Lựa chọn một đối tượng mang lại nhiều cảm xúc, ấn tượng.
1. Hướng dẫn quy trình sáng tạo viết
TRƯỚC KHI VIẾT |
a. Lựa chọn đề tài - Lựa chọn đối tượng để lại cho em nhiều cảm xúc, ấn tượng. b. Tìm ý Sau khi lựa chọn được người hoặc sự việc để bày tỏ tình cảm, suy nghĩ, hãy tìm ý cho bài viết bằng cách trả lời các câu hỏi sau: - Người đó là ai? Sự việc đó là gì? - Người hoặc sự việc đó có những đặc điểm nào nổi bật? - Em có ấn tượng, suy nghĩ gì đối với người hoặc sự việc đó? - Chi tiết nào gắn với người hoặc sự việc đó khiến em không thể quên? c. Lập dàn ý Sau khi đã tìm được các ý, em hãy lập dàn ý theo gợi ý sau: - Mở bài: Giới thiệu người hoặc sự việc mà em muốn bày tỏ tình cảm, suy nghĩ. - Thân đoạn: Nêu cảm xúc về những đặc điểm nổi bật của sự việc. - Kết đoạn: Khẳng định lại tình cảm, suy nghĩ của em. |
||||||||||
VIẾT BÀI |
Dựa vào dàn ý đã lập, em viết thành một bài văn hoàn chỉnh. Trong quá trình viết, hãy lưu ý: - Nêu được đặc điểm nổi bật của đối tượng. - Ngôn ngữ sinh động, giàu cảm xúc. |
||||||||||
CHỈNH SỬA BÀI VIẾT |
Hãy rà soát bài viết của em theo những yêu cầu ở cột trái và gợi ý chỉnh sửa ở cột phải.
|
2. Ví dụ mô tả
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc: Cảm xúc dành cho cha
Tóm tắt:
Mở bài |
Vai trò của người cha. Ấn tượng, tình cảm ban đầu của em về người cha |
Thân bài |
- Cảm xúc về vẻ đẹp ngoại hình của người cha (qua sự hi sinh, lam lũ,…) - Cảm xúc của em về phẩm chất của người cha dành cho con và gia đình: + Cha là một người bình thường, quanh năm vất vả với công việc + Đức tính nổi bật của cha là cần cù, chịu khó, hết lòng vì gia đình + Cách dạy con của cha rất giản dị nói ít làm nhiều, lấy lời nói, hành động của mình làm gương cho các con, truyền kinh nghiệm sống và nâng đỡ các con trên bước đường tạo dựng sự nghiệp. + Thái độ của cha cởi mở, dễ gần, bao dung nhưng cũng rất nghiêm khắc + Người cha đóng vai trò trụ cột, thường quyết định những việc quan trọng trong gia đình, là chỗ dựa về vật chất lẫn tinh thần của vợ con - Bài học rút ra cho bản thân và mọi người: Các con luôn kính trọng, yêu thương, quý mến, và tin tưởng ở cha, cố gắng chăm ngoan, học giỏi để cha vui lòng |
Kết bài |
Con cái phải biết ơn và đền đáp công lao cho mẹ bằng lời nói và việc làm hiếu nghĩa |
Bài viết
Trong cuộc sống hàng ngày, có bao nhiêu người đáng được yêu thương và quý trọng. Nhưng bạn đã từng nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với nhiều người, đó có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc có thể là bạn bè. Nhưng với tôi, hình ảnh của người cha sẽ mãi là ngọn lửa linh thiêng, sưởi ấm tâm hồn.
Cha tôi không được may mắn như những người đàn ông khác. Suốt cuộc đời, cha có lẽ chưa bao giờ được trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc, an lành. 40 năm tuổi, chưa qua nửa cuộc đời, cha đã phải đối mặt với vô vàn bệnh tật: Từ những cơn đau dạ dày, rồi đến những biến chứng phức tạp hơn. Ngày trước, khi còn khỏe mạnh, cha luôn tự hào về bản thân mình.
Tuy nhiên, ngày nay, vẻ đẹp ấy dường như đã thay đổi: Thay vì cơ bắp săn chắc, cha giờ đây chỉ còn là một bóng hình yếu đuối, gầy guộc. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì tuổi tác. Mặc dù vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tinh thần của cha, cha vẫn là người đầy ý chí, tự tin và yêu thương gia đình hết mực.
Gia đình của tôi không phong phú, một phần lớn chi phí trong gia đình phụ thuộc vào tiền lương hàng ngày của bố mẹ. Mặc dù đau đớn, bệnh tật nhưng bố chưa bao giờ thua cuộc trước số phận. Bố cố gắng vụt qua những cơn đau để an ủi mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền từ lao động của mình bằng nghề lái xe.
Hàng ngày, bố phải đi làm từ lúc sớm cho đến khi mặt trời đã đặng bóng. Mái tóc của bố dần trở nên hoàn toàn bạc trong sòng suốt ngày sương sớm. Công việc ấy dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố thì rất vất vả và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường xóc thì những cơn đau dạ dày của bố lại tái phát.
Và cả trong những ngày thời tiết thay đổi, có những buổi trưa hè nóng ngút với 38-48 đô C, hoặc những ngày mưa ngâu rả rích trong tháng 7, tháng 8, rồi cả trong những đêm đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bong cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện khi có được một người bố hiến dữ, siêng năng, chịu thương, chịu khó như vậy.
Nhưng điều đó chưa bằng với những cơn đau do bệnh tật mà bố phải chịu. Mỗi ngày bố đứng như vậy, khi trở về những cơn đau quằn quại lại quấy nhiễu bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?
Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn nói bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.
Bố thường nói, bố sẽ luôn chiến đấu, dốc hết sức lực cuối cùng để nuôi chúng tôi lớn lên thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Dù bố học giỏi nhưng vì gia đình nghèo, bố phải từ bỏ việc học. Mỗi tối, dù vất vả, bố vẫn dạy mấy chị em học bài. Trong bữa cơm, bố thường nhắc nhở chúng tôi về cách sống và cách làm người đúng đắn. Tôi rất ngưỡng mộ bố, bố thuộc hàng ngàn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn nổi tiếng...
Vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi muốn trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho bố, kiếm tiền để nuôi bố và tiếp tục con đường mà bố đã bắt đầu. Tôi rất biết ơn bố, vì bố đã dẫn dắt tôi trên con đường sáng sủa của học vấn, không phải con đường tăm tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn tuân theo những lời dạy của bố, và bố sẽ luôn là người mẫu mực cho tôi.
Tôi không chỉ ngưỡng mộ bố vì sự thông thái, sự cao quý và lòng kiên nhẫn mà còn vì tính cách lạc quan, vui vẻ của bố. Dù ít thời gian rảnh rỗi, bố vẫn trồng cây và chăm sóc khu vườn trước nhà, để nó luôn xanh tươi. Bố không bao giờ quên tưới nước cho những giỏ phong lan vào mỗi buổi sáng; hoa thiết ngọc lan không bao giờ héo tàn dưới bàn tay của bố; và hoa lan, hoa nhài luôn thơm ngát. Bởi sau tất cả, luôn có một bàn tay ấm áp chăm sóc, yêu thương không chỉ hoa mà còn động vật nữa.
Bố luôn nói, bố sẽ luôn chiến đấu, dốc hết sức lực cuối cùng để nuôi chúng tôi lớn lên thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Dù bố học giỏi nhưng vì gia đình nghèo, bố phải từ bỏ việc học. Mỗi tối, dù vất vả, bố vẫn dạy mấy chị em học bài. Trong bữa cơm, bố thường nhắc nhở chúng tôi về cách sống và cách làm người đúng đắn. Tôi rất ngưỡng mộ bố, bố thuộc hàng ngàn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn nổi tiếng...
Vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi muốn trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho bố, kiếm tiền để nuôi bố và tiếp tục con đường mà bố đã bắt đầu. Tôi rất biết ơn bố, vì bố đã dẫn dắt tôi trên con đường sáng sủa của học vấn, không phải con đường tăm tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn tuân theo những lời dạy của bố, và bố sẽ luôn là người mẫu mực cho tôi.
Trong nhà luôn có hai chú chó và một chú mèo, đôi khi bố còn mang về những lồng chim đẹp. Suốt năm năm sống với bệnh tật, bố chưa bao giờ nói về cái chết, nhưng điều đó không có nghĩa là bố tránh né sự thật. Bố luôn đối diện với 'tử thần', luôn cố gắng làm mọi việc trước khi quá muộn.
Cuộc đời bố luôn đầy đau khổ. Khi gia đình cải thiện, các chị tôi kiếm được tiền, bố lại rời bỏ chúng tôi, rời bỏ mẹ và gia đình. Bố đi một nơi xa xôi không thể quay lại. Bây giờ khi tôi gặp khó khăn, tôi phải tự mình đứng lên và tiếp tục đi, vì không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi như bố đã từng.
Bố có biết không, ở đây con cảm thấy cô đơn và buồn bã không? Tại sao bố lại bỏ con lại đây mà đi? Nhưng con cảm ơn bố, vì bố đã dạy con biết trân trọng những gì đang có, yêu thương những người xung quanh và đặc biệt là quan tâm, chăm sóc bố.
Bố đi đến một thế giới khác, nơi đó bố sẽ không bị bệnh tật nữa, không còn cuộc sống đau khổ này. Con hứa sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ yêu thương và kính trọng bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi dẫn con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong trái tim con, những kỷ niệm và tình cảm bố dành cho con sẽ được con ôm ấp và trân trọng, chúng như linh hồn của con.