1. Hồi ức về hương vị quê hương
Khao khát trở về với hương vị quê hương luôn hiện hữu trong tâm hồn tôi, dù là trong những khoảnh khắc mệt mỏi hay buồn phiền, thậm chí cả khi tôi đang trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc. Hương vị quê xưa luôn mang lại sự dễ chịu và thư thái, như một nơi tôi có thể tựa vào để cảm nhận sự ấm áp, gần gũi, và yêu thương của một thời đã qua.
Ngày xưa, những khoảnh khắc của tuổi thơ tôi trải qua trên con đường làng quê thân thương, hay trên triền đê nơi có con sông Luộc chảy qua, luôn là những giấc mơ giản dị như bao đứa trẻ khác. Nơi đó, giấc mơ của tôi được thảnh thơi phiêu du, bồng bềnh như mây, và hòa mình vào làn gió ngây ngất.
Hương của đêm, cỏ triền đê, phù sa, và hương của cỏ mật tạo nên một không gian thơm ngát, quen thuộc. Tôi tin rằng không ai có thể quên mùi hương và vị ngọt ngào của quê hương, nơi nuôi dưỡng tâm hồn và tuổi thơ của mình.
Dù ở đâu, trái tim luôn hướng về quê hương, nơi mà dòng sữa mẹ nuôi ta khôn lớn, và nơi mà dòng máu nóng luôn chảy về trái tim.
Tôi mong được trở lại như một cậu bé con, thức giấc với tiếng chim kêu ở vườn, mùi hương hoa cau, và những buổi sáng tràn ngập ánh nắng. Tôi khao khát được hít thở không khí trong lành, nghe tiếng đung đưa của tàu lá cau, và thưởng thức những khoảnh khắc tuyệt vời của quê hương.
Mỗi hơi thở là một ký ức, là một mảnh ghép của quê hương thân yêu. Tôi muốn hòa mình vào thứ hương quê xưa, thơm ngát, để cảm nhận được sự ấm áp, gần gũi, và yêu thương của mọi kí ức.
Quê hương ơi, tôi nhớ những buổi chiều đi mót khoai đồng xa, những ngày bắt cào châu chấu, và những đêm rét về trong vòng tay ấm áp của gia đình. Hương vị quê xưa đã in sâu trong tâm hồn tôi, và chỉ có nó mới mang lại sự bình yên giản dị nhất.
Lê Minh
2. Nỗi nhớ về ngày xưa...
“… Nơi bờ ao lững lờ
Trong những chuyến phiêu bồn bề xa xôi …”
Phan Hồn
Ấy là tôi kể về quá khứ, con đường xanh mát bên lề làng, mặt trời khó chiếu qua tán lán dày của tre, mít bưởi... Những dây tơ hồng nâu như tấm rèm vàng nhạt che phủ những hàng ô rô trở thành bức tranh tự nhiên tuyệt vời. Trẻ con thường làm vòng cổ, vòng tay và kính đeo mắt từ những lá ô rô mềm mại, tạo nên những phụ kiện ngộ nghĩnh. Cây ô rô, người bạn thân thiết của tuổi thơ, là nơi diễn ra vô số trò chơi mới lạ, luôn mang đến niềm vui bất tận. Ngày nay, đám trẻ thổi bong bóng xà phòng, vừa độc đáo vừa gây mất vệ sinh, khác hẳn so với xưa, khi chỉ cần vài lá ô rô và đoạn cành tre khô nhỏ, chấm nhựa ô rô, rồi tha hồ thổi. Bóng xanh, đỏ, cầu vồng tươi sáng, đứa nào thổi to và nổ lâu nhất sẽ là người chiến thắng. Quả ô rô cũng là món ăn ngon, ăn sống hoặc rang hạt, hương vị đặc trưng chỉ có ở những nơi quê mình, thơm ngon, béo ngậy, một trải nghiệm khó quên. Cả gai của cây ô rô cũng trở thành đồ chơi trong trò chơi: “Kim kỉm kìm kim – nhà nào mất chó sang tôi mà tìm!” Một ô đất được vạch bằng que vuông hay méo, không quan trọng, hai hoặc ba đứa chụm lại để tham gia trò chơi đầy kịch tính. Chỉ là ba đầu gai ô rô được bẻ ngắn khoảng 1 cm, sau đó dấu vào đất đã vạch sẵn, đứa nào tìm được sẽ thắng. Đôi khi cả buổi sáng tìm mà không thấy, thậm chí cả đứa giấu cũng không biết đâu mà lần!
Ấy là tôi nhớ về ngày xưa, khi bươm bướm trắng và vàng đầy trời. Lũ trẻ mỗi đứa cầm lá tre hay cành xanh táo (loại cây có hoa tím nhạt, bé bằng đầu đũa, có mật ngọt mà trẻ con thường mút để, ở quê mỗi nhà đều trồng cây này làm hàng rào chống gà vào vườn rau hoặc trồng làm cảnh hai bên cổng) để đuổi bướm, đôi cánh mỏng manh không thể cưỡng lại trước đám trẻ năng động, nhiều con bướm đành đầu hàng. Chúng tôi nhốt những chú bướm tội nghiệp vào chai hoặc lọ, không để ý đến sự sống chết của chúng. Thời kỳ ấy thực sự là thời kỳ tươi đẹp vô ngần, không bài vở, không học hành, chỉ có hái hoa và đuổi bướm mà thôi.
Về đêm, đèn đom đóm bắt đầu lung linh, chúng tôi tụ tập bắt đom đóm cho vào cuống bí già (vì cuống bí già rỗng và to, nên nhốt đom đóm lâu mà không chết) hoặc nhốt chúng trong trứng gà, trứng vịt, sau đó đi dọc đường từ đầu ngõ đến cuối ngõ… Tuổi thơ với những ngày mưa dầm, trôi qua chỉ có thiên đường, không bao giờ biết đến phiền muộn, niềm vui nối tiếp nhau đến bất tận.
Quê hương giờ đây đã khác, đường đất được thay thế bằng bê tông, những hàng rào ô rô xanh thơ mộng biến mất, thay vào đó là những bức tường cao chia cắt và xa cách. Quê hương không còn nghèo đói như xưa, không ai phải đối mặt với bữa cơm nóng khói nghi ngút. Những món ăn bình dị như canh hoa bí nấu tay khoai nước, cá tép kho lá nghệ với muối vừng, cà bát muối xổi… giờ đây không còn là lựa chọn quen thuộc. Cảm giác bị quá nhiều sự lựa chọn làm mất đi những giá trị đơn sơ, những điều bình thường từng nuôi dưỡng tâm hồn và khiến chúng ta trở nên chân thành hơn.
Hãy nhìn về quá khứ với lòng biết ơn, nhớ mãi những ký ức tuyệt vời của tuổi thơ, nơi mọi hành trình bắt đầu. Và vì quê hương vẫn hiện diện, nơi mẹ luôn ở, đó mãi mãi là chốn bình yên nhất.
Vy Doãn Thị
3. Hồi ức từ quê nhà
Một bản nhạc êm dịu của tiếng gió rì rào, những chú chim nhỏ ríu rít trên cành cây, những khoảnh khắc đó đưa ta trở về với những kí ức xưa kỷ. Ngôi nhà xưa ấy, một biểu tượng của hạnh phúc và bình yên.
Nhớ những đêm trăng sáng chiếu rọi qua kẽ lá mơ màng, bức tranh huyền bí hiện ra trước mắt. Mắt cậu bé ngơ ngác, nhìn xa xăm trong bóng đêm, hòa mình vào thế giới của những màu sắc tươi đẹp như trong cổ tích. Màu vàng của cha, màu xanh của mẹ, và những màu khác là của chính cậu. Ngôi nhà nhỏ bao quanh bởi vòm cây xanh, là nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi thơ.
Trong tiếng cười, ánh nhìn trong trắng, ta trải qua những khoảnh khắc thơ ngây, kỳ diệu.
Bước đi đầu tiên trong cuộc đời, ngôi nhà là điểm xuất phát của mỗi chúng ta. Dù to lớn hay nhỏ bé, quan trọng nhất là nó chứa đựng tuổi thơ hạnh phúc. Đó là nơi chứng kiến những khoảnh khắc đầu tiên, là nơi chứng tỏ tình thương của gia đình. Ngôi nhà không chỉ là nơi ở, mà còn là nguồn cảm hứng, là kí ức đẹp nhất.
Ngôi nhà xưa giữ lại mùi hương của tuổi thơ, tiếng mưa rơi êm dịu, tiếng cha mẹ thân thương. Cùng nhau quây quần bên bữa cơm ấm áp, không khí tràn ngập tình thân.
Những khoảnh khắc ấm áp bên bếp mẹ, tiếng cười, tiếng khóc, đều là những góc nhỏ của ký ức. Ngôi nhà giờ đây chỉ còn là kỷ niệm, một dấu vết đã phai nhạt trong lòng chúng ta.
Nỗi nhớ về ngôi nhà xưa như những hạt mây trôi, trong ánh hoàng hôn lung linh. Những đám mây ấy mang theo hồi ức và những ký ức đẹp đẽ.
Quay lại với quê hương, với ngôi nhà xưa, ta không giữ được thời gian. Mắt mẹ nhòe đi, dấu chân trên sân đã héo hắt. Nhưng mùi vị của những bữa cơm, tiếng cười của cha vẫn sống mãi trong lòng ta. Ngôi nhà xưa là một phần không thể thiếu của hành trình đến bây giờ.
Ngôi nhà xưa, những ký ức trải dài từ mùi cỏ cây, âm thanh của tiếng mưa rơi đến tiếng cười đùa của chúng ta. Nhưng giờ đây, nó chỉ còn là câu chuyện cổ tích trong tâm hồn của chúng ta.
Lê Minh
4. Hồi ức của con dành cho mẹ
Mẹ ơi thân yêu!
Mặc dù con biết, hiện tại mẹ đang cảm thấy tức giận và buồn bã vì con, nhưng con vẫn muốn trải lòng với mẹ bằng những từ ngữ chân thành nhất.
Mẹ ơi! Con xin mẹ đừng giận con nữa, vì trái tim con đang rất đau khổ, nó đau đớn lắm. Con hiểu rằng, khi con quyết định từ bỏ tất cả để bắt đầu cuộc sống mới, con đã tự nhận thức được sự ích kỷ của bản thân. Nhưng lúc ấy, mẹ có biết con đã tự làm mình tin rằng, nếu con theo đuổi những điều mà con yêu thích và thật sự cần, nếu con hạnh phúc, thì đó chính là điều mà mẹ mong muốn đúng không? Nhưng con không nghĩ đến mức mẹ sẽ nhớ nhung mỗi khi bước vào căn phòng trống trơn đó. Con không biết rằng, mỗi ngày mẹ phải sống trong cảm giác trống trải và hụt hẫng vì không còn nghe thấy tiếng con như một chú chim nhỏ vỗ cánh quay quanh mẹ. Mẹ nói với con rằng, việc con rời xa mẹ để tìm kiếm giấc mơ mới như một giấc mơ đẹp. Mẹ luôn mong đợi sau giấc ngủ, mỗi sáng thức dậy, sẽ nhìn thấy con đang nằm say giấc như một đứa trẻ. Mẹ ơi! Thời gian trôi nhanh quá, đứa trẻ năm xưa đã lớn lên, phải không mẹ?
Những ngày này, thời tiết lạnh con lo cho mẹ lắm. Con không biết chân của mẹ đau như thế nào rồi? Trời lạnh có khiến mẹ cảm thấy khó chịu không? Buổi chiều, nhìn ra khu đất trống phía trước nhà, con thấy nhớ mẹ, nhớ ngôi nhà thân yêu. Lúc đó, con chỉ mong mình có đôi cánh, bay về nhà như một thiên thần. Nhưng mẹ có biết không, con chắc chắn phải vượt qua những khó khăn này. Con không muốn xa mẹ, nhưng con còn rất nhiều điều muốn trải nghiệm, muốn khám phá. Con không muốn mất đi thanh xuân trong sự đơn điệu và sợ hãi. Con có ước mơ, có hoài bão, có lý tưởng và muốn rời đi để trải nghiệm, để tìm câu trả lời cho những thách thức của cuộc sống. Con nghĩ, mẹ sẽ là người hiểu con nhất, chỉ là mẹ không muốn con gái nhỏ ngốc nghếch của mình xa mẹ thôi, phải không mẹ yêu?
Chắc mẹ vẫn nhớ, nhớ ngày xưa con còn nhỏ, trong những ngày mưa, mẹ đến trường đón con. Con sẽ được mẹ cõng trên lưng và che phủ bằng một chiếc áo mưa lớn. Con nằm đầu vào bờ vai ấm áp của mẹ, nghe tiếng mưa rơi như một bản nhạc êm dịu. Đôi khi con hỏi mẹ rằng chúng ta đã đi đến đâu chưa. Mẹ ơi, con muốn quay về những ngày thơ ấu ấy, những ngày tràn đầy hạnh phúc. Lúc đó, con chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, vô lo vô nghĩ. Có những lúc con ước mình có thể mãi mãi là một đứa trẻ của những khoảnh khắc đó. Con đúng là đứa con gái rất ngốc nghếch phải không mẹ? Có thể là do con cứ giữ nguyên sự ngây ngô đó mà mẹ lo lắng khi con xa mẹ. Nhưng mẹ phải tin rằng, con gái của mẹ bây giờ đã trở nên mạnh mẽ và tiến bộ nhiều rồi. Mẹ cần phải tin rằng, hãy để cuộc sống dạy con những điều mới mẻ, những điều mà trường học không dạy được cho con.
Không hiểu sao, những ngày gần đây, trong giấc mơ của con, hình ảnh con và mẹ vẫn hiện hữu trên cánh đồng ấy. Cánh đồng lúa nhà mình, mẹ đi phía trước, con theo sau. Buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, bóng con và bóng mẹ hòa quyện làm một.
Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm!
Tác giả: Trúc Xanh
5. Bình yên quanh giếng làng
Những ký ức thân thương về giếng làng, nơi mà tôi sinh ra và lớn lên. Dòng nước trong lành mang theo hồn quê và tình thân, như một chiếc cầu nối vững chắc kết nối qua thời gian...
Ngày xưa, lũ trẻ con tụ tập bên giếng, nhất là trong những ngày hè rực rỡ. Tắm gội, đưa gánh nước, tưới tắm cho những dãy rau xanh mơn mởn chờ khát. Cuộc sống hằng ngày, mọi sự cùng nhau chia sẻ ở giếng làng... từ buổi sáng đến chiều tối, từ công việc đến chuyện làng xóm. Niềm vui vang lên trong tiếng cười, những câu chuyện dìu dịu giữa dòng nước mát. Thời gian trôi qua, nghèo đói nhưng ấm áp, bình yên.
Tuổi thơ, nghe người lớn kể về hai giếng cổ bị chiến tranh hủy hoại, giếng làng mất đi. Sau thời kỳ đen tối, cả làng quyết tâm xây dựng lại hai giếng trên nền gạch cũ. Một hình vuông, một hình tròn (như biểu tượng đất và trời). Hai giếng sát nhau, nhưng vẫn cách xa khoảng hai chục mét. Miệng giếng rộng hơn 2 mét, là nơi lũ trẻ thời ấy cho rằng là một thế giới rộng lớn. Cúi xuống giếng, hét lớn là tiếng vang xa xôi. Lũ trẻ tưởng mình 'vĩ đại' hơn! Giếng làng trở thành người bạn thân thiết, đặc biệt là với lũ trẻ, gắn bó với những kỷ niệm đáng nhớ.
Ngày xưa, mẹ làm cho tôi hai chiếc thùng gánh nước nhỏ. Chiều chiều, cùng bạn bè mang theo niềm vui gánh nước từ giếng làng. Làm việc vất vả nhưng lại tràn đầy niềm vui. Từ giếng về nhà, đôi thùng nước nghỉ chân không dưới chục lần. Nặng vì nước, nhưng vui vì có thời gian chơi bên lũy tre mát rượi, quẩy gàu, chơi trốn tìm quanh giếng làng. Những khoảnh khắc trẻ thơ không bao giờ quên.
Con đường đất đỏ nổi bật khi nước rơi ra khỏi giếng. Hàng tre che phủ giúp không cảm nhận sự xa cách. Khi ảnh nước đầy thùng, đôi gánh dừng lại. Hồi hộp đợi mẹ thưởng những món quà đầy ý nghĩa từ chợ quê. Nhưng giờ đây, lũ trẻ đã trưởng thành, mỗi người mỗi nơi, mỗi công việc...
Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi liệu có ai trở về giếng làng để tìm lại những ký ức xưa? Trên hành trình cuộc sống, có ai muốn đặt bước chân quay về, để trái tim được bình yên bên bờ giếng làng? Cảm giác hơi mát từ giếng làng vẫn hiện hữu trong giấc mơ, như một lời nhắc nhở về thời thơ ấu đầy kỷ niệm.
Quay về hôm nay, ghé thăm giếng làng, ngắm dòng nước, hồi tưởng về những gương mặt quen thuộc, những người còn đây và những người đã ra đi... Giếng làng yên bình, rêu phủ. Dường như nó đã chìm vào giấc ngủ dài, khi không có ai chen ngang đánh thức mặt nước...
Ờ, dù ở xa quê, trái tim vẫn đắm chìm trong hương vị của rơm mới, ấm áp như chiếc gối quen thuộc. Xa quê, lòng vẫn khao khát mùi hương từ giếng làng xa xưa. Hồn quê sâu đậm trong tiềm thức. Ngoảnh lại... Cuộc sống ngày nay không còn như ngày xưa nữa... Giếng làng ơi, giếng làng!
Hoàng Thủy
6. Hồn quê hiện về
“Lúa chiêm nở trên đồng xanh
Nghe tiếng sấm mẹ ôm con về”
Bình minh trên non nhấp nhô, ánh sáng bùng nổ. Gió nhẹ vuốt ve, hoa bèo nhấp nhô theo nhịp. Tiếng sấm cất lên, đưa cả thế giới vào bức tranh tĩnh lặng. Mèo con và chó con tỉnh giấc, đứa trẻ chui vào lòng mẹ. Trời rơi nước mưa như trút lụa, làm bàn tay sáng bóng những giọt mưa vui tươi. Đất đỏ nhận lấy, cây lá chào đón, và con người như hòa mình trong điệu nhảy của mưa. Cây lúa mạnh mẽ bật tắt theo giai điệu của gió mưa. Trẻ con vui đùa, đắm chìm trong hương vị của mưa. Cảm giác làn da tắm mát, những giọt nước trắng xóa làm cho bản thân trở nên hồn nhiên. Mẹ tôi nhắc nhở: 'Mưa đầu mùa thế này, to và kéo dài đấy'. Giọt nước bám đầy cỏ, đứa trẻ tôi nhanh chóng làm chiếc thuyền giấy, thả xuống mặt nước. Bàn tay bé nhỏ đẩy thuyền, niềm hạnh phúc toả ra trên khuôn mặt. Bố tôi từ bỏ bức tranh vẽ, châm lửa cho chiếc điếu cày, khói thuốc trắng mờ bay trong tiếng sấm. Mỗi giọt mưa mang theo hồn hương thuốc lá và những ký ức dâng trào...
Những ngày mưa, cá tôm rộn ràng bơi lội, những chú cá rô nhảy múa trên bờ vui tươi. Trẻ con nhà lành mặc chiếc mê nón của bà, chạy đi xem cá rô. Con cá nhảy lên đường, bị bắt vào cành tre một cách tinh tế. Đứa trẻ mặc mê chạy qua nhặt nhạnh cá rô. Cá nhảy trên đường, trên bờ đất là chiếc gậy nhỏ tinh nghịch của trẻ. Cá bị mắc vào cành tre, bị giữ lại. Các bàn chân nhỏ bồng bềnh, và con cá rô nặng dần khi bị đưa về nhà. Mai cua lên đường, những đứa trẻ háo hức với bữa tiệc cá. Cá rô được rửa sạch, ruột cắt bỏ, bếp lửa hâm nóng. Con cá rô cong mình, chảo mỡ nóng, bức bình hương cá rô nổi lên. Nó được đặt ra khỏi chảo, chảo cá rô cay nồng, đầu cá nhấc lên. Con cá rô được chế biến một cách tinh tế, nguyên liệu tươi ngon. Bữa trưa mưa ngon lành với mâm cá rô và canh măng ếch, lên kèm với lát ớt đỏ tươi. Bố cười nhẹ, nhìn đám trẻ nhảy múa trong buổi tiệc mưa.
Có những đứa trẻ nghèo không có mỡ lợn để chiên cá rô giòn tan. Chúng biết cách lột vỏ cá, rửa sạch, đặt vào que tre và nướng nóng trên lửa. Mùi thơm ngọt nồng, hương vị của cá rô kết hợp với lá chanh xanh. Niềm vui rực sáng trên đôi mắt của những đứa trẻ nghèo. Cơm ấm, cá rô giòn tan, và hương vị đặc trưng làm cho bữa trưa trở nên tuyệt vời. Bố nhìn đám trẻ hạnh phúc với bữa ăn mưa.
Quên không được những ngày mưa, bố còn vớt từng đồng xu cuối cùng để mua cua rạm, cất vó tại cuối xóm. Mưa làm ẩm mẹ cua, những chiếc vó được đưa xuống, tay gân guốc đen bóng nhấc lên. Cua rạm mẩy mai, đậu nhỏ và đen. Cua đực mẩy và thịt trắc nịch, cua cái phơi yếm trắng phau. Chị tôi sắc bén, cắt bỏ càng cua và chân cua, chuẩn bị cho một bữa tiệc ấm cúng. Cá cua được lột vỏ, con cua mẩy được chế biến ngon miệng. Mỗi miếng cua ngon lành, hương vị của cua rạm nồng nàn. Món ăn ngon bật lên trên chiếc đĩa, và con cua được xếp gọn. Bữa tiệc ấm cúng, mùi thơm của cua rạm kéo dài đến bây giờ... lòng nhớ nhung đọng lại...
Dù ở nơi xa, hồn bâng khuâng nhớ về quê hương. Tiếng ếch kêu, tiếng vợ chồng gọi nhau vào tối. Có một chút hoài niệm xa xăm trở về. Tiếng làng quê, mùi cơm mới mùa đầu. Và hương vị của nồi chạch chấu béo ngậy kho tiêu nồng trong ngọn lửa củi. Lòng nhớ ùa về khi nhìn thấy bóng mẹ qua chiếc cầu tre gầy nghiêng, nước mắt rơi dầm dề.
Mưa ơi! Ngày xưa ơi... bao giờ trở lại những ký ức yêu thương.
Lê Hà Ngân
7. Chong chóng bồng bềnh
Ở xóm tôi ngày xưa, niềm vui lớn nhất của trẻ con chính là chơi chong chóng. Bạn chỉ cần một chiếc nan tre mảnh, dán cánh giấy ở hai đầu hoặc đơn giản là hai cọng lá dừa đan lại, tạo lỗ giữa để gắn trục quay, và chiếc chong chóng sẽ ra đời. Chúng tôi nằm trên cỏ cùng nhau, miệng ríu rít cười đùa, mắt mê say nhìn chiếc chong chóng quay tít dưới bầu trời xanh. Những kí ức ấy, những buổi chiều yên bình, gió thổi mát rượi cả tâm hồn ngây thơ, là những khoảnh khắc đáng nhớ mà tôi vẫn giữ trong lòng.
Ngày nay, cuộc sống hiện đại khiến cho những niềm vui đơn giản như chơi chong chóng trở nên xa xỉ. Trẻ con bây giờ đã quá bận rộn với học tập và công nghệ, ít có cơ hội trải nghiệm những niềm vui như chúng tôi ngày xưa. Tôi nhìn thấy buồn thương và tiếc nuối cho thế hệ trẻ hiện nay, vì họ không có dịp trải qua những khoảnh khắc ngây thơ, vui tươi như chúng tôi đã từng có.
Tác giả: Nguyễn Hồng Minh
8. Nostalgia về con đường ngày xưa
Có những con đường dẫn ta về với những ngày xưa đáng yêu. Mong muốn một lần nữa bước chân trên con đường xưa. Nơi đó là đường đất dẫn ra ruộng lúa, nương khoai, hai bên bờ mương mươn mướt cỏ biếc xanh. Hồi ức về con đường thuở xưa chỉ còn lại trong kí ức.
Nhớ một thời kỳ yêu thương. Kỷ niệm đẹp đẽ đầy bức tranh màu sắc. Tuổi thơ trong cảnh khó khăn nhưng vẫn rực rỡ và hạnh phúc.
Có những chiều hoàng hôn, chị em tôi bước trên con đường mòn, nhìn chờ bóng mẹ trở về. Trời đã bắt đầu tối, khó nhìn rõ gương mặt. Mẹ tôi, với đôi vai chịu gánh nặng của đất đai, bước đi vững vàng. Mẹ bưng trên vai bát đất để trồng sắn, khoai cho con cái có đủ ăn. Còn cha, ông trồng hoa để làm đẹp cho buổi bình minh.
Nhớ mãi con đường nhỏ mà chúng tôi, hai em gái và em trai, chạy về khi nghe chị gái học xa về thăm nhà trong những ngày đông lạnh giá. Nỗi nhớ những ngày ở xa khiến chúng tôi tràn ngập mong đợi. Gánh cỏ tuột nhiều lần, nón rơi nhưng không thành vấn đề! Con đường dẫn chúng tôi đến gần chị nhưng lại cảm giác như xa xôi. Là niềm vui của sự sum họp trong chiều đông. Đó là con đường của hạnh phúc và tình thương.
Có một con đường đất hẹp chỉ là lối mòn nhỏ dẫn chị em tôi đến luống khoai ở cồn Cu Thị. Sau giờ học, chúng tôi đi đào khoai để kịp nấu cơm chiều. Lúc đó gạo đã hết, mẹ luộc những củ khoai nhỏ và non. Khoai trắng tinh khiết khi tôi rửa sạch. Khoai này không cần bóc vỏ (vì không thể bóc được).
Còn mãi trong tôi con đường nhỏ ngoằn ngoèo dẫn đến nhà ông Hiệp. Vượt qua bờ rào lông chông, qua những cành tre nhỏ, con đường dẫn đến lũy tre vang, tre hỏa... đầy ở Nương Đình. Nơi đó là biểu tượng của ký ức với những người bạn thân yêu. Trưa hè, chúng tôi đi quét lá tre về để đun nấu. Mang bì, xách chổi, cầm sọt, bu... Đi quét lá tre như tham gia một lễ hội. Dù trời nắng gay gắt, bờ tre vẫn hát ru cho chúng tôi. Lá tre theo lối mòn về bếp. Nấu nước, nấu cơm bằng lá tre chúng tôi kiếm được. Thậm chí, giúp mẹ nấu nồi cám lợn lớn từ những lá tre. Chúng tôi gọi đó là con đường của tấm lòng nhân ái và sự chia sẻ với gia đình.
Nhớ con đường đất ướt sũng, trơn trượt trong những ngày mưa. Trẻ con làng tôi đi học trên con đường đất. Chân dính đất mỗi bước đi. Chúng tôi bám trường, ước mong một ngày nào đó vượt lên trên lũy tre, mơ về trường chuyên và giảng đường đại học. Con đường đất đã mở ra cơ hội cho những đứa trẻ nghèo ở một làng quê, nơi mà cả năm chúng tôi quen thuộc với bờ tre, ruộng lúa... Và trong giấc mơ, tôi thấy mình bước trên con đường đầy tiếng còi xe.
Đã lâu rồi, một thời thơ ấu bên gia đình, bạn bè thân yêu, cùng với cô giáo kính trọng. Làm thế nào để quay về với những ngày xưa đó? Con đường nào sẽ dẫn chúng ta trở lại với quá khứ? ... Nơi đó có con đường chứa đựng tình yêu thương của mẹ cha, dẫn ta qua những tháng năm vất vả và khó khăn. Con đường ấm áp của tình gia đình, tình bạn, và sự hiểu biết với thầy cô.
Con đường của tuổi thơ tôi vẫn đang chờ đợi. Nơi nào có con đường đất chạm nhẹ bàn chân trần của tôi? Dù ngày nay có những con đường bê tông rộng lớn, tôi vẫn mơ ước một lần được quay về với con đường của những ngày xa xưa!
Xoan Vương
9. Tiếng vang của quá khứ
Đứng bước giữa con đường quen thuộc về nhà, ánh trăng vàng trải đều trên mặt sông, làm sóng nước lấp loáng phản chiếu ánh sáng vàng dịu dàng. Đèn đường đã tắt, không gian yên bình, gió từ sông thổi tới mát rượi rượi len lỏi qua mái tóc, len lỏi khắp cơ thể. Ngừng lại để lắng nghe tiếng hát quen từ xa, từ căn nhà bên bờ sông, bước chân tôi ngừng lại để thưởng thức. Những giai điệu quen thuộc của thời trẻ trai, thời thanh xuân hồn nhiên, đẹp đẽ bỗng tràn về, mở rộng trái tim tôi với những kỷ niệm hạnh phúc. Giá như có thể quay lại, tôi sẽ chọn thời kỳ tuyệt vời nhất ấy, thời kỳ chúng tôi tập trung luyện tập cho hội diễn văn nghệ sinh viên. Những ngày vui vẻ nhất trong năm tháng học sinh của tôi.
Tuổi trẻ chỉ thấy đẹp khi đã trải qua, tôi không hối tiếc vì đã sống trọn vẹn với thanh xuân, nhưng tuổi trẻ vẫn luôn là điều tôi nhớ thương. Những hình ảnh kỷ niệm ngọt ngào đọng mãi trong một góc tâm hồn. Đôi khi bất chợt gặp điều gì đó làm tôi nhớ lại, tôi đào sâu trong lòng tôi, khám phá những trang kỷ niệm ngọt ngào. Kỷ niệm thường dần mờ theo thời gian, nhưng có những ký ức vẫn mãi tươi mới, vẫn sống động như khi mới trải qua. Tôi luôn giữ trong lòng niềm khao khát, mong một lần nữa có cơ hội sống lại, trở về và gặp gỡ, dù chỉ là trong giấc mơ ngắn ngủi cũng đủ làm lòng tôi thỏa mãn.
Thời điểm chúng tôi họp mặt để luyện tập cho hội diễn là vào cuối thu, khi trời bắt đầu se se lạnh. Các lớp học và các khóa học đều tham gia, sinh viên nồng hậu tụ tập để chuẩn bị cho sự kiện quan trọng. Tôi nhớ những buổi chiều se se lạnh, ánh nắng mặt trời dịu dàng soi bóng cả một dàn học sinh nam nữ hòa mình vào bài hát.
- Dạo bước trên con đường này, hoa dã quỳ vàng rơi bên chân tôi. Làm thơ mình tự hỏi, con đường trở lại trường tôi thế nào?
Lời ca lãng mạn phản ánh đúng tâm hồn của những sinh viên tràn đầy năng lượng, với niềm tin rằng thế giới này là của họ. Những tâm hồn trẻ tràn đầy nhiệt huyết luôn sẵn lòng hòa mình vào lời hát, tất cả hòa mình vào thế giới của họ. Than hồn qua từng giai điệu, hòa minh vào không khí sôi động của tuổi trẻ, làm cho tinh thần trở nên sôi động và tươi vui. Mỗi ca từ như là một tia nắng, chiếc lá xanh trong buổi chiều, làm hồn thanh xuân tôi đượm màu.
- Hà Nội mùa này vắng bóng mưa, cái gió đầu đông thổi lạnh hiu. Hoa sữa chỉ rơi lặng lẽ bên tôi một chiều tan tầm…..
Khi hát, chúng tôi thường tập trung hát mộc trước khi điều chỉnh nhạc. Lời ca thức tỉnh hình ảnh, kích thích trí tưởng tượng, giai điệu ngọt ngào và sâu lắng, tất cả tạo nên một không khí tuyệt vời. Hát mà cảm nhận niềm vui trong ánh mắt bạn bè, cảm nhận niềm vui trong ánh mắt của thầy cô. Hát mà cảm nhận mình sống trong từng giai điệu, hòa mình vào nốt nhạc của cuộc sống. Đặc biệt là những đôi có tình cảm với nhau, họ hát mà mắt long lanh hạnh phúc, họ hát mà mắt long lanh tìm kiếm nhau giữa lời ca. Khoảnh khắc sống trong bài hát, sống trong tình bạn, tình thầy cô thật sự quý báu và đáng nhớ.
Bạn gái xinh xắn như họa mi thường hát cao, tiếng hát êm dịu và trong sáng, làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn. Hồn nhiên và đẹp đẽ như con người bạn ấy. Khi bạn ấy hát, những giai điệu cao truyền cảm, chuyển đổi giọng từ trưởng lên giọng thứ trong như là điệu một bức tranh. Ca khúc 'Tuổi đời mênh mông' của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn được bạn ấy thể hiện thật dễ thương, tạo ấn tượng mạnh mẽ và làm cho người nghe mềm lòng.
- Thời thơ ấu bướm hoa và chim cùng mưa nắng. Em đứng bên trời tự do yêu đời thiết tha…..
Giọng hát của bạn ấy là âm cao, êm dịu là âm thấp, niềm yêu đời được truyền đạt qua từng nốt nhạc, thổi vào lòng những cơn gió mát lành. Thổi mát mãi cho đến tận bây giờ, vẫn là vị ngọt ngào tận cùng.
Thanh âm của bài hát nuôi dưỡng tâm hồn thanh xuân chúng tôi thành một giai điệu để nhớ, là một thanh xuân được tưới đầy bằng giai điệu và lời ca. Ngày hôm nay, âm nhạc làm trỗi dậy những cảm xúc trong tôi, như cô bạn xinh xắn vẫn tươi cười và hát ngay trước mắt tôi.
- Đi trên sông Vàm một đêm trăng rằm, mái chèo khua nhẹ tựa sóng vỗ trong lòng anh….
Bạn bè ơi, những kỷ niệm ấy, một thời...
Tuấn Phạm
10. Cô gái nhỏ ngày xưa kia
Bước chân cô sinh viên năm hai tại Đại học Sư Phạm đã đánh dấu. Những ngày tết về quê, gặp lại bạn bè và thầy cô, hồi tưởng về những ký ức ngọt ngào. Cảm giác bồi hồi, hồi ức trĩu vai lặng lẽ hiện về.
Nhớ về thời học trò áo trắng, tóc đen bóng. Cô gái yêu áo dài trắng, phấn trắng và nụ cười ngây thơ hồn nhiên của tuổi học trò. Hồn nhiên yêu bóng mai, cô quyết tâm theo đuổi ngành sư phạm, dành sự nghiệp trồng người cho đất nước.
Cô gái nhỏ ngày xưa.
Chưa trải qua tình yêu vườn trường, không biết buồn bã ngày trời nắng hay gió. Thiếu Socola và hoa tươi trong những dịp đặc biệt cũng không khiến trái tim cô xao động. Cô không có những kỷ niệm ngọt ngào của tình yêu học trò, chỉ còn những lưu luyến vì chưa trải qua những cảm xúc tươi mới của tuổi thanh xuân.
Cô gái nhỏ ngày xưa.
Mùa đông, bên bếp củi và gánh bún rêu - bún cua. Mỗi sáng, hai mẹ con vui vẻ dậy sớm, hát hò trong những công việc hàng ngày. Cô gái thường hát những bản nhạc ngây thơ, giọng ca không hoàn hảo nhưng tràn đầy tình cảm. Những khoảnh khắc đó làm tan biến cái lạnh sớm, giữ ấm tình thân gia đình.
Cô gái nhỏ ngày xưa.
Không sợ giao tiếp với người lạ, chơi hết mình với bạn bè. Tâm hồn như bông hoa mai trắng thuần khiết, luôn chờ đợi những người thật lòng đến và quý trọng cuộc sống. Cô không ngại chia sẻ niềm vui và kỷ niệm với mọi người.
Cô gái nhỏ ngày xưa.
Nhớ về những ngày tết ấm áp bên gia đình. Dù giờ chỉ đón giao thừa cùng mẹ, nhưng cô đã trưởng thành để hiểu rằng hạnh phúc không phải là níu kéo, mà là tự do và trưởng thành.
Cô gái nhỏ ngày xưa.
Ngày nay, cô đã trở thành một thiếu nữ trưởng thành, trải qua những thăng trầm của cuộc sống. Tình yêu, đau khổ, và những nỗi buồn tự làm tổn thương trái tim. Nhưng cô vẫn giữ vững nụ cười tươi, biểu tượng của tuổi thanh xuân.
Cô gái nhỏ ngày xưa...
... Tiếp tục bước với những ước mơ mới trong mùa mới.
Jenny Pham