Hòn đảo này hoàn toàn cô lập khỏi thế giới bên ngoài và không ai có thể xâm phạm vào được. Mọi người tiếp cận khu vực 'nhạy cảm' này đều đối mặt với sự tấn công hoặc thậm chí là cái chết.
Sự kiện tử vong của một người Mỹ đẩy sự tò mò về hòn đảo Sentinel
Vào năm 2018, thông tin về John Chau, 27 tuổi, một người Mỹ đã thiệt mạng trong nỗ lực đặt chân tới đảo Bắc Sentinel, thuộc quần đảo Andaman, thu hút sự quan tâm của truyền thông và dư luận quốc tế. Nguyên nhân cái chết của anh chàng được cho là do Chau cố gắng xâm nhập vào hòn đảo và bị bộ lạc trên đó sử dụng cung tên để bắn chết. Dù đã có nhiều nỗ lực để đưa thi thể của nạn nhân trở về quê hương, nhưng không thành công.
Sau sự kiện đó, sự chú ý của dư luận được dồn vào người Sentinel, một trong những bộ tộc cự tuyệt với thế giới bên ngoài. Hòn đảo Bắc Sentinel, nằm giữa Ấn Độ và Malaysia, được bảo vệ bởi pháp luật Ấn Độ. Theo các nhà nghiên cứu nhân chủng học, bộ tộc này chỉ còn khoảng 400 thành viên sống trên đảo với diện tích 72 km2. Theo Stuff NZ, dân tộc Sentinel có thể đã xuất hiện từ hơn 60.000 năm trước.
Không ai biết họ nói ngôn ngữ gì và tự gọi mình là gì. Người ngoài gọi họ là người Sentinel. Hòn đảo là vùng cấm, và người ngoại đạo không được phép tiếp cận trong vòng 5 dặm biển. Chính phủ Ấn Độ cũng đã tuyên bố không can thiệp vào cuộc sống của dân tộc này và cảnh báo du khách tránh xa hòn đảo.
John Chau, 27 tuổi, đã mất mạng khi cố gắng xâm nhập vào hòn đảo không ai có thể tiếp cận.
Hòn đảo Bắc Sentinel hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài.
Nguyên nhân của quy định này bắt nguồn từ sự kiện mất mát của hai ngư dân vô tình đổ bộ lên đảo do thời tiết xấu vào năm 2006. Đồng thời, biện pháp này cũng nhằm bảo vệ cộng đồng trên đảo khỏi các dịch bệnh từ bên ngoài do hệ miễn dịch của họ rất yếu.
Hòn đảo kỳ bí và bộ lạc cự tuyệt với thế giới
Có thông tin cho biết, cư dân trên hòn đảo vẫn duy trì phong cách sống săn bắn, hái lượm như người cổ đại từ khoảng 10.000 năm trước. Hình ảnh về bộ lạc này rất hiếm, thường chỉ được chụp từ trên cao hoặc từ xa vì họ luôn dữ dội chống lại sự xâm nhập từ bên ngoài, từ các nhà thám hiểm châu Âu thời thuộc địa đến lực lượng bảo vệ bờ biển Ấn Độ.
Cư dân trên đảo 'chào đón' du khách hay những nạn nhân của các vụ đắm tàu, rơi máy bay bằng cách sử dụng cung tên và lao. Vào năm 1981, khi máy bay của hãng hàng không Panama Primrose mắc kẹt trên các rạn san hô gần đảo, cư dân đã rải mưa tên xuống đống đổ nát của vụ tai nạn, trong khi phi hành đoàn phải chờ đợi một tuần để được cứu. Năm 1997, khi một nhóm du khách khác cố gắng tiếp cận đảo, họ nhận được một 'mưa' tên từ cư dân.
Có thể thấy rằng, cư dân của hòn đảo không hề muốn chào đón bất kỳ du khách nào và họ sẵn sàng đáp trả bằng hành động quyết liệt nhất. Nhiều chuyên gia tin rằng, nguyên nhân khiến bộ lạc Sentinel 'ghét' người lạ và cự tuyệt với thế giới bên ngoài có nguồn gốc từ một sự kiện trong lịch sử.
Cư dân trên đảo sẵn sàng dùng cung tên tấn công những du khách không mời mà đến.
Xuất phát điểm của sự thù địch với thế giới bên ngoài là gì?
Theo đó, vào cuối thế kỷ 19, MV Portman, một chỉ huy người Anh tại quần đảo Andamam đã cùng đoàn thám hiểm tiến vào đảo North Sentinel với hi vọng thiết lập liên lạc với người Sentinelese. Họ tìm thấy một ngôi làng và một con đường trống vắng, nhưng không gặp bất kỳ dân cư nào.
Trong những ngày tiếp theo, đoàn thám hiểm đã gặp một cặp vợ chồng già và 4 đứa trẻ. Họ đã đưa những người Sentinel này đến Port Blair, thủ đô của quần đảo Andaman. Tuy nhiên, cặp vợ chồng già đã mắc bệnh và qua đời không lâu sau đó do hệ miễn dịch yếu do thiếu tiếp xúc với người ngoài. Lo ngại rằng các đứa trẻ Sentinel cũng có thể gặp phải số phận tương tự, Portman và nhóm đã quyết định đưa họ trở lại đảo. Có thể rằng sự kiện này chính là nguyên nhân gây ra sự thù địch và sự từ chối người ngoài của bộ lạc này.
Để đảm bảo tính mạng an toàn, đã ban hành lệnh cấm mọi người tuyệt đối không được tiếp cận hòn đảo này. Một phần, việc ghé thăm hòn đảo không chỉ đe dọa tính mạng của du khách tò mò. Phần khác, cư dân đảo cũng không có miễn dịch với các loại bệnh hiện đại. Nếu họ tiếp xúc với người ngoài, có thể dẫn đến sự tiêu diệt hoàn toàn bộ lạc Sentinel.
Trước đó, vào cuối thế kỷ 20, chính phủ Ấn Độ đã cố gắng tiếp xúc với bộ lạc trên hòn đảo Bắc Sentinel này. Mặc dù những nỗ lực của họ đều thất bại vì sự cảnh giác cực độ của người dân bộ lạc, họ không bao giờ chào đón những vị khách lạ đặt chân đến. Tuy nhiên, vào đầu những năm 1990, đã có hai cuộc gặp gỡ hòa bình với bộ lạc muốn cự tuyệt cả thế giới này, mang lại thông tin quý giá về bộ lạc Sentinel.
Nhiều chuyên gia tin rằng chính một sự kiện trong lịch sử đã gieo rắc hận thù với người ngoài vào bộ lạc này.
Một người phụ nữ duy nhất đã tiếp xúc được với cộng đồng thổ dân Sentinel
Theo đó, một nhóm các nhà nhân chủng học từ Trung tâm Khảo sát Nhân chủng học Ấn Độ đã triển khai kế hoạch tiếp cận bộ lạc đặc biệt này để tìm hiểu cuộc sống của họ. Trong nhóm nghiên cứu đó, có một phụ nữ duy nhất, bà Madhumala Hayopadhyay.
Từ nhỏ, bà đã quan tâm tới việc nghiên cứu các bộ lạc trên các quần đảo khép kín. Tuy nhiên, theo quy định, phụ nữ không được tham gia vào các nhóm nghiên cứu liên quan đến các bộ lạc hiếu chiến. Bà đã cam kết không yêu cầu bồi thường cho bất kỳ rủi ro, thương tích hoặc mất mát nào của bà và cha mẹ của bà cũng phải ký vào văn bản tương tự.
Được chính phủ đồng ý, Hayopadhyay trở thành nhà nhân chủng học nữ đầu tiên tiếp xúc với người Sentinel. Nhóm của bà đã tham khảo kinh nghiệm từ chính quyền Ấn Độ và không ủng hộ tiếp cận bằng bạo lực như trước đây. Thay vào đó, họ đã quyết định tặng quà bằng cách thả xuống biển những món đồ để sóng đưa vào bờ và bộ lạc có thể nhận được. Một trong những món quà đó là dừa và chuối.
Khi bà Hayopadhyay tiếp cận hòn đảo, một thanh niên khoảng 19 hoặc 20 tuổi cùng một phụ nữ khác đứng trên bãi biển. Anh ta đã giơ cung sẵn sàng bắn nhà nghiên cứu. Tuy nhiên, bà Hayopadhyay đã giải thích ý định thiện chí của mình và thanh niên này đã bắt đầu nhặt dừa. Các thành viên khác của bộ lạc cũng đến để giúp nhặt dừa và lần đầu tiên, bà cảm thấy họ không có sự căm ghét với người lạ.
Bà Hayopadhyay đã tiếp cận bình thường với bộ lạc.
Sau đó, Hayopadhyay quay lại với một nhóm lớn hơn một tháng sau. 'Lần này, họ dường như không hài lòng khi nhặt dừa từ xa. Thay vào đó, họ trèo lên thuyền của chúng tôi để lấy toàn bộ số dừa. Một thành viên khác sau đó cố gắng lấy một đồ trang sức làm từ lá cây của một người dân Sentinel. Người này tức giận và rút dao ra. Anh ta ra hiệu cho chúng tôi phải rời đi ngay lập tức và chúng tôi phải bỏ đi', bà kể lại.
Đó là lần cuối cùng bà Hayopadhyay đến đảo. Mặc dù không thành công trong việc hiểu sâu hơn về bộ lạc này nhưng bà nói rằng không cần thiết phải quay lại hòn đảo Bắc Sentinel.
'Họ đã sinh sống ở đây hàng thế kỷ mà không gặp khó khăn nào. Họ không cần sự can thiệp từ bên ngoài, điều duy nhất họ mong muốn là không có ai đặt chân vào đây nữa', bà Hayopadhyay nhấn mạnh.