từ bỏ việc học. Tôi đã thử kiểm soát nhưng không thành công. Vấn đề là con không chấp nhận cuộc sống bình thường, luôn muốn nhiều hơn. Con cũng chơi coin để kiếm tiền nhưng thất bại làm con cảm thấy chán nản. Con muốn bỏ học.
Tôi không ngạc nhiên khi nghe con chơi coin. Trước đây, con đã nói về điều này và tôi chỉ đưa ra lời khuyên cẩn thận. Nhưng con chỉ đồng ý qua loa rồi chuyển chủ đề.
- Mẹ hiểu cảm xúc hối tiếc, tự trách bản thân, cảm thấy vô dụng của con. Nhưng con cảm nhận được rằng, sống như mẹ vẫn ổn, không cần phải phụ thuộc vào ai, cũng không phải là người nghèo khó.
- Nhưng con không muốn sống cuộc sống như vậy, con muốn có nhiều tiền. Thiếu tiền, thậm chí việc tán gái cũng khó khăn, chưa kể đến cuộc sống.
- Mẹ thừa nhận giá trị của tiền nhưng không coi nó là tất cả. Mẹ muốn con sống hạnh phúc và an lạc.
- Với con, chỉ có tiền mới làm con hạnh phúc!