
Yêu cầu
Câu hỏi (trang 128 VBT Ngữ văn 9, tập 1)
So sánh đoạn văn của Nguyên Hồng với đoạn văn của Nguyễn Thành Long đã được phân tích ở trên để đưa ra nhận xét về sự tương đồng và khác biệt: Người kể trong đây là ai? Người kể này có ưu điểm và nhược điểm gì so với người kể ở đoạn trước?
Phương pháp giải - Xem chi tiết
a. Phương pháp giải - Xem chi tiết
- Tên bài học là “Người kể chuyện trong văn bản tự sự”. Khi đọc đoạn trích này, ta cần xác định người kể chuyện là ai, thuộc ngôi thứ mấy, và nói về sự việc gì?
- Đây là một đoạn trích từ cuốn hồi ký của nhà văn Nguyên Hồng. Dễ dàng nhận biết được người kể chuyện là ai và ngôi kể. Vì là hồi ký, người kể có thể đi sâu vào tâm trí và cảm xúc của nhân vật, nhưng cũng có hạn chế trong việc miêu tả tổng thể đối tượng.
Lời giải chi tiết
a. Người kể chuyện trong đoạn văn là: nhân vật - cậu bé
- Ưu điểm của người kể: Có thể tự do diễn đạt sâu sắc hơn nhưng hạn chế trong việc miêu tả các đối tượng khác khi kể theo ngôi thứ nhất.
- Hạn chế của người kể: Giọng kể chủ yếu là 'tôi', dễ làm nội dung trở nên đơn điệu, thiếu linh hoạt và đa dạng như truyện kể theo ngôi thứ ba.
b. Người kể tôi chọn là: người phụ nữ kỹ sư
- Đoạn văn được viết lại:
Và chỉ còn năm phút nữa là hết giờ. Người họa sĩ giơ lên một chiếc khăn tay, tôi cũng đứng dậy và đi ra gặp người ấy.
- Ôi! Tôi quên chiếc khăn ở đây rồi!
Một chàng trai trẻ bước vào và nói, anh ấy tròn trịa vo kín chiếc khăn tay; anh đưa nó tới trước mặt tôi. Đó là một món quà nhỏ nhắn, nhưng ý nghĩa... Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhận lấy chiếc khăn và quay đi. Họa sĩ và chàng trai trẻ lưu luyến nhau và hẹn gặp lại. Còn tôi - tôi đưa tay ra để anh nắm, cẩn thận như khi trao đồ cho người thân thương, không chỉ là một cái bắt tay. Tôi nhìn anh, ánh mắt như muốn khắc sâu hình ảnh vào trí nhớ mãi mãi.
- Xin chào.
Không biết lúc đó tôi cảm thấy thế nào nữa. Anh cuối cùng chăm sóc mọi người bằng cách đặt lòng bàn tay lên tay của họ và nói rằng sẽ chuẩn bị bữa trưa cho mọi người. Chúng tôi rời đi, ánh nắng đã mạnh dần trên con đường, rừng cây bốc cháy làm cho bó hoa càng lung linh hơn, làm tôi cảm thấy rạng rỡ theo sau.
Chuyến đi này là một kỷ niệm khó quên đối với tôi. Tôi đã gặp những người tốt đẹp, cao quý. Họ khiến tôi yêu cuộc sống hơn, tự tin hơn trong công việc của mình và anh chàng trẻ để lại ấn tượng sâu sắc về một thế hệ trẻ như tôi - anh đã dành trọn trái tim cho phong trào đã sẵn sàng. Anh sống dưới vẻ ngoài 'im lặng' nhưng trong lòng rực cháy vì đất nước yêu dấu này, mộng mơ.