Những giọt mưa nhỏ rơi lặng lẽ ngoài cửa sổ, tôi ngồi đây, thưởng trà và tiếp tục đọc cuốn sách chưa đọc xong. Trang trang sách “Bánh trái mùa xưa” mở ra những bức tranh miền Tây chân thực, tôi chìm đắm trong từng câu chữ của Nguyễn Ngọc Tư.
Là người con của vùng đất Cà Mau uốn khúc sông nước, hình ảnh của làng quê Việt với những con người giản dị, chân thành đã luôn in sâu trong tâm hồn của Nguyễn Ngọc Tư. Chính vẻ đẹp miền Tây với mùi cỏ, mùi đất, mùi nước và sự thân thiện, chất phác của những người dân nơi đây đã luôn là nguồn cảm hứng không ngừng thúc giục cô viết nên tác phẩm của mình. Và từ đó, “Bánh trái mùa xưa” đã hiện hữu với những hình ảnh đẹp như vậy. Cuốn sách là một tập truyện ngắn được phát hành tại Việt Nam vào năm 2012 bởi Nhà xuất bản Hội Nhà Văn.
Cuốn sách “Bánh trái mùa xưa” kể về một góc nhỏ của miền Tây, về cuộc sống giản dị và chân thật của những người dân nơi đây. Với văn phong dịu dàng, đậm chất Nam Bộ, Nguyễn Ngọc Tư đã đưa độc giả đắm chìm trong những cảnh đẹp của quê hương yên bình, trong những câu chuyện hài hước hay những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ trong xóm.
“Bánh trái mùa xưa” - hành trình trở về với những dấu vết của những người giản dị, những tấm lòng ấm áp, là sân trước nhà của những bà cụ hiền lành, là tiếng cười vang vọng của trẻ thơ trong làng, là tình thân của hai ông bà già đậm đà... Tất cả những mảnh ký ức ngắn ngủi ấy đã tạo nên một miền Tây thân thương, đầy ấm áp và hào hứng. Cuốn sách mở ra trước mắt độc giả là văn hóa sâu thẳm của quê hương.
Tuy nhiên, “Bánh trái mùa xưa” cũng gợi lên một chút buồn. Bởi sự lo lắng, nỗi niềm của tác giả về việc văn hóa quê hương Việt Nam đang dần trôi vào quên lãng, rồi lịch sử sẽ chôn vùi điều đó.
Tác giả đã truyền đạt cảm xúc đó qua câu chuyện “Dời bến”. Câu chuyện kể về một cô gái từ làng lên thành phố làm công việc giúp việc, nhưng cô không hài lòng với cuộc sống tiện nghi ở đây. Cô luôn so sánh giữa thành phố và nét đẹp của quê hương, cô luôn tự hào về văn hóa và con người miền Tây của mình. “Nhưng tại sao phải ở thành phố? Nếu ở quê, chỉ cần ra vườn chút xíu là có thể hái rau, không phải tốn tiền mua. Ở quê, mùa này gió mát mẻ thổi qua nhà, chỉ cần mở cửa là đủ, không cần máy lạnh, không cảm giác ngột ngạt.” Đối với cô, làng quê là thiên đường. Nhưng sau một thời gian dài sống ở thành phố, khi quay về quê, cô nhận ra một chuẩn mực mới. Trái tim của cô không còn hướng về quê hương nữa, và thiên đường cũng dần phai mờ theo thời gian...