1. Những Sắc Màu Kí Ức
Một chút trắng xóa điểm nhấn giữa bầu trời tím là những giọt sương mai lấp lánh vẫn tồn tại trên đồng hoa oải hương giữa những đồi nhỏ. Chiếc cầu gỗ uốn cong qua con suối như một sợi dây yếu kết nối hai thế giới. Một bên, là không gian hoa oải hương đậm mùi, bên kia, sắc vàng rực rỡ của những đóa hướng dương quay về mặt trời. Ngôi nhà nhỏ nằm giữa bãi đất mở, được bao bọc bởi hàng rào gỗ. Dưới mái hiên, ánh nắng mặt trời lọt qua những kẽ lá như nhảy múa trên mặt đất đỏ. Một bức tranh sắp hoàn thành, chỉ cần một chút công sức cuối cùng trước khi được lưu giữ trong một album dày. Đôi tay vẽ nhẹ vào góc bức tranh, một mảng màu đen xám xuất hiện, phá vỡ sự cân đối ban đầu. Nhưng điều đó khiến cô cười vui vẻ.
- Akiko, vào trong đi em.
Nghe tiếng bước chân gần kề, cô quay đầu ra cửa và nhìn thấy một cô bé khoảng mười tuổi, tóc đen dài, thân hình nhỏ nhắn bên trong bộ quần áo lớn. Cô bé cầm một quả cầu Terami sặc sỡ và một chiếc bánh nhân đậu đỏ đã bị cắn một miếng to.
- Gọi chị là Akiko nhé, đừng gọi là chị Ito, không gần gũi gì cả. Cô ơi, cái mảng đen xám này thật xấu xí.
Cô bé chỉ tay vào mảng đen xám ở góc phải của bức tranh, đang nhai miếng bánh đậu đỏ, trông rất dễ thương. Cô cười nhẹ nhàng, không nói gì. Lời của trẻ con luôn chân thành và khó bàn cãi.
- Thế này đẹp hơn đó.
Cô bé lấy tờ giấy trắng che mảng đen xám trên bức tranh. Đột nhiên, sự hài hòa trở lại như cũ.
“Cô bé này khá thông minh đấy”. Cô nghĩ trong lòng.
- Em là…
Lúc đó cô mới nhận ra cô bé có vẻ quen quen nhưng không chắc chắn, có lẽ là một bệnh nhân cũ cô từng gặp. Chắc chắn là như vậy, vì cô bé đã gọi tên cô từ lúc nãy.
Cô bé im lặng, nhẹ nhàng lấy tay trái từ dưới áo dài ra trước mặt. Ánh mắt kì vọng, đôi khi giận dỗi; có lẽ nếu không nhận ra, cô bé sẽ khóc ngay lập tức. Áp lực thật đấy... Cô sờ nhẹ cằm, quan sát bàn tay xinh xắn và suy nghĩ. Bàn tay đó được bọc kín bởi băng dính, trên có dán một cái tem nhỏ có chữ ký Akiko Ito và một lời nhắc nhở, thậm chí là đe dọa: “Nếu không xem kim trên tay này là bạn, nó sẽ cắn bạn”, kèm theo biểu tượng cười ngộ nghĩnh.
- À...
Đây là cô bé dũng cảm, không rơi nước mắt khi bị đâm bởi kim để truyền thuốc mỗi ngày. Cô mới nhập viện hôm qua để nhận đợt thuốc đầu tiên chống lại khối u não đang lớn dần. Ấn tượng từ lần gặp đầu tiên đã cho thấy cô bé sẽ là người nghịch ngợm và năng động, vì vậy cô phải viết lời nhắc nhở và đe dọa để cô bé chú ý hơn.
- Rin Mori, 12 tuổi, học sinh trường Nigata.
Ánh mắt sáng lên của Rin giống như ánh dương trong bức tranh của cô. Cô thở nhẹ nhàng vì đã không khiến cô bé phải khóc.
- Đúng vậy, em là Rin. Em đã tìm chị lâu lắm rồi.
- Tại sao em lại tìm chị?
Rin cười nhẹ, má lúm đồng tiền in trên gò má phúng phính. Cô bé cố ý đưa dòng chữ đe dọa trước mặt, rồi lại trau mày như một cụ già non.
- Em chỉ muốn nói với chị rằng cái kim sẽ không bao giờ cắn em đâu.
Cô cười nhỏ, có chút lúng túng. Đó là lúc lời nói dối của cô bị cô bé vạch trần, khiến cô như một mụ phù thủy xấu xa trong truyện cổ tích. Cô im lặng, vẽ nhẹ để bản thân trôi qua cảm xúc này.
- Chị Akiko, tại sao chị lại vẽ mảng màu đen xám ở đây?
Rin tiếp tục quan sát mảng màu đen xám trên bức tranh. Một cô bé học năng khiếu như Rin thường quan tâm đến màu sắc và bố cục trong tranh. Tuy nhiên, cô gái sắp bước qua tuổi 26 có góc nhìn khác biệt so với cô bé 12 tuổi.
Cô nhẹ nhàng sờ bàn tay quấn lớp gạc trắng, chạm vào dòng chữ đã viết, nói nhẹ:
- Rin à, điều gì không thể nhìn thấy bằng mắt phải nhìn bằng trái tim. Có lẽ sau mười năm, em sẽ hiểu điều này.
Rin gãi đầu không hiểu. Cô bé ngồi trên ghế gỗ, lật từng trang tranh trong album dày. Thỉnh thoảng Rin cười và gật đầu nhẹ, như một bà cụ non. Còn cô, vẫn nhìn Rin như lúc nhỏ, lặng lẽ quan sát mẹ trồng hoa oải hương.
- Chị Akiko, mảng màu xấu trong tranh có phải là chị giấu những điều không muốn em biết? Khi khỏe lại, em sẽ tìm và khám phá.
Bàn tay cọ buông, tiếng cây cọ rơi vỡ sự yên bình. Câu hỏi của Rin đơn giản, nhưng cô im lặng, liệu điều em nói có ý nghĩa với chị?