trangblog.vn - Tôi nhận ra đó là công việc mới của tôi hiện tại. Mỗi ngày, tôi nhìn vào màn hình máy tính và trút hết những suy tư, cảm xúc của mình qua những dòng chữ trắng đen.
Đã đến tháng chín.
Tháng của những bước chân đầu tiên trên con đường học vụ, tháng cuối cùng của mùa thu đang lặng lẽ qua đi. Ánh nắng và cả mưa đều dần rời bỏ, tháng chia ly giữa mùa thu và mùa đông. Dù thành phố nơi tôi sinh sống không phân biệt rõ bốn mùa nhưng cũng có những biến đổi nhẹ nhàng theo thời tiết.
Tháng chín.
Tháng này nhắc nhở tôi về khoảnh khắc hơn năm năm trước, những ngày cuối tháng tám khi tôi nói lời tạm biệt với công việc cũ. Hơn năm năm trôi qua, nhưng nỗi nhớ về công việc vẫn còn đọng lại, cũng như những kỷ niệm mười năm dày dặn tại đó. Khi xa rời, tôi mới thấy hạnh phúc là có một công việc yêu thích, là được đồng hành cùng những người thân thiết và được đắm mình trong tình yêu công việc.
Đã hơn một năm kể từ khi tôi rời bỏ công việc cũ, và tôi nhận ra rằng cuộc sống của tôi vẫn luôn trải qua những thăng trầm, giống như thời tiết thay đổi.
Trong khoảng một tháng đầu tiên, tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng và thoải mái, như là được nghỉ ngơi sau một chuỗi ngày làm việc vất vả. Tôi có thể dành thêm thời gian cho giấc ngủ mỗi sáng mà không phải lo lắng về việc đi làm, giờ giấc làm việc, sau đó có thể thong thả tận hưởng bữa sáng và lo lắng cho công việc gia đình. Tôi trở lại với vai trò của một người phụ nữ nội trợ trong gia đình, và tận hưởng cuộc sống theo cách của riêng mình, với sở thích đọc sách, nghe nhạc và tĩnh lặng một mình.
Tôi cảm thấy thật sự thích điều đó.
Nhưng rất nhanh chóng, tôi bắt đầu cảm thấy thời gian trôi qua chậm lại, không phải lúc nào cũng như vậy nhưng nhiều khi là như vậy. Tôi cảm thấy như thời gian đang trôi qua quá chậm vì tôi đã hoàn thành tất cả công việc trong nhà, và việc đọc sách, nghe nhạc trở nên nhạt nhẽo. Lúc đó, tôi thực sự nhớ công việc cũ mà tôi từng làm. Mỗi ngày, tôi đi qua con phố quen thuộc, nơi gắn liền với nơi làm việc của tôi, và tôi nhìn thấy, và tiếc nuối, và cảm thấy một chút buồn, và rồi lặng lẽ đi qua.
Đã hơn một năm từ khi tôi rời bỏ công việc.
Một ngày, khi đọc một thông tin trên mạng về một cuộc thi viết, tôi bỗng dưng bị cuốn hút bởi chủ đề của cuộc thi đó. Tôi nhớ lại ngày xưa mình từng thích viết và đã có những thành tựu trong lĩnh vực đó, mặc dù đã qua rất nhiều năm rồi. Thời gian trôi đi, công việc đưa đẩy tôi nhiều nơi, nhưng đều khiến tôi phải nói nhiều.
Tôi quyết định bắt đầu viết lại.
Tôi đã chia sẻ về việc này trong một bài viết trước đó. Ban đầu, việc viết còn ngập ngừng, nhưng qua từng bước, tôi đã cảm nhận được sự tiến bộ của mình. Tôi cảm thấy vui vẻ và tự tin hơn mỗi khi đọc lại những gì mình đã viết. Việc viết đã trở thành niềm vui và đam mê mới của tôi.
Hơn bốn năm trôi qua, tôi không thể nhớ hết những gì mình đã viết. Mỗi ngày, khi mở máy tính, những dòng chữ xuất hiện trước mắt tôi, đưa tôi vào thế giới của riêng mình.
Những dòng chữ trở thành những bài viết nhỏ của tôi. Tôi không biết liệu có ai quan tâm hay không, nhưng viết là cách tôi giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Hơn năm năm qua, tôi đã chia sẻ nhiều nỗi lòng của mình thông qua những dòng chữ. Đó là cách tôi tìm kiếm sự đồng cảm và chia sẻ từ mọi người.
Qua hơn năm năm, khi tôi không còn chạy theo nhịp sống hối hả như người khác, tôi nhận ra sự đáng sợ không phải là đói, không phải bệnh tật, không phải là cái chết, mà là sự trống rỗng. Khi có quá nhiều thời gian rảnh rỗi mà không biết làm gì, con người phải cố gắng tìm cách để giết thời gian. Nếu họ thành công, thì may mắn. Nhưng nếu không, đó là điều đáng sợ, vì có thể dẫn đến những suy tư tiêu cực. Tôi đã trải qua cảm giác đó, cảm giác bị bỏ rơi trong xã hội, với quá nhiều thời gian mà không biết làm gì.
Tôi biết ơn ngày đó, ngày tôi bắt đầu viết sau một cuộc thi. Qua bốn năm, việc viết đã làm tôi yêu cuộc sống hơn và ý nghĩa của nó luôn ở bên tôi.
Mỗi ngày khi tôi viết, tôi thức dậy vào buổi sáng, chuẩn bị sẵn thức ăn cho cả ngày. Sau đó, tôi tập trung vào việc sáng tạo và cảm xúc của mình. Buổi chiều, tôi thường làm việc nhà trước khi đi dạo. Việc đi bộ không chỉ giúp tôi khỏe mạnh về cả thể chất lẫn tinh thần, mà còn giúp tôi thấy gần gũi hơn với cuộc sống.
Hơn năm năm qua, mỗi tối tôi ngồi trước màn hình ti vi để cập nhật tin tức và sự kiện xã hội. Nhưng đôi khi tôi cảm thấy mình lạc hậu, khi thấy cuộc sống trôi qua mà không có ai chờ đợi tôi.
Mỗi tối, tôi đi ngủ sớm hơn so với thời điểm trước khi nghỉ việc. Thường chỉ xem tin tức và đôi khi xem các chương trình ca nhạc trực tiếp. Tôi thích những khoảnh khắc đó.
Qua hơn năm năm, mỗi tối tôi đi ngủ sớm hơn nhiều so với khi đi làm. Thường chỉ xem tin tức trước khi đi ngủ và đôi khi xem các chương trình ca nhạc trực tiếp.
Qua hơn năm năm, tôi nhận ra mình không còn trẻ nhưng cũng chưa già. Đây là thời điểm tôi hiểu rõ giá trị của lao động. Tôi mong những người cùng tuổi cũng có công việc để làm, để không cảm thấy thừa thãi trong xã hội.
Qua hơn năm năm, tôi đã may mắn giữ được kỹ năng viết của mình và thấy mình ngày càng tiến bộ. Dù dùng một bút danh khác, nhưng mọi người vẫn biết đến tôi và tôi thấy hạnh phúc với điều đó.
Hiện tại, tôi vẫn đắm chìm trong sự hòa quyện của hai màu đen và trắng, mà không biết từ khi nào tôi đã yêu thích chúng.
Qua hơn năm năm, tôi đã trải qua những khó khăn, nhưng luôn tự động viên bản thân và tiếp tục viết. Dù không biết viết gì tiếp theo, nhưng viết luôn là niềm vui và là phần của cuộc sống của tôi.
Bây giờ là tháng chín.
Chỉ còn vài tháng nữa là kết thúc một năm. Tôi muốn tiếp tục viết, dù khả năng của tôi có hạn. Viết là niềm vui sống của tôi, là cách để thể hiện những ước mơ, khát vọng và cảm xúc trong cuộc sống.
Trong suốt hơn năm năm qua, nỗi lòng của tôi vẫn còn đó và sẽ tiếp tục trong những năm tiếp theo. Tôi hạnh phúc vì đã có cơ hội chia sẻ tiếng nói nhỏ bé của mình với cộng đồng, để cảm thấy mình được hòa mình vào cuộc sống chung của mọi người.
Qua năm năm, tôi đã chia sẻ những gì mình có và tôi muốn tiếp tục làm điều đó.