blogradio.vn - Sau nhiều năm ly hôn, tôi vẫn chưa cảm nhận được tình yêu, cảm xúc nào. Thời gian dành cho công việc, cuộc sống vẫn tiếp tục quay quần trong đầu tôi. Nhưng mỗi khi hương nước hoa đó đến, nó như đánh thức ký ức của quá khứ.
Tựa lưng vào ghế đá, tôi nhìn ra phía chân trời, đôi mắt nhìn xa xăm, vô định. Tôi thở vào không khí, buổi chiều giữa thành phố không yên bình, không như không gian trong lành của quê hương. Tiếng còi xe, tiếng ồn ào của người mua bán, tiếng nói của người phụ nữ buôn chuyện,... Tôi đang ở công viên, nơi dành cho những người muốn tập thể dục, và chiều nay tôi chọn thư giãn tại đây.
Ngồi lặng ngắm hoàng hôn trên phố, tôi thả lỏng tâm trí, cố gắng tạo sự cân bằng trong tinh thần. Là một buổi chiều thứ bảy, công viên dù đông người hơn bình thường nhưng tôi vẫn muốn ở một mình. Trong khoảnh khắc này, tôi muốn giảm nhịp sống của mình. Công việc, mối quan hệ, tôi tạm thời đặt chúng sang một bên. Tôi chỉ muốn có một mình trong khoảnh khắc này!
Ừ, đó là điều tôi muốn. Nhưng trong không gian yên tĩnh đó, anh lại hiện về. Hoàng hôn vẫn ở xa, đôi mắt tôi nhìn về hướng đó. Hương nước hoa bạc hà thoang thoảng qua, nó đưa tôi về với kí ức xa xưa của quá khứ mơ mộng.
Hồi đó, khi tôi còn là một cô gái trẻ, mảnh mai trong chiếc áo dài, miệng luôn nở nụ cười tươi vui, trong sáng và hồn nhiên, tôi đã để lại ấn tượng sâu đậm trong trái tim một chàng trai. Thời điểm đó, ngượng ngùng và e dè làm sao, chúng tôi không dám trò chuyện, chỉ dám nhìn lén nhau. Thời đại của chúng tôi, tình yêu trong trường học không tự do, không phóng khoáng như ngày nay. Thanh thiếu niên trong thời kỳ công nghệ hiện đại, họ yêu và chia tay nhanh chóng như một cái cú click, như một nút bật/tắt.
Chúng tôi chỉ cắm đầu nhìn nhau rồi vụng trộm đi qua, suốt cả năm học mà không một lần nói chuyện. Cho đến một ngày, chúng tôi gặp nhau trong một chương trình trao học bổng cuối năm, đều đến nhận phần thưởng cho học sinh xuất sắc. Đó là lúc, anh tự tin tiến đến gần ghế tôi và nói: “Xin chào em”. Tôi chỉ cười và gật đầu sau khi được gọi tên, rồi giữa đám đông, khoảng cách giữa chúng tôi lại càng xa hơn. Chúng tôi chỉ có thể nhìn nhau. Khi buổi lễ kết thúc, mọi người vội vã rời đi, tôi vô tình va phải anh và ngã vào lòng anh. Tôi nhớ mùi nước hoa bạc hà, hơi thở và sự ấm áp từ vòng tay ấy. Đó là lúc gần gũi nhất mà chúng tôi có thể trải qua, chỉ bằng ánh mắt trao nhau những cảm xúc đong đầy.
Anh vừa bước ra khỏi cửa chính, đám đông tan rã, chiếc xe ô tô đậu trước mặt anh, anh nhìn tôi rồi lên xe. Lúc ấy tôi nhận ra rằng, giữa chúng tôi không chỉ có khoảng cách về không gian mà còn có khoảng cách về địa vị. Anh được đón bằng xe, anh học giỏi, đẹp trai, là con nhà giàu. Còn tôi chỉ là cô nữ sinh trong gia đình khó khăn, chưa có chiếc xe đạp cơ bản. Từ đó, tôi không còn gặp lại anh nữa. Anh tốt nghiệp và lên Sài Gòn học Đại học, còn tôi vẫn còn một năm làm học sinh.
Tưởng chừng như chuyện tình duyên ấy đã kết thúc, nhưng giờ đây tôi lại ngửi thấy mùi nước hoa ngày ấy, mùi hương trong kí ức của mình. Trước mặt, một người đàn ông lạ, một gương mặt không quen, đeo kính trông rất học thuật. Anh đã qua tuổi 40, mặc áo thun và quần thể thao, đứng lại nghỉ sau khi chạy bộ. Anh ngồi gần tôi, gật đầu chào và dường như muốn xin lỗi vì đã làm phiền. Chúng tôi đều nhìn về phía hoàng hôn xa xăm mà không nói một lời. Hoàng hôn vẫn chiếu sáng cho tôi và người đàn ông kia.
Hai mươi năm trôi qua, từ cô học sinh 17 tuổi, giờ đây sắp trở thành bà cô U40. Không nhiều thay đổi, vẫn gầy và mảnh mai, vẫn mỉm cười vui vẻ, vẫn không giàu. Nhưng trong thời gian đó, tôi đã trải qua biết bao khó khăn, vấp ngã và đau khổ trong cuộc sống. Hôn nhân tan vỡ, khó khăn về tài chính, nuôi con một mình, công việc dồn dập khiến tôi đã quên mất những ký ức đẹp của tuổi học trò, trừ khi có mùi nước hoa kia gợi nhớ.