Một Câu Chuyện Nhỏ Từ Lời Kể Của Một Chú Mèo
- Mực, lại đây ăn nào!
Nghe tiếng nói nhẹ nhàng của bà, tôi liền chạy lại đứng dưới chân bà. Không biết hôm nay bà sẽ cho tôi ăn gì đây. Dù sao thì tôi cũng đói rồi, nên có gì thì tôi cũng ăn hết. So với những ngày tháng vất vả tự kiếm ăn khi xưa, giờ tôi không kén chọn đồ ngon hay dở nữa. Woah, là cơm chiên cá mặn, món tôi thích nhất.
Trước khi vùi mặt vào bát cơm thơm ngon, tôi vẫn không quên ngước nhìn người phụ nữ lớn tuổi đang nhìn mình hiền lành rồi “meo meo” cảm ơn bà. “Hiền lành”, không biết tôi dùng từ này có đúng không, tôi không giỏi sử dụng mớ từ ngữ phức tạp của con người. Đối với bọn chúng tôi thì khi miêu tả về con người, chỉ có hai từ để hình dung và phân loại, đó là:“an toàn” và “nguy hiểm”. Nếu từ dành cho họ là “an toàn” thì tức là chúng tôi có thể đến gần họ mà không cần lo sợ, tôi nghĩ là bà nằm ở nhóm này.
Có vẻ hôm nay tâm trạng của bà rất tốt, thế nên mới cho tôi ăn một bữa ngon như thế này. Mà không, bà lúc nào cũng đối xử tốt với tôi, kể từ khi tôi về ở đây, chưa ngày nào bà bỏ qua việc chiều chuộng tôi.
- Mực ơi, thằng An kể tui nghe là dạo này nó sống suôn sẻ lắm, đêm nào cũng ngủ ngon, thậm chí còn tăng cân nữa kìa.
Bác gái vuốt ve tôi và nói khi tôi đang thưởng thức bữa trưa của mình. Hóa ra bà vừa đi thăm con trai Tâm An của bà. Nhưng trước đây, bà lúc nào cũng trở về với vẻ buồn bã, phải không? Lạ là hiếm khi bà không buồn bã, tự nhiên tôi cũng thấy vui. Vì vậy, tôi ngừng ăn để nhìn bà, khi tôi “meo meo”, bà cười và xoa đầu tôi.
- Con An cũng đến thăm con, nó muốn bà chăm sóc con thật tốt.
Từ nãy đến giờ, tôi không rời mắt khỏi bác gái, và giờ tôi nhận ra có nước mắt trong đôi mắt bà.
- Nó sắp đi rồi...
Trên thực tế, bác gái không phải là chủ đầu tiên của tôi. Trước đó, tôi sống với ông chủ và bà chủ. Kể từ khi tôi bắt đầu ghi nhớ, xung quanh tôi không có ai. Tôi không có người thân, không có bạn bè. Khái niệm về “người thân” và “bạn bè” này tôi học từ con người, còn trước đó, tôi nghĩ mọi con mèo đều giống nhau, chỉ chui ra từ lỗ cống. Lỗ cống là nhà của tôi, nơi tôi cảm thấy an toàn vì không có người hai chân nào thấy tôi. Nhưng khi trời mưa, không phải là nơi lý tưởng để ở. Nước chảy mạnh và có lẽ có cái gì đó kéo tôi đi về phía đó. Một lần, tôi bị cuốn đi xa và phải rất vất vả mới trở về.