blogradio.vn - Khi Tú quay mặt xuống tầng 3, anh đưa tai lên để tìm kiếm giọng nói quen thuộc của những người bạn gái. Tú luôn chuẩn bị sẵn sàng ném sợi dây màu đỏ xuống để cứu trợ khi cần thiết, giống như những quy ước của họ với nhau.
Nhưng kỳ lạ thật, mọi người đều im lặng, không có ánh sáng nào phát ra từ các phòng. Có lẽ những người bạn gái đã đi ngủ sớm. Tú muốn có ai đó để nói chuyện, làm cho cười, hoặc lắng nghe những gì Tú muốn chia sẻ. Nhưng thay vào đó, sự cô đơn và thất vọng lại tràn ngập. Các bạn gái dường như biến mất, không ai trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của Tú. Điều này khiến Tú cảm thấy lạ và tức giận.
Các bạn trong phòng 4.5 đều đang bận rộn với công việc của mình, mỗi người một việc. Một số người đang chơi bài, nghe nhạc, lướt mạng xã hội, hoặc chơi game, không ai quan tâm đến Tú. Tú cảm thấy cô đơn và rời đi. Tú ghé qua phòng 3.4 để kiểm tra, nhưng cửa đã khóa. “Có lẽ họ đã đi đâu đó”, Tú tự hỏi. Các bạn gái trong cùng khoa của Tú thường xuyên sinh hoạt cùng nhau, do đó, mối quan hệ giữa họ rất mạnh mẽ. Tú luôn được chào đón ở phòng 3.4 và cảm thấy đau lòng khi không có ai ở đó để chia sẻ cùng. Tú quyết định đi ra ngoài một chút để tìm hiểu.
Đường phố vào thời điểm này đã dần trở nên vắng vẻ. Mùi hoa dâu thoang thoảng trên không khí, nhấm nháp vào mũi Tú và làm Tú nhớ về quê nhà. Tú đã lên kế hoạch rủ nhóm bạn, bao gồm cả Linh, về quê Tú để tham gia lễ hội và đi tắm biển Cồn Vành vào dịp lễ 30/4. Nhưng khi nghĩ về Linh, Tú không thể không cảm thấy lo lắng. Linh, người mà Tú đã thổ lộ tình cảm, luôn trả lời bằng cách nói rằng họ chỉ là bạn thân. Trong lúc suy nghĩ về điều này, Tú nghe thấy một giọng hát quen thuộc từ quán cà phê ven đường:
- Đôi khi muốn ở một mình …….nhưng sợ cô đơn………
- Được rồi, đi về thôi, đừng để người ta đợi
- Có em Tú ở đây, mọi thứ trở nên vui vẻ hơn
- Biết mấy giờ rồi không nhỉ?
- Kí túc xác định đóng cửa là hết nha
- Các chị nằm ngủ ở đây luôn ấy. Thật không thể tin được! - Tú bất ngờ tiến lại gần ba chị của mình.
- Ôi, Tào Tháo tái xuất! - Hương vừa chỉ vào Tú vừa tươi cười hí hửng.
- Sao mới ra đây, hẹn 9 giờ mà? Có người chờ đợi suốt đấy…- Hạnh chưa nói hết, Tú đã ngắt lời:
- Hẹn em đi, hẹn khi nào?
Không đọc tin nhắn hả?
Tú ngay lập tức mở điện thoại, vuốt từng tin nhắn, và đúng là có tin nhắn của Hạnh: “Các chị có chuyện buồn, muốn uống rượu không? 9 giờ ở cổng kí túc.” Tính sao mà Tú lại bỏ qua không để ý. Tú nhìn xuống bàn: 3 cốc nhỏ cùng một chai rượu trắng còn lại nửa, ít bánh đa vụn và một đĩa quẩy đã hết sạch; nhìn lại ba chị mình mỗi người một vẻ, vẫn chưa hết bất ngờ. Ai có thể nghĩ rằng đây chính là những người bạn cùng phòng 3.4 vui vẻ như vậy. Tú đứng ngây người một lúc rồi đi đến bên Trang - người vẫn nằm gục trên bàn, có lẽ đã say – Tú cúi xuống và nói to vào tai cô:
- Về thôi chị ơi! – Nói xong, Tú ôm Trang qua vai, kéo cô đứng dậy để dẫn về.
- Em cũng uống 1 ly nhé – Trang nói nhưng mắt lại nhắm kín.
- Ôi, nặng quá! – Tú vừa kéo vừa than.
- Cẩn thận đấy, chị Trang của em, không ăn chè nhé, vừa mới nãy đã cho ra mấy cốc rồi, haha…
Con đường trở về kí túc xá không xa, bình thường chỉ mất khoảng 5 phút đi bộ, nhưng bây giờ đi mãi mới được một phần. Hạnh và Hương đưa vai nhau, vừa đi vừa hát nối tiếng bài hát “Thuyền và biển” của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu:
- Chỉ có thuyền mới hiểu biển vô hạn ấy, chỉ có biển mới biết thuyền đi về đâu…
- Đôi khi, biển dữ quật thuyền, tình yêu ấy chẳng bao giờ yên bình…
Đôi khi Tú phải dừng lại chờ hai chị, vì một trong hai người ngồi xuống khóc một chút trước khi muốn đi tiếp. Tú không hỏi vì sao, nhưng từ những gì các chị nói khi hơi say, Tú hiểu rằng họ cũng giống như mình. Có lẽ là vấn đề về tình yêu. Có lẽ, những người bạn thân của nhau đã trải qua cảm xúc giống nhau. Trong lúc nghĩ về điều đó, Tú bất ngờ khi thấy Trang nhanh chóng buông tay và tự đi, có vẻ như cô ấy đã tỉnh lại và cảm thấy ngượng ngùng:
- Chị chỉ nặng có 54 kg thôi mà, sao em kêu nặng?
- 54 kg à? Em chỉ nặng 45 kg thôi, gần như bằng một con yến thôi – Tú cười nói, sau đó đưa Trang lại gần, đặt tay của cô ấy lên vai mình để dìu về phòng.
- Em muốn chơi một trận không?
- Không, em không muốn ạ!
…