1. Tháng Mười Hai
Mùa đông bắt đầu, lạnh se buốt trên đường phố mỗi buổi sáng. Chiếc lịch treo trên tường giảm dần theo từng ngày. Dù bạn bận rộn với kế hoạch cuối năm hay những trận đấu cuộc sống, nhưng mỗi sớm tháng 12 đều đem theo hơi lạnh...
Trong cuộc sống, có hai điều gì đó rất huyền bí, nhưng chắc chắn là khó quên, đó là âm thanh và hương thơm. Những ngày của tháng 12 mang đến hương thơm đặc trưng, êm dịu và lãng mạn. Mùi hương kích thích những ký ức ngọt ngào đã qua. Bất chợt một sáng tháng 12, bạn có thể bắt gặp mùi hương quen thuộc. Có lẽ, giữa đám đông đó...Tháng 12 là thời kỳ đêm dài và khó ngủ. Bạn nằm đếm bao nhiêu đêm dài. Đột nhiên, bạn nghe tiếng nhạc từ xa vang lên, gợi lại những ký ức, những cảm xúc về mùa Noel. Bài hát cũ vang lên, nhưng làm xúc động tâm hồn, làm vỡ tan không khí lạnh giá. Mùa đông nay, bạn ngồi đây, nhớ về...Những kỷ niệm của tháng 12 bỗng dưng hiện về mỗi sớm thức giấc. Những cơn mưa không ngừng, làn sương xám kín đáo. Những chiều ẩm ướt, những đêm dài chờ mong. Nhớ về những tháng 12 xưa, những chạy trên đồng cỏ ướt, những đêm lạnh gió. Nhớ cái nồng nàn của bàn tay, đôi mắt sáng. Nhớ về...Tháng 12 nay, phố phường rực rỡ ánh đèn. Bầu không khí lễ hội lan tỏa khắp nơi. Đèn sáng trên các tòa nhà, âm nhạc phát ra từ mọi ngóc ngách. Khắp nơi người ta hối hả, đua nhau với thời gian. Trái tim nhộn nhịp, sẵn sàng để chào đón những điều mới mẻ. Tháng 12 như là...Tạo hóa biết cách tạo ra vẻ đẹp. Tháng 12 đẹp đến kỳ diệu. Trời đẹp, nắng đẹp, hoa lá đẹp. Và cả con người. Những chàng trai tháng 12 mạnh mẽ, phóng khoáng và chân tình. Những cô gái tháng 12 đa tình, lãng mạn và xinh xắn. Tháng 12, được gọi là mùa cưới. Người ta thường tự hỏi, yêu nhau không phải là cưới sao, và vì sao lại chọn mùa?Chiều nằm trong quán, tiếng cười vang bóng bạn. Nhìn nắng rơi trên tấm lá đầy. Duyệt lại 11 tháng đã trôi qua, những điều đạt được, những thất bại. Điều mất mát trở nên nhẹ nhàng. Đôi khi chỉ cần một tách cà phê thơm ngon, nhìn thấy bình yên, giữa thành phố ồn ào. Đó...Chào đón, tháng 12.ĐOÀN TÂM


2. Ngắm Tháng Mười Hai…
Tháng 12 đã đến, mang theo nhiều cảm xúc, kí ức đậm sâu nhất trong tâm khảm của tôi.
Có những khi tôi chỉ muốn lang thang trong những hồi ức, những khoảnh khắc bình dị đã gắn bó từ lâu. Những ngày xa xôi, tiếng gió cuối mùa thổi nhè nhẹ từ miền nhớ, tôi thường tự hỏi liệu mẹ đang ấp úng sau bếp ấm, hay ở ngoại ô vườn xanh rì rào tiếng chim hót?
Đứa cháu nhỏ đã lớn lên, giọng nói tròn trịa, làm tôi xúc động. Khi cánh cò cuối mùa bay về, gió cuối năm len lỏi từ miền nhớ, tôi nghĩ liệu mẹ đang mong chờ tôi quay về không. Những khoảnh khắc ngọt ngào đó làm tôi nhớ những thời thơ ấu, những giọt nước mắt của cha mẹ vì niềm vui của đứa con trở về.
Nơi ấm nhất trên thế giới là góc bếp ấm của mẹ. Ngồi bên mẹ, chìm đắm trong những chiều yên bình, nghe gió kêu tên những mùi hương thuần thuộc của mẹ, nghe tiếng còi lửa, ngọng nghịu như là giọng hát của quê hương. Tháng 12, tôi quay về và thấy những câu chuyện đó…
Đứa cháu của tôi mỗi chiều đều đi với ông bên vườn. Gió thì thào qua làn lá, đứa nhỏ đưa đón, mong cây lớn nhanh chóng. Những lá chuối xanh mướt bên vườn như những quả chuông len lỏi, gọi tôi về những ngày thơ ấu. Bông bí vàng cũng nở rực trong nắng, như những quả chuông xinh đẹp hằng khúc, nhắc nhở về tuổi thơ tươi đẹp.
Mẹ hái những đọt bí non, ngó khoai, và chung với mắm cà. Những ngày trời nắng, mẹ chăm sóc rau củ, tạo ra những hương vị đặc trưng. Chiều lạnh, cha mang về cua để mẹ nấu món riêu cua hấp dẫn.
Tháng 12, chiều dần buông xuống trong sương mỏng, tia nắng mảnh manh soi bóng cây lá. Tôi cảm nhận được sự dịu dàng của tia nắng vàng qua từng góc nhìn. Giấc mơ về những ngày trẻ trung như còn đọng lại, ánh nắng làm tôi chìm đắm trong kí ức dịu dàng.
Đàn gà trở về chuồng, bầy chim bay về tổ, giọng hát vang lên trong không gian. Tiếng lá xào xạc trong gió từ luống cây xanh, tiếng trẻ con vui đùa trong sân nhà, tiếng mẹ quét lá rơi, tất cả như là bức tranh tĩnh lặng, nhẹ nhàng, tràn ngập trong tâm hồn. Mắt tôi nhòa lệ khi hạnh phúc tỏa ra, được sống giữa những hương vị của ký ức đã từng gọi tên từ nỗi nhớ. Giọt nước mắt là biểu hiện của lòng biết ơn vì có một nơi được trở về…
Trần Văn Thiên


3. Ghi Chép Cho Tháng Chín…
Thời gian trôi qua, cuối năm đến, những tờ lịch cuối cùng cũng được xé rơi. Tháng 12, khởi đầu mới nhưng cũng sẽ kết thúc, phải chào đón tháng 12 bằng điều gì đặc biệt nhỉ?
Tháng 12, tháng cuối cùng của năm, là khoảnh khắc gặp gỡ nhiều cảm xúc nhất. Sự hối hả của một năm sắp qua kết hợp với sự phấn khích, hạnh phúc khi chuẩn bị đón nhận một năm mới khiến mọi người cảm thấy lòng tràn đầy. Họ mong muốn yêu thương, muốn chia sẻ và muốn cống hiến hơn cho cuộc sống này…
Tháng 12, thời gian của tình thân và sự gắn kết. Người đi xa trở về quê hương, quay về với những người yêu thương trong tháng 12. Nếu không có tháng 12, có lẽ con đường về sẽ trở nên xa xôi trong ánh nhìn đầy chờ đợi của những người con xa xứ. Nếu không có tháng 12, thì tháng 1, tháng 2, tháng 3 và những tháng sau đó cũng không thể đến được.
Tháng 12, đoạn kết của một hành trình, khi bước vào tháng cuối cùng của năm, mọi người thường có thói quen nhìn lại và đánh giá những gì đã trải qua, nhận được trong suốt 11 tháng trước đó. Có người thở phào nhẹ nhõm vì đã vượt qua được 11 tháng đầy khó khăn. Có người lại nhìn nhận mọi thứ với ánh mắt hài lòng vì đã đạt được một thành tựu nào đó đáng tự hào. Dù vui mừng hay tiếc nuối, tháng 12 là thời gian để họ trở lại chính mình, thả lỏng và tận hưởng, chờ đón một năm mới với những kế hoạch, dự định và thách thức đang chờ đón ở phía trước.
Sáng sớm, xé tờ lịch cũ, nhận ra đã sang tháng 12. Trên Facebook, bạn bè thể hiện tâm trạng khác nhau khi chào đón tháng mười hai. Có người háo hức, mong chờ, có người thẫn thờ tiếc nuối.
Rõ ràng là, dù bạn đứng yên thì cuộc sống vẫn tiếp tục. Dù muốn hay không, ngày cũng trôi qua. Hồi trước, hè còn rực rỡ, rồi thu vàng phơi phới gõ cửa, chóng vánh đã đến đông. Bây giờ, đông cũng rũ bỏ áo nhanh chóng, để lại những gì ở lại.
Thời gian trôi nhanh, người cũng gấp gáp quá chăng. Hôm qua, gặp đôi bạn trẻ hỏi đường, nó chỉ đường tận tình, vì đã trải qua cảm giác đi lạc nhiều lần. Thế nên, mỗi khi có ai hỏi đường, nó chỉ họ như bằng cả trái tim. Lấy giấy bút ra minh họa cho hai bạn dễ hiểu. Nghe xong, cả hai người bình thản đi luôn, quên thả lại một câu cảm ơn nhẹ nhàng. Chặc lưỡi, chắc là họ đang vội. Nghĩ thế để đỡ buồn hơn với cuộc đời.
Lang thang trên cầu Khánh Hội tháng 12, nhớ về năm đầu tiên ở Sài Gòn. Sáng sớm, người đàn ông đạp xích lô gầy nhom còng lưng chở khách Tây to gấp ba, gấp bốn lần. Giữa tiết trời sớm mai mà bác túa mồ hôi như nước, hì hục nhấc từng bàn đạp nặng trịch để bánh đỗ lăn trên cầu. Nhìn mà cứ sợ, chiếc xe chỉ chưa tuột xuống lúc nào không hay. Hai người khách ngồi trên đó chỉ trỏ, chụp hình.
Chạnh lòng, chắc là cuối năm, bác cố gắng vượt sức để sắm cho con tấm áo manh quần. Người ta thi đua, nỗ lực đạt chỉ tiêu cuối năm cuối tháng. Khi cơ quan mừng thành tích, liên hoan cuối năm bằng những ly men sóng sánh, thì người đạp xích lô ấy mừng bằng nụ cười của con trẻ, no đủ của gia đình.
Chạy dọc đường quê tháng 12, ở quê cũng vào vụ cuối. Ước sao những cánh đồng xanh mướt, thấm mồ hôi, đậm nụ cười cứ trải dài bất tận theo nhọc nhằn của người nông dân. Cho cơn gió tạt qua chỉ khẽ vỗ về, cho mưa cũng đừng nặng hạt. Cho ngày đủ nắng, cho người đủ sức cày sâu. Chén cơm cuối năm có thêm chút mặn mòi, để người nông dân đỡ tủi thân.
Tháng 12, sinh nhật của ba, nhắc nhở rằng ba lại già thêm một tuổi. Nhìn mái tóc của ba và vết chân chim ở đuôi mắt mẹ, xót xa. Dấu vết thời gian vẽ lên hai nơi yêu thương ấy. Nghĩ mà xót xa, ước ao lắm cũng thế thôi vì đó là quy luật muôn đời của tạo hóa. Vạn vật cứ sinh sôi, trưởng thành, già cỗi…
Tháng 12, còn nhớ là không còn bao lâu nữa là đến tết Nguyên Đán. Lâu rồi không được ăn tết cùng nội, đã 10 năm từ khi bà đi. Người còn vấn vương nhiều chuyện trong đời, lo lắng cho từng đứa con, đứa cháu. Nhưng có lẽ đã xong chuyện nhân gian, đến lượt nên người phải đi. Thương nhớ nụ cười móm mém hơi trầu và cái dáng lưng còng thân thuộc của nội.
Nghĩ ra, tháng 12 vừa đến, vẫn còn mấy mươi ngày để hoàn thành nốt những việc của năm cũ. Yên tâm gói gém và cất vào kho kỷ niệm, chỉ mang niềm vui và yêu thương sang thôi, bỏ lại buồn đau cho ngày tháng cũ. Rồi ta sẽ thay tờ lịch ấy, viết tiếp cho một năm tháng mới bắt đầu.
Tháng 12, có lẽ nên bỏ qua những lan man, những cảm xúc héo úa của năm cũ để chào đón những ngày đặc biệt sắp tới của một năm mới bằng những điều đặc biệt và ngọt ngào... và chờ đón những điều bất ngờ sẽ đến nhé, vì những niềm vui thường đến sau cùng mà...
Đỗ Anh Tuấn


4. Mười Hai Đến Với Ký Ức
Những ngày Mười Hai, gió lạnh tràn về, bố vẫn thức dậy sớm đốt lửa. Bếp lửa ấm áp, mẹ nấu cơm sáng cho gia đình. Bố chọn cây củi khô từ vườn, chuẩn bị đầy bếp để mùa Đông nào cũng ấm lòng. Bếp lửa bố đốt, mùi cơm sáng hòa quyện với mùi khói và sương Đông, khiến tôi luôn nhớ mãi.
Mùa Mười Hai ở quê tôi bắt đầu với việc trồng rau Tết. Vụ rau Tết là quan trọng nhất, quyết định đến độ phú quý của Tết. Sớm sáng, dù gió Đông buốt, người quê tôi đã ra đồng. Xới đất, ven luống, lấy nước, rải phân, gieo hạt, trồng cây… Dù có kinh nghiệm nhưng thành công hay thất bại vẫn phụ thuộc vào thời tiết. Nắng quá, rau lớn nhanh, chưa đến Tết đã phải bán rẻ, lời ít. Lạnh quá, rau không phát triển, giá đắt nhưng không có rau bán. Mỗi Mười Hai, cha mẹ tôi lại lo lắng thêm.
Trẻ con trông đợi Mười Hai, đếm ngày cho năm mới. Họ háo hức và trong trắng trong từng suy nghĩ. Trong những ngày Mười Hai, chúng tôi đi chăn trâu, bò ở đồng xa. Dù lạnh, nhưng với chiếc áo duy nhất, vì nhà quê quá nghèo. Áo ấm nhất để đi học và Tết. Những ngày đi chăn trâu, chúng tôi chỉ nói về Tết, ước mơ. Để xua đi lạnh của Đông, chúng tôi tìm củi khô, rơm rạ để đốt làm bếp ấm. Đôi khi 'liều mạng' chạy ra đồng người khác lấy bắp, khoai nướng giữa đồng.
Khoai, ngô nướng là món quà thơm ấm của tuổi thơ nghèo. Ngồi bên bếp lửa, cười nói với ánh lửa đỏ rực, âm thanh nhỏ bé nhưng bình yên đánh thức ước mơ. Chúng tôi thề sau này sẽ rời xa ruộng đồng, không còn lạnh giá. Những suy nghĩ đơn giản, hồn nhiên làm tôi rơi nước mắt.
Mỗi đêm Đông lạnh, cha làm nệm từ sợi rơm vàng óng. Nệm ấm áp trong những năm Đông giá lạnh. Mỗi lần nhắc lại, tôi nhớ mãi sợi rơm ân tình. Cây rơm đầu hè, cha chất cao mỗi khi gặt xong. Những sợi rơm ấy có lẽ nhớ đôi tay chai sần của cha, bện thành chiếc nệm.
Mười Hai lại về, tôi là một trong ít người thực hiện được giấc mơ. Rời xa ruộng đồng, bùn lầy, gió Đông. Lên phố học tập và làm việc. Dù là người thành phố từ nhiều năm, tôi vẫn không quên quê nhà. Muốn trở lại thời thơ ấu, nghèo nhưng hạnh phúc. Muốn là chú chim chèo bẻo hát trên cây bạch đàn mỗi sáng, ngủ quên trong không gian Đông nồng thắm của quê hương.
Mai Hoàng


5. Phố Xá Rực Rỡ Mùa Mười Hai
Mùa Mười Hai gõ cửa, ôm lấy khung cửa, xâm nhập qua từng góc áo, làm xao động trái tim giữa đêm Đông. Đối với mỗi người, tháng 12 mang theo nhiều cảm xúc khác nhau, đôi khi là niềm vui, đôi khi là nỗi buồn, đôi khi là kỷ niệm. Là khoảng thời gian chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, tháng 12 đánh dấu sự kết thúc và bắt đầu, khiến trẻ con mong đợi thêm một tuổi mới, còn người già thì có chút bồi hồi vì cuộc đời trôi qua nhanh chóng… Có lẽ vì vậy, ai đó đã viết những câu thơ như: Có ai níu bước thời gian không?/Giữa luyến tiếc và vô ngần nức nở/Tháng 12 buồn dễ sợ/Nhớ bâng khuâng, khói thuốc hóa thơ tình…
Tháng 12 là thời điểm đặc biệt, giao thoa giữa cũ và mới. Khí trời lạnh làm bàn tay tê tái, con người trở nên chầy chậm khi đi ra phố nhưng cũng chính thời tiết ấy kêu gọi mọi người gần nhau, muốn ấm áp bên những người thân yêu, những điều quen thuộc nhất. Ở đây, những tia nắng vàng óng ánh như mật ong rơi trên những con đường. Sau khoảng thời gian dài giữ chân trong nhà để tránh gió lạnh, mọi người đều muốn lựa chọn bộ trang phục đẹp, dạo phố, thưởng thức ly cà phê, nhìn những chiếc lá bay nhẹ, bừng sáng dưới ánh nắng mặt trời Đông.
Người ta thường nói, tháng 12 và mùa Đông lạnh lẽo và cô đơn nhưng với cảm nhận của tôi, không phải như vậy. Trong bức tranh xám xám, đôi khi làn sóng sáng từ nắng Đông, giữa cái lạnh buốt… vẫn tỏa sáng và lãng mạn. Ở nơi nào đó trên phố, quầy ngô, khoai nướng hồng hào, những người ngồi gần nhau hơn, thưởng thức những hạt ngô béo ngọt, thơm phức từ than hồng… Khoảnh khắc ấy, kỷ niệm ùa về nhẹ nhàng như cơn gió, vui vẻ nhưng đồng thời mang theo sự suy tư và trầm lặng.
Cũng là tháng 12, những bông cúc họa mi bắt đầu héo tàn nhưng cũng là lúc mùa hoa cải “nở vàng bên bến sông, em đang thì con gái, đợi anh chưa lấy chồng. Có một mùa hoa cải nắng vàng trong mê mải”… Dọc bên sông, với làn gió, nắng Đông, cùng màu vàng của cải, hòa theo bước chân, hòa theo những dòng thơ nhẹ nhàng của con gái…, không gian ấy nếu được ghi lại trong tranh, nhạc, hay thơ, văn, tôi tin sẽ là điểm nhấn tuyệt vời.
“Tháng 12 về bên bờ sông
Gió lay nhẹ bông hoa cải
Hoàng hôn tím nhuộm bờ bãi
Em nhớ đấy con gái xưa”
(Chào Đón Tháng 12 - Nguyễn Đình Huân).
Tháng 12, giữa chốn ấm cúng và chăn ấm, cũng là thời điểm mọi người nhanh chóng hoàn tất công việc cuối cùng, chờ đón năm mới với niềm vui mới và hy vọng cho một năm thành công.
Có người nói, không chỉ tháng 12 mà Hà Nội trong tháng 12 cũng đẹp như một nàng thơ: Khi mộc mạc, muốn thu mình trong góc nhỏ nhưng khi tỏa sáng, như bùng tỏa cùng không gian. Tháng 12 đi qua không chỉ một lần mà mỗi lần chạm nhẹ, tôi, bạn lại cảm thấy xao xuyến. Tháng 12-tháng của năm cũ đến và chuẩn bị rời đi, chiếc lịch treo tường giảm dần, liệu có ai dành thời gian nhìn lại quãng đường đã qua, nhìn nhận, có đôi khi là tiếc nuối nhưng chắc chắn sẽ là hạnh phúc, sẽ trưởng thành…
Nguyễn Thị Hiền


6. Khúc Nhạc Tháng Chạp
Khi chuyến tàu thời gian chạm đến ga cuối, người ta bỗng trở nên hối hả và gấp gáp hơn. Trong mớ lạc lõng của niềm buồn, trái tim như con thuyền lênh đênh giữa dòng lưu niệm và quên lãng. Tháng 12 không thể trôi qua mà không mang theo những kí ức, có những kí ức đã mờ nhạt, có những kí ức như những vết sẹo sâu thẳm mà thời gian không thể xóa nhòa.
Tháng 12 bước vào giữa mùa lạnh, những cây bàng ven đường đã gác bỏ bộ áo già nua, chỉ còn lại bộ xương cành cao vút, kiên trì chịu đựng cái lạnh của mùa đông. Nhưng tháng 12 lại rực rỡ bởi sắc vàng của hoa cải, sắc đỏ của cây lúa thiết tha nằm trong bản năng của nó, và sắc xanh mơn mởn trong vườn cải bắp.
Tháng 12, đúng một năm trước, chị rời bỏ cuộc sống này, anh trở về bóng tối, các cháu mơ mộng trong hình ảnh thiếu vắng của người mẹ. Đau đớn đến đâu! Ánh mắt của những đứa trẻ thường quay về phía xa xôi như để nắm giữ hạnh phúc ảo mộng từ quá khứ, từ giấc mơ mà một lần nữa không bao giờ hiện thực trong cuộc sống. Nhìn những đứa trẻ trò chuyện với bức hình của mẹ mà lòng bị xé toạc, mỗi mùa đông nay và những mùa đông sau nữa, đứa trẻ sẽ cảm nhận sự lạnh lẽo đến đâu. Số phận đôi khi tàn nhẫn, buộc con người phải đối mặt và vượt qua, để sau cùng, họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, giống như cây bàng mùa đông, sự sống gần như hết kiệt nhưng khi mùa xuân đến, mạch sống lại nhộn nhịp trong thân cành.
Tháng 12, đánh thức nhận ra rằng năm tháng đang cuốn trôi tuổi xuân, che lấp con đường trở về. Người ta nắm tay nhau, hứa cùng nhau bước qua cuộc đời dù có khó khăn, nghèo đói, vẫn giữ vững lời hứa, nhưng một ngày, người kia bỏ tay, chọn con đường sang giàu, để lại mình chối bỏ giữa cuộc đời lạnh lẽo. Lời thề ước cốt nhau trăm năm như dòng nước bèo trôi. Đừng trách đời khi mọi thách thức làm cho lòng người bối rối, chỉ trách bản thân số phận đau thương, duyên số mong manh. Tháng 12, đôi khi kí ức lung linh hồi sinh: ánh mắt nhẹ nhàng, nụ cười ấm áp và bàn tay cầm chặt không buông lỏi trong những ngày đông giá… Dù biết mình đơn côi, nhưng trái tim luôn nhắc nhở, đừng giữ lại khi tình yêu đã trở thành vụng trộm. Có thể ngày mai, cơ duyên sẽ mỉm cười, chỉ cần đi qua ngày hôm nay, sẽ gặp phải, vì trong cuộc sống, có những sợi tơ duyên không lý giải được.
Tháng 12 trở về với những điều giản dị và thân thương. Đó là quê hương chất chồng tình sâu trong lòng mỗi người: là tuổi thơ chạy trên triền đê, chân trần đất lầy và tiếng cười vang vọng trong nắng chiều tà; là tình bạn trong sáng, hồn nhiên của tuổi học trò với những giấc mơ chưa hoàn thiện; là mái trường xưa, giọng thầy bảo giảng vẫn còn vang mãi đâu đây, là hình ảnh cha mẹ sớm khuya, kiên trì vượt qua những khó khăn bằng lòng tin. Tháng 12 tôi an nhiên dựa vào quá khứ để tìm kiếm chút bình yên nghỉ ngơi tâm hồn giữa dòng đời hối hả náo nhiệt.
Nguyễn Thị Hải


7. Dòng Ký Ức Tháng Chạp
Tháng mười hai, thật nhanh chóng! Bạn lại thở dài với giai điệu quen thuộc đầy nỗi nhớ.
Bạn nói rằng những ngày gần cuối năm, lòng lại bồi hồi nhớ nhà, cảm nhận gió lạnh lao xao ngoài hiên, không ngăn được những giọt nước mắt ấm áp rơi. Tôi mơ mộng trước cảm xúc của bạn. Từ khi đón Tết đến giờ, tôi chưa một lần quay về quê nhà. Bạn khiến tôi chợt nhớ và cảm thấy lương tâm với quê hương. Cuộc sống thành thị khiến tôi ngày càng lạnh lùng, có lẽ đúng hơn là tôi đã phải đối mặt với những thay đổi của bản thân trong xã hội như thế này.
Tôi cũng từng trải qua những khoảnh khắc, những phút giây nhớ quê nhà mặn nồng, đặc biệt là khi cơn gió mùa bắc tràn về trên căn gác nhỏ. Tai tôi, những âm thanh đa dạng va vào trong gió: tiếng còi xe, tiếng ồn từ công trường xây dựng và cả tiếng của những chú mèo hoang lang thang trên mái nhà. Tôi cô đơn, mong muốn một bản nhạc quê hương, ánh sáng bếp lửa, bên cạnh đó là tình thân gia đình quây quần.
Tháng mười hai ở quê cực kỳ lạnh, mỗi sáng thức dậy, mẹ lại chuẩn bị một chậu nước nóng ở góc nhà, kêu con Tâm, con Hải, con Lan rửa mặt. Tiếng gọi quen thuộc quá! Những buổi sáng như thế đột ngột biến mất và giờ chỉ còn lại trong kí ức.
Tháng mười hai của tuổi thơ mộng mơ với hàng ngàn sắc màu. Đó là cánh đồng cải bên sông, mỗi mùa lại bung nở màu vàng rực rỡ. Là bãi ngô xanh mướt, mỗi cơn gió đưa đến hương thơm của hoa ngọt ngào. Ngay cả cánh đồng chiều trơ trụi gốc rạ xám xịt cũng trở nên đẹp đẽ. Tôi và đám bạn tha hồ với đôi tay mở rộng, ôm lấy cánh đồng, hít thở bầu không khí trong lành. Tiếng cười chúng tôi hòa quyện với tiếng củi bật nổ những buổi mót ngô, mót khoai nhanh chóng. Những màu sắc giản dị ấy, nhiều năm trôi qua mà tôi vẫn giữ trong trái tim.
Tôi nhớ những ngày tháng mười hai ẩm ướt, cái lạnh trở nên rét buốt. Ông tôi, khi còn sống, để đàn con cháu có thêm chút ấm áp trong mùa lạnh, tỷ mẩn sắp xếp từng cọng rơm làm đệm dưới chỗ nằm. Chiếc đệm rơm là chiếc đệm êm dịu và ấm áp nhất mà tôi từng nằm. Nó ủ ấm giấc ngủ của tôi, ủ ấm giấc mơ nồng cháy, để ngày hôm nay, dù chưa thành công nhưng tôi vẫn hạnh phúc, nhờ khoảnh khắc khó khăn đó đã làm tôi trưởng thành. Đau lòng khi ông ra đi khi tôi vẫn còn là một cậu thiếu niên, chưa trưởng thành đủ để làm ông yên tâm. Tháng mười hai ở quê yên bình không gì so sánh được. Không tiếng còi xe, không tiếng ồn từ công trường. Chỉ nghe đâu đây tiếng chó gâu gâu, tiếng gà gáy buổi trưa. Mẹ, bà đi trên đường thì nói chuyện nhẹ nhàng, thủ thỉ về những tâm tình. Tôi yêu những bước chân nhẹ nhàng của mẹ, của bà.
Yêu những đồng ruộng nâu mịn và những đường cày gặp nhiều gian nan. Cả năm qua tháng này tháng khác, họ vẫn kiên trì, tận tâm chăm sóc những tình thương, bình yên cho đứa con ngoan ngoãn, nghe trong giọng cha mẹ những câu chuyện đau lòng, cảm nhận sự mệt mỏi trong từng hơi thở…
Mỗi tháng mười hai qua đi, chỉ có những kí ức của tuổi thơ ở lại. Tôi nhận ra mình đã để lạc mất những khoảnh khắc quý báu, lơ là với quê hương. Tháng mười hai đầy nỗi nhớ, chỉ mong tôi không còn lơ là và quên mất. Tháng mười hai như một bản nhạc diệu kỳ của những kí ức, nhắc nhở bản thân không được phép lãng quên. Mong được tha thứ với những tháng mười hai đã qua!
Chia sẻ của CAO VĂN QUYỀN


8. Mùa Đông Hạnh Phúc
Cảm giác cái lạnh giữa tháng Chạp đã lên ngôi hơn, khi bầu trời mở lòng không giữ lại những cơn mưa bất chợt hay những cơn gió dai dẳng.
Không quan trọng là yên bình hay ồn ào, thành công hay thất bại, không khí giáng sinh lan tỏa từ mọi ngóc ngách... Đến với mọi người, mọi gia đình. Tạo nên cảm giác ấm áp kỳ lạ trong lòng mỗi người, dù cái lạnh của những ngày cuối năm đã tràn về, dù cô đơn có lẽ vẫn hiện hữu, nhưng cô đơn ngày hôm nay mang theo vẻ nhẹ nhàng, xen lẫn sự ngọt ngào, hứa hẹn một mùa giáng sinh mới, với GIÁNG SINH KHÔNG PHẢI CỦA RIÊNG AI...
Có những khoảnh khắc trong cuộc sống, chúng ta không cần phải hiểu rõ, hay biết đến một điều gì đấy mới cảm nhận được sự đẹp đẽ, ấm áp, vui vẻ và hạnh phúc. Đơn giản chỉ cần cảm nhận được điều đó đối với bản thân, thích, yêu, làm ta vui vẻ, làm ta hạnh phúc, đó là đủ.
Giáng sinh, một lễ hội mà cả thế giới đều mong đợi, không chỉ riêng những người theo đạo Thiên Chúa. Chúng ta cũng không cần phải biết CHRISTMAS là từ viết tắt hay là tên của Đức Giêsu, bởi không phải ai cũng am hiểu về ngoại ngữ. Giáng sinh là ngày Thiên Chúa ở bên chúng ta, cũng là dịp kỷ niệm Chúa Giêsu ra đời.
Giáng sinh, hay còn được gọi là Noel, từ chữ Nöel trong tiếng Pháp, mà người Việt thường gọi là Nôen để gần gũi. Những người theo Đạo Thiên Chúa dành những ngày này để đến nhà thờ dự lễ, bày tỏ lòng kính trọng đối với Chúa. Còn chúng ta, là dịp để quây quần, sum họp gia đình, cùng nhau thưởng thức bữa cơm ấm áp, một không khí mà có thể cả năm chúng ta mới có dịp trò chuyện đầy đủ.
Những câu chuyện đã lâu không được kể, những người đã lâu chưa gặp, những bảng đồng cỏ trời đã lâu chưa tìm thấy...
Là cơ hội để chúng ta đến gần nhau hơn, tặng quà cho nhau trong dịp Nôen này.
Trong những ngày này, đặc biệt là trẻ em, chúng không cần phải hiểu rõ, chỉ cần nhìn thấy cây thông lớn, lá xanh mướt, với những đầu lá như được phết một chút tuyết trắng.
Nến vàng lung linh, những gói quà được bọc gói bắt mắt dưới cây thông. Điều tuyệt vời là chúng háo hức chờ đợi ông già Nôen mang quà đến cho chúng, khi chúng nghĩ rằng, họ là những đứa trẻ duy nhất được nhận quà trong đêm Nôen.
Và tất cả chúng ta, những bậc cha mẹ, đang muốn hóa thân thành ông già Nôen vào đêm tối, gõ cửa nhà mình và phát quà cho những thiên thần nhỏ của mình. Nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt hạnh phúc của chúng, những điều tuyệt vời ấy sẽ còn đọng lại trong giấc mơ, khi tuổi thơ của chúng luôn tin rằng ông già Nôen là có thật trên thế giới này.
Mừng giáng sinh đã đến, chúc mọi người một mùa Giáng Sinh tràn đầy hạnh phúc, ấm áp, vui vẻ và đầy yêu thương bên gia đình.
Chúc cho tất cả trẻ em mọi ước mơ sẽ trở thành hiện thực, trong niềm hạnh phúc của những người làm cha mẹ.
Tản Văn: Lê Minh


9. Bước Chân Cuối Năm
Tin đài báo gió tháng 12 đã vang lên, dấu hiệu cuối cùng của năm đã bắt đầu. Tháng cuối cùng, năm trôi qua những biến động, những kế hoạch chưa hoàn thành. Quê nhà bây giờ có lẽ đang trải qua một mùa đông lạnh buốt, thời tiết Bắc nước với cái lạnh khắc nghiệt của những ngày cuối năm. Đây cũng là mùa thứ hai, con không được trải nghiệm cái không khí chuyển mùa từ thu sang đông, từng cảm nhận cái lạnh đầu mùa, nhưng lại ấm áp bởi sắp được đoàn tụ với gia đình. Phía Nam, mùa khô và mùa mưa vẫn thường xuyên 'Sài Gòn nắng lại giăng mưa', con cảm nhận được chút lạnh buốt, nhớ về quê hương, nhớ về mẹ.
Con là một chú chim non được bố mẹ chăm sóc, yêu thương, bảo vệ, và sẽ có một ngày rời tổ, bay tự do trên bầu trời, đối mặt với những thử thách khôn lường. Điều này là luật lệ tự nhiên, ai cũng phải trải qua, con không phải là ngoại lệ, hành trang của con trong cuộc sống bao gồm kiến thức từ trường học, đam mê và sự khám phá của tuổi trẻ, và đặc biệt là sự hiện diện của mẹ. Mãi mãi con sẽ nhớ lời dặn dò của mẹ: 'Không trộm cắp, không làm điều gì sai trái, không làm điều gì xấu hổ trước lòng và lương tâm, sống với đầu ngẩng cao.' Đó là châm ngôn, triết lý sống của con, giúp con vượt qua những khó khăn, giữ vững tinh thần và không bán rẻ lòng trung thành, luôn tiến lên với đầu ngẩng cao.
Mùa 12, lạnh buốt đúng không mẹ? Những ngày cuối năm, những người phụ nữ truyền thống như mẹ bắt đầu chuẩn bị cho lễ hội lớn nhất trong năm của người Việt. Khi lớn lên, con hiểu sâu hơn về sự cố gắng của mẹ để tạo ra một cái Tết ấm cúng, đầy đủ cho gia đình. Đằng sau nụ cười của mẹ là tình thương sâu sắc. Mặc dù con không còn mong đợi Tết như trước, nhưng con hiểu được công sức của mẹ để tạo ra một không khí ấm áp. Con nhớ câu nói: 'Trên đời có 2 thứ không thể bỏ lỡ: người mình yêu và tấm vé về quê ngày cuối năm.'
Con chúc mẹ luôn khỏe mạnh và bình an.
Những Ngày Cuối Năm
Lời Nói Dối Của Mẹ
Đến bây giờ con đã trưởng thành
Mới hiểu ra mẹ cũng từng nói dối
Bữa cơm xưa kia đơn sơ mỗi tối
Con cá gầy, mẹ chọn đầu thôi.
Các con thắc mắc, lẽ nào đến giờ
Mẹ vẫn ăn đầu, nhiều xương dễ hóc
Mẹ nói già rồi, ăn đầu, bổ óc
Ăn đầu nhiều, xương cứng hơn xưa.
Mẹ nói, ông bà ngoại của các con
Ngày xưa ăn toàn thịt cá sạch sẽ
Nghe mẹ nói nhưng con thấy lạ
Mẹ nói ăn nhiều, gầy nhom thì đừng trách.
Giờ con lớn, mẹ già thêm
Con hiểu... mẹ nói dối vì con
Nhưng con quên nhanh, tuổi thơ ngây ngô
Vui buồn nào, nhớ lâu đâu.
(Thơ Mai Tuấn Anh)
Mai Tuấn Anh


10. Gửi Gắm Cho Tháng Chạp
Tháng 12 nhẹ nhàng gõ cửa, mang theo hơi lạnh của mùa đông, nhắc nhở ta về sự kết thúc của một năm. Trang lịch trên tường trở nên mỏng hơn, đồng nghĩa với việc những ngày tháng của năm cũ đang dần khép lại. Niềm hi vọng đối với một năm mới đang tràn ngập; sự hân hoan về việc được quay về với mẹ càng làm ta phấn khích hơn. Tháng 12 mang theo nhiều hy vọng, chờ đợi, và những cuộc gặp gỡ ấm áp gia đình, tình người.
Tháng 12, ta bồi hồi trong những kí ức về đồng ruộng sắp đến mùa cấy, nước đầy những gốc cây. Buổi chiều muộn, đàn cò gầy đang kiếm ăn một cách miệt mài. Tháng 12 là lúc ta nhớ về những buổi sáng trên cánh đồng cải vàng nở, bên bờ sông. Nhớ những khoảnh khắc vui tươi, chạy đùa trên đê gió lạnh. Rồi đưa ra hai bàn tay nhỏ, muốn ôm lấy cả cánh đồng, sông và cả những cơn gió lạnh buốt. Rồi nắm chặt tay nhau, chạy đến khi cả cơ thể nóng bừng, mệt mỏi. Chiều tà, cả nhóm cò hò nhau, đi nhặt nhạnh cành lá khô, tìm đồ ăn trên đồng. Những kí ức giản dị đó, sau nhiều năm vẫn in sâu trong tâm trí, trỗi dậy mỗi khi mùa đông về. Tháng 12, nhớ những chiều hồng của mẹ mỗi khi trở về. Mẹ bước nhanh vào những ngày đông lạnh giá. Sau bữa trưa, chỉ kịp uống một ngụm chè, mẹ đã ra đồng 'cho được việc'. Lúc nào cũng nhìn mặt trời, để kịp giờ nấu cơm chiều. Chiều tà, từ đồng sâu, mẹ hái rau muống xanh và cà tím. Trước khi ra đồng, mẹ hứa tối nay sẽ 'thết đãi' một bữa cà bung thơm ngon. Trong gió lạnh, giọng ông nội rộn ràng, nhìn hai đứa con ăn ngon lành, tiếng cười xua đi bao gió lạnh. Tháng 12, nhớ thương bóng cha vất vả từ sớm. Nhớ những đường cày khó nhọc. Năm nay, cha mẹ chăm chỉ, chữa cháy những yêu thương, để con có cuộc sống bình yên. Để rồi, từ những lời nói, hơi thở quen thuộc, nỗi mệt mỏi...
Từng tháng 12 trôi qua trong bộn bề lo toan của cuộc sống người trưởng thành, chỉ có những tháng 12 trong tuổi thơ ở lại. Bỗng nhận ra mình đã lãng quên những ký ức tuyệt vời, với những niềm yêu thương đau đáu. Xin lỗi quê nghèo, cha mẹ, và cả tháng 12 đong đầy kỷ niệm. Tháng 12 này, ta sẽ sắp xếp thời gian để quay về quê hương./.
Nguyễn Hoa Xuân

