1. Bên nhau bao lâu
Sài Gòn mưa rơi, nhớ anh và yêu anh. Vẫn góc phố thân quen với những kỷ niệm cũ, ghé vào quán quen ven đường, bài nhạc du dương đưa em trở về những ngày mơ mộng.
Chúng ta đã bên nhau bao lâu rồi anh nhỉ?
Hai mươi bốn tháng, tính từ ngày chúng ta gặp nhau trong căn trường cấp 3. Tình yêu bắt đầu từ những năm học ngây thơ, những ngày anh là cậu bạn với chiếc kính đen, khuôn mặt ngố ngố đánh tan mọi buồn chán của em. Anh, người bạn đồng bàn dễ thương, mua que kem cho em dưới cái nắng trưa oi bức. Kí ức ấy vẫn còn trong em, nhưng giờ chúng ta đã đi qua bốn năm đại học với cuộc sống riêng biệt.
Chúng ta đã duy trì tình cảm qua thời gian, qua cuộc gọi, video call, và những tin nhắn ngọt ngào. Em nhớ vẫn là anh ở đó, sẵn sàng lắng nghe mỗi khi em cần, kể cả khi anh đang bận rộn ở phương xa.
Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể chờ đợi anh suốt bốn năm. Nhưng tình yêu và lòng tin giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách. Mỗi đêm, anh xuất hiện qua màn hình điện thoại, làm ấm lòng em, đặc biệt là khi đông về, khi em cần sự an ủi.
Em muốn nói với anh rằng mình sẽ đến bên nhau chỉ còn một năm nữa. Em chấp nhận hy sinh thanh xuân của mình vì người em tin tưởng. Anh là người em chọn, và em tin rằng mỗi ngày đều là bước chuyển mới đến ngày chúng ta đồng lòng bước vào tương lai.
Yêu xa không dễ dàng, nhưng chúng ta đã chọn bước qua mọi khó khăn. Em chờ đợi, chờ ngày anh trở về, và chờ ngày chúng ta sẽ kết hôn. Yêu xa không phải là đổ vỡ, mà là thách thức để chúng ta thể hiện tình yêu vĩnh cửu.
Sưu tầm
2. Tình Yêu Chứa Đựng Niềm Tin và Hy Vọng
Từ thời xa xưa đến nay, tình yêu luôn là đề tài không bao giờ lỗi mốt trong văn hóa nghệ thuật, đặc biệt là thơ ca. Trong số vô vàn bài thơ hay về tình yêu, tôi đặc biệt ưa thích bài thơ 'Em đợi' của Vũ Thị Khương. Bài thơ không phải là câu chuyện về một tình yêu hoàn hảo, trọn vẹn, cũng không làm thể hiện sự đau đớn, tuyệt vọng, mà thay vào đó là niềm hy vọng và lòng tin vững chắc của người phụ nữ khi yêu.
Victor Hugo đã nói: “Hạnh phúc lớn nhất trên thế giới này là tin rằng mình được yêu”. Liệu chủ thể lãng mạn trong bài thơ có niềm tin như thế, khiến cho cô ấy không ngừng đợi chờ anh, bất kể thời gian? Chúng ta không biết liệu anh ấy đã hứa (vì vậy cô ấy mới chờ đợi), hay đó chỉ là trực giác của cô ấy? Hay cô ấy đã nhận được những 'dấu hiệu' từ anh ấy rằng anh ấy cũng yêu cô ấy, nhớ cô ấy và sẽ đến? Có vẻ như giả định thứ hai là đúng hơn, phải không? Bởi vì chúng ta hiểu rằng đây không chỉ là một tình yêu đơn phương, mà là một tình yêu đến từ cả hai phía. Hoặc ít nhất cũng là một tình yêu chân thành, trung thành từ phía cô ấy, vì “Đã yêu, yêu đến tận cùng/Đã thương, thương đến nát lòng vì nhau'. Nhưng tại sao cô ấy phải chờ đợi?
“Chắc gì anh đến hôm nay', câu hỏi đầu tiên, người phụ nữ trong bài thơ tự đặt ra cho chính mình? “Chắc gì” chỉ là sự đoán trước có thể đúng, có thể không: “Mà em cứ đợi tàn ngày trắng đêm”. Hai dòng thơ đầu tiên mô tả tâm trạng bồn chồn, nồng nàn, không thể yên đặc của nhân vật lãng mạn. Không có gì là chắc chắn, nhưng có vẻ như do trái tim cô ấy mách bảo, nên người thơ cứ tiếp tục đợi… đợi đến 'tàn ngày trắng đêm'. Hành động chờ đợi được thể hiện qua thời gian chậm rãi, mệt mỏi, và nát nhạt. Thế nhưng, ở đây, mức độ của sự đợi chờ còn được biểu hiện bằng hành động và trạng thái tinh thần, nhìn nhìn, ngồi xuống, đứng lên, vấp ngã trong sự thẫn thờ: “Hết đi ra cửa ngóng nhìn/Vào nhà ngồi xuống đứng lên thẫn thờ”. Nhưng điều này chỉ là bề ngoài, bởi vì bên trong tâm hồn của người đợi chờ đầy nóng bỏng như lửa đốt. Trong không gian hạn chế của ngôi nhà, người thơ dành hết tâm trí của mình cho sự đợi chờ: đi ra, đi vào, ngồi xuống, đứng lên… vẫn không thể diễn đạt hết được tâm trạng lo lắng của người đợi chờ. Liệu sự chờ đợi có phải cũng là một phẩm chất, một biểu hiện tốt của tình yêu thực sự?
Những người đã trải qua sự đợi chờ sẽ càng hiểu rõ tâm trạng rụt rè, sâu sắc của người thơ. Mọi giác quan chỉ hướng về một hướng, là anh. Một ngày qua, một đêm trôi, chờ đến đẫn thẫn nhưng vô ích. Nỗi đau của sự đợi đến gần hơn. Lúc này, người thơ tưởng tượng và nhớ mong anh với mức độ chủ quan, sự chuẩn bị cho sự đợi đến rồi nhưng không thấy bóng dáng của anh. Tâm trạng của người đợi có phần mơ hồ: “Chắc gì anh đến bây giờ”. Lần thứ hai, từ “chắc gì” được sử dụng với cảm giác lo lắng, mờ mịt, như mờ mờ mắt đang biến nhòa hình ảnh của anh, hoặc tình yêu đã mờ nhạt? Hy vọng không phải như thế. Lần thứ ba, “chắc gì” được lặp lại và cắt ngang như có chút do dự, ngập ngừng, nhưng không phải để nói về thời gian, mà có vẻ như có vấn đề gì đó không ổn ở phía anh phải không? Mặc dù chưa hẳn là chắc chắn: “Chắc gì/Mà dạ cứ thương/Cứ day dứt nỗi vấn vương trong lòng”. Có vẻ như sự chần chừ “chắc gì” được lặp lại lần thứ tư (cắt dòng) và lần thứ năm trên cùng một câu thơ, có lẽ chủ thể lãng mạn tự nhủ, tự an ủi chính mình rằng: “Chắc gì?/Đã chắc gì đâu”, mức độ do dự về sự không chắc chắn ngày càng tăng?
Mặc dù vậy, người phụ nữ vẫn không ngừng hy vọng, biết rằng việc đợi chờ cũng là một niềm hạnh phúc: “Hôm nay, và những ngày sau/Em chờ” đó là đúng là tinh thần cao quý của bài thơ. Hy vọng rằng sự đợi chờ của cô ấy sẽ được đền đáp. Dòng “chắc gì” trải suốt bài thơ, vừa là sự đoán trước mong manh, vừa là niềm tin, hy vọng cho sự đợi chờ của người phụ nữ đang yêu. Dù có phải chờ đợi và tiếp tục đợi, người thơ vẫn tin tưởng vào trực giác, tin vào tình yêu, cũng như tin vào những điều tốt đẹp nhất trên thế giới.
'Em đợi' của Vũ Thị Khương là một bài thơ hay, phong phú và có tính nhân văn. Sử dụng ngôn từ bình dị, sâu sắc, giọng thơ đằm thắm và thiết tha, bài thơ này nhẹ nhàng thấm vào lòng người và tạo ra một nỗi đợi chờ da diết cùng với niềm tin mãnh liệt vào tình yêu.
NGUYỄN THỊ BÌNH
3. Từ Xa Xôi, Có Thể Đã Trải Qua Biết Bao Trái Tim?
Yêu xa như một thách thức lớn trong tình yêu.
Những ai đã trải qua khoảng thời gian yêu xa mới thấu hiểu được những nỗi sợ và bất lực. Cảm giác đó đầy rẫy lo lắng, nhưng nếu dám bước đi, hạnh phúc và giấc mơ sẽ không bao giờ phai nhạt.
Dù cãi nhau, giận dữ, nhưng chỉ cần nhìn nhau, chỉ cần nhìn vào đôi mắt, mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Bởi vì lúc đó, ta vẫn cảm nhận được nhau, còn nhìn thấy bản thân mình trong ánh mắt của đối phương, và cảm nhận rõ tình cảm hiện hữu trong cuộc sống. Một cái ôm, một cái nắm tay, một cái nhìn sẽ đưa tất cả trở lại với trạng thái bình thường.
Nhưng khi ở xa nhau, việc gặp gỡ không dễ dàng, những lúc giận dữ và cãi nhau trở thành một loại thuốc độc mạnh mẽ cho tình yêu. Không thể nhìn thấy nhau, không thể ôm nhau để giải quyết, đôi khi sự vô tâm khiến cho tình cảm dần mất đi. Quan trọng là biết dừng lại đúng lúc, nếu tiếp tục, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn. Nếu một trong hai chạm vào điều kiện cấm kỵ, như nói những lời làm tổn thương hoặc lạnh lùng hơn, thì mọi vấn đề sẽ nảy ra.
Điều sợ nhất khi yêu xa là khoảng cách, không thể nhìn thấy đối phương khiến ta không hiểu được suy nghĩ thực sự, liệu tình cảm có còn như lúc đầu không? Yêu xa là một thách thức lớn, vì nếu không đủ yêu thương, kiên nhẫn và tin tưởng, chúng ta có thể mất nhau. Nếu không giải quyết được mâu thuẫn, mối quan hệ có thể trở nên rạn nứt. Vì vậy, quan trọng nhất là giữ vững tình yêu và tin tưởng.
Em thường cảm thấy yếu đuối và mệt mỏi, đặc biệt khi tâm hồn mong manh của em cảm thấy tổn thương vì anh không dành đủ thời gian cho em. Có những khi em muốn cãi nhau, muốn thể hiện tất cả bực bội, nhưng em sợ mất anh. Vì vậy, em luôn tỏ ra điều độ, suy nghĩ kỹ trước khi nói, để giải quyết vấn đề một cách hòa nhã và không làm tổn thương đối phương.
Cuộc sống ngắn ngủi, em không muốn mất anh vì những điều không đáng. Em muốn chúng ta hiểu và quan tâm đến nhau hơn, không đặt bản thân lên trên và đe dọa tình yêu của chúng ta. Xa mặt nhưng không cách lòng!
Yêu xa đã giúp em trưởng thành hơn, biết kiểm soát cảm xúc và làm nhiều việc mà trước đây em không nghĩ có thể làm được. Anh cũng trở nên nhẹ nhàng và kiên nhẫn hơn. Sự dung thứ, thấu hiểu và tin tưởng là chìa khóa quan trọng trong mọi mối quan hệ, cả khi ở xa hay gần. Khi hiểu rõ tính cách của đối phương, ta sẽ lắng nghe và thấu hiểu những tâm tư, nỗi niềm của nhau. Niềm tin là cần thiết, không có sự nghi ngờ và ghen tuông, tình yêu mới có thể vững bền.
Em không bao giờ mất niềm tin vào anh, vì em đã tin tưởng anh từ ngày đầu tiên. Nếu ta yêu nhau, phải tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau. Nếu luôn hoài nghi và cảm thấy mơ hồ trong mối quan hệ, em sẽ mệt mỏi. Những gì thuộc về mình sẽ mãi là của mình, giống như định mệnh. Nếu ta dành cho nhau niềm tin, không có lý do gì phải nghi ngờ. Tình yêu là của chúng ta, và nếu không giữ được, em sẽ hối hận mãi mãi.
Nhìn lại, có lẽ em nên cảm ơn khoảng thời gian yêu xa, vì em trở nên mạnh mẽ hơn và thay đổi nhiều điều. Khi mới xa anh, em nghĩ mình sẽ không sống được, nhưng thực sự, em tự quản lý cuộc sống một cách tự chủ và hiệu quả. Em có thể tự mình làm được nhiều thứ mà trước đây em luôn để anh thực hiện. Yêu xa giúp em trở nên điềm tĩnh và chín chắn hơn.
Mọi người thường nói xa mặt cách lòng. Em có chút lo lắng về điều này, vì khoảng cách địa lý có thể làm lung lay ý chí, làm tan vỡ trái tim nhạy cảm của em. Em cũng sợ anh có thể bị cuốn vào những thú vui khác và quên mất em. Tuy nhiên, em vẫn tin tưởng vào tình yêu của chúng ta. Gặp nhau và yêu nhau trong hàng tỉ người là một thách thức, nhưng nếu vượt qua được, tình yêu sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Xa mặt, nhưng không nhất thiết phải cách lòng. Chỉ cần đủ tin tưởng, tình yêu sẽ vững bền!
Tác giả: Hạ Vy
4. Đánh Mất Cả Thanh Xuân Vì Tình Yêu
Mặc dù đã trưởng thành, em vẫn giữ được tinh thần trẻ con, tin tưởng hết mình vào những lời hứa của anh. Dù anh ở xa, sống ra sao, yêu ai, em không biết. Nhưng niềm tin vào tình yêu chung đôi vẫn rực sáng trong em. Người ta bảo em ngây thơ. Đúng vậy, em ngây thơ nên mới có thể tin anh đến như vậy. Cuộc tình này với em như một ván cờ lớn. Lớn đến mức em sẵn sàng đánh cược cả thanh xuân mà không hối tiếc. Qua ngày tháng, em vẫn hy vọng lời hẹn ước vẫn nguyên như thời kỳ mặn nồng của tình yêu.
Mỗi khi điện thoại reo, thấy tên anh lấp lánh, em tự nhủ rằng trái tim anh vẫn nhớ đến em. Chỉ cần chúng ta vẫn liên lạc, tình yêu vẫn còn. Em nghĩ vậy có đúng không anh?
Có những ngày em gọi anh mà không thấy cuộc gọi được nhấc máy, em nghĩ rằng anh đã quên em. Nhưng tình yêu trong em xóa tan những hoài nghi, và em tiếp tục hy vọng. Phụ nữ thường rất nhạy cảm, và em cũng không ngoại lệ. Nên khi chúng ta cách xa nhau, nỗi sợ hãi trong em tăng lên. Em sợ một ngày sẽ không gặp anh nữa, không nghe thấy giọng anh, tiếng cười và cả những dòng tin nhắn cũng mất đi. Trống trải và lạnh lùng là những cảm xúc thống trị trong trái tim em. Chúng thật sự đáng sợ, anh ạ.
Anh đang ở phương trời rất xa. Nếu có một điều ước, em ước có thể thu nhỏ thế giới để chúng ta sẽ không bao giờ phải xa cách. Yêu một người rồi lại xa cách thực sự đau khổ. Nỗi đau đó ẩn sau nỗi cô đơn. Khi chỉ có một mình, ta cô đơn. Nhưng khi có ai đó nhớ đến ta, ta vẫn cô đơn. Nỗi cô đơn thứ hai luôn tệ hơn gấp bội. Nếu biết trước sẽ có những khoảnh khắc cô đơn như thế này, em chẳng quen anh từ đầu. Người ta nói, biết cảm nhận sự nhớ thương và cô đơn là đã trưởng thành. Nhưng việc trưởng thành như thế này, em thà mãi mãi là một đứa trẻ.
Ngồi một mình trong quán cafe, chiếc ghế đối diện trống trải như đang gặm nhấm trái tim em. Em tự an ủi, chẳng mấy chốc anh sẽ trở về.
Mỗi buổi chiều, trời mưa như trút nước, cảnh vật mờ mịt và lạnh lùng. Bàn tay em lạnh run và cần một vòng tay ấm. Em tự nhủ, nhanh thôi, anh sẽ về.
Yêu trong hoài nghi là một trong những trải nghiệm đau khổ nhất, phải không anh? Thao thức vì điều gì, lo lắng vì điều gì? Em từ bỏ tất cả để chỉ tin tưởng vào tình yêu của chúng ta. Dù bên ngoài có nói gì đi chăng nữa, em sẽ không quan tâm. Hãy về với em để thanh xuân không phai mà là những ngày tươi đẹp nhất cuộc đời, anh nhé?
Sưu tầm
5. Gửi người yêu ở xa
Anh đang làm gì đây? Liệu anh có nghĩ về em như em nghĩ về anh không? Đó là những câu hỏi em luôn tự đặt mình hàng ngày. Yêu xa là như vậy, không thể nhìn thấy anh mỗi ngày, không biết anh đang làm gì, liệu anh có nhớ em không.
Em chỉ nghĩ về anh cả ngày, luôn nhớ anh và mong muốn gặp anh. Nhưng chúng ta vẫn ở xa nhau, chỉ gặp nhau trong những kì nghỉ. Em mong chờ, chờ đến ngày anh trở về, để thấy gương mặt rạng ngời, nụ cười thân thương của anh. Để được ôm anh, cảm nhận hương thơm, hơi ấm của anh, như một nguồn sức mạnh cho em.
Anh và em đều phải học, không thể nhắn tin hoặc gọi điện thường xuyên, chỉ thời kỳ nghỉ hay những lúc rảnh rỗi. Tình yêu chỉ có thể thể hiện qua tin nhắn, lời nhanh, những cử chỉ thân thương. Mặc dù chỉ là những điều nhỏ nhất, nhưng em trân trọng từng khoảnh khắc ấy, giữ lại những dòng tin để đọc lại khi nhớ anh.
Em luôn nhận được những tin nhắn dịu dàng từ anh mỗi ngày, thể hiện sự yêu thương nhỏ nhất. Đôi khi, em ước mình là những dòng chữ trong những tin nhắn đó, để gần anh hơn mỗi ngày. Nhớ anh nhiều lắm, nhưng em kìm nén để anh không lo lắng. Có những lúc, em phải nói: 'Em nhớ anh nhiều lắm', giọng nghẹn ngào, mắt chưa khô, nhưng em không thể làm được nhiều hơn.
Yêu xa, trong những dịp lễ, ngày tình nhân, giáng sinh hay sinh nhật, những đôi tình nhân khác đang hạnh phúc bên nhau, còn em thì cảm thấy tủi thân. Không cần quà, hoa hay đồ ăn sang trọng, em chỉ cần anh ở bên cạnh, dù chỉ vài phút, để xoa dịu nhớ nhung, tủi hờn.
Lo lắng nhất khi ở xa là liệu tình cảm có giữ được không. Khoảng cách không cho phép chúng ta có thêm nhiều thời gian bên nhau như người khác. Mỗi khi em lo lắng, anh luôn an ủi, khẳng định tình cảm của mình với em.
Anh luôn dịu dàng, tràn đầy tình yêu thương và che chở. Anh là người lớn hơn, luôn lo lắng cho em, chỉ dẫn em đi đúng đắn. Nhờ anh, em trưởng thành hơn, yêu anh theo cách của một người trưởng thành.
Có những lúc em nghĩ mình không thể chịu đựng được nữa, nhưng khi nhìn lại quãng đường đã qua, những nỗ lực của chúng ta, những kỷ niệm hạnh phúc, em có đủ sức mạnh để tiếp tục. Anh giữ cho tình yêu, lòng chân thành luôn hiện hữu, giúp em kiên trì, chờ đợi và hi vọng đến ngày chúng ta sẽ gần nhau. Mỗi ngày, em mong đợi giây phút chúng ta được ở bên nhau.
…Xa anh, hạnh phúc nhất là khi anh về. Dù chỉ vài ngày, đủ để em nhớ mãi. Em mong đợi ngày được ôm anh, cảm nhận hơi ấm và tình yêu của anh. Chúng ta cùng nhau chờ đợi, hy vọng không phải xa cách lâu dài nữa.
Sưu tầm
6. Yêu xa và những bước chấp nhận cô đơn
Yêu xa không hề an toàn, nhưng nhiều người vẫn chấp nhận rủ bỏ tất cả để cùng nhau bước qua khoảng cách có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào. Tôi thực sự ngưỡng mộ những người yêu xa, những người dám đặt tất cả vào cuộc đua giữa những sợi dây khoảng cách...
Yêu xa là sẵn sàng đợi chờ nhau vô điều kiện…
Nói rằng những người yêu xa là nghiện là đúng, họ nghiện vào cảm giác không thể sờ được nhưng không thể bỏ. Vì yêu nhau, họ đồng lòng đợi chờ vô điều kiện, đến khi đối phương trở về, đến khi tình yêu trở nên đủ lớn để hai trái tim hòa quyện. Chờ đợi giống như bước đi trên con đường dài vô tận, không thấy điểm dừng, nhưng họ vẫn tiếp tục. Dù cuối cùng có thể đắng cay, họ vẫn cười vui vì biết hạnh phúc là hành trình tìm kiếm nhau, không phải là khi tìm thấy...
Yêu xa là sẵn lòng đặt trái tim vào cuộc đua, tin rằng đối phương vẫn ở đó…
Như tham gia trò bắn cung, người kia là xạ thủ bắn vào trái tim của nhau. Nếu tin chắc là sẽ thắng, mũi tên sẽ đâm vào trái tim, là dấu hiệu rằng họ tin tưởng giữ chặt người kia. Đó là lý do mà những người yêu xa trải qua niềm vui và nỗi buồn, hy vọng và yêu thương qua những năm tháng, dù cách xa nhau nhưng tâm hồn luôn hướng về nhau.
Yêu xa là chấp nhận cô đơn…
Cô đơn của những người yêu xa là một loại cô đơn mà họ chấp nhận như một đặc quyền. Một cô đơn êm dịu nhưng ngọt ngào. Niềm vui và nỗi buồn chỉ có thể chia sẻ qua những biểu tượng lạnh lùng, qua những dòng tin nhắn rời rạc, để lại tiếng tút tút không cảm xúc. Cô đơn khi người ta đan tay nhau trên đường phố, khi tình cờ bắt gặp một cặp đôi gặp nhau sau nhiều giờ đợi, trong khi bản thân chỉ nhìn nhau qua màn hình vô tri.
Yêu xa là sẵn lòng tin tưởng tuyệt đối vào nhau…
Những người yêu xa luôn có lý do riêng và niềm tin là thước đo của lòng chung thủy. Nếu không đặt hoàn toàn chữ 'tin' vào tim đối phương, rất khó để tiến bộ. Bởi chỉ có niềm tin, một chữ 'tin' tuyệt đối có thể vượt qua mọi khoảng cách dù lớn và dài như thế nào.
Yêu xa là sẵn lòng yêu bằng kí ức...
Người ta yêu nhau qua những cuộc gặp gỡ, nhưng những người yêu xa chỉ có thể thương nhau qua những kí ức. Mỗi kí ức đều đánh đổi bằng thời gian và khoảng cách, thông qua những lần gặp gỡ và rời xa vội vã…
Yêu xa là chấp nhận tất cả để thương nhau, giữ chặt nhau giữa biển cả khoảng cách. Dù biết chờ đợi là mệt mỏi, niềm tin có thể giảm sút và kí ức có thể vỡ tan nhưng vẫn tin rằng có nhau trong cuộc đời là hạnh phúc nhất, khi cả hai đều đánh đổi…
Sưu tầm
7. Qua tất cả, anh vẫn lựa chọn thấu hiểu em
Yêu xa, một thử thách không dễ dàng, nhưng tình cảm thực sự sẽ vượt qua mọi khoảng cách. Hãy xây đắp tình yêu, giữ gìn điều thiêng liêng ấy, và hãy nhớ rằng trái tim đôi khi lớn lao hơn sự ích kỉ của lí trí. Dám đối mặt với nỗi sợ hãi, anh đã tỏ tình với em, chẳng còn ngần ngại với những khó khăn. Yêu xa không chỉ là sống cho hiện tại mà còn là vun đắp cho tương lai. Anh sẵn sàng đối mặt với những cảm giác ghen tị và sợ mất em, vì em quan trọng với anh. Hãy cùng nhau cháy trong lửa tình yêu nóng bỏng, vì dù khoảng cách có làm mờ nhòa đi mọi thứ, nhưng tình cảm thực sự sẽ luôn rực cháy. Mãi bên nhau, chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn và khoảng cách. Hãy mơ thật xa và nghĩ về những điều tưởng chừng như không thể, vì một ngày nào đó, chúng ta sẽ thực sự ở bên nhau, khoảng cách chỉ là thử thách nhỏ trong hành trình của chúng ta.
Sưu tầm
8. Hành trình xây dựng niềm tin
Niềm tin giống như cánh cửa tâm hồn, mở ra một thế giới tươi sáng. Đôi khi, niềm tin cần được chăm sóc và xây dựng, nhưng nếu đặt quá nhiều kỳ vọng, nó có thể bị mài mòn. Hãy trân trọng niềm tin, để nó không tan vỡ. Đừng để tin nhắn không được đáp lại làm hao mòn niềm tin, và hãy thấu hiểu những cảm xúc của nhau. Mỗi người đều có cách ứng xử khác nhau với niềm tin, hãy tử tế và khéo léo trong giao tiếp. Niềm tin một khi đã được xây dựng lại, sẽ trở thành nguồn động viên mạnh mẽ.
- Trúc Châu -
9. Khi Yêu Xa
Yêu xa không hề đơn giản. Nó là sự trông ngóng, nhớ đến mức mỏi mòn. Là những khoảnh khắc tủi thân, mong chờ bờ vai nhỏ bé để ôm, nhưng không có. Là xa nắm tay, xa vòng ôm, xa môi hôn và mùi hương quen trên tóc. Là cảm giác tủi thân khi nhìn người khác hạnh phúc, và đôi khi là ghen tị. Là những lời nói, cuộc gọi điện thoại, tin nhắn yêu thương, và những bài hát nghe cùng một lúc, nhưng ở hai địa điểm khác nhau. Yêu xa là hành trình một mình, chờ đợi ngày gặp nhau, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Là những câm nín khi gặp lại, chỉ nhìn nhau mỉm cười để bù đắp những ngày cô đơn. Là khả năng chờ đợi, sẵn sàng từ chối tất cả chỉ để dành tình cảm cho một người. Yêu xa là thương nhớ, là mỏi mòn, là cần một bờ vai nương tựa, là cần một vòng tay ôm để xua đi tủi hờn. Là giọt nước mắt và nụ cười. Là tình yêu, vẫn là tình yêu, gần hay xa.
- Sưu tầm -
10. Gửi Đến Anh, Nửa Kia Ở Xa Xôi
Viết cho nửa kia ở xa, đất nơi chưa bước chân, nhưng nơi mọi cảm xúc, niềm nhớ thương vẫn hiện hữu, làm tâm hồn em lưu luyến hướng về.
Em trao gửi trái tim, lắng nghe lời trái tim em thổn thức về anh, người làm cảnh vật xung quanh biến đổi theo cảm xúc và niềm thương nhớ.
Mùa trôi, em lạc bước vội vã trên con đường quen thuộc, những bước chân đều đều.
Những tháng qua, trái tim em dại khờ, cảm xúc như chú ngựa hoang, không còn cưỡi chế ngự. Nắng tươi và tàn, gió đến và đi, em không muốn thay đổi những điều tự nhiên ấy, chỉ vì em không muốn những điều mơ mộng không thuộc về em.
Em lạc bước, tâm hồn lạc lõng, nhưng em tiếp tục bước mà không nghĩ suy. Ngày qua ngày, mọi thứ đến và đi, không để lại kí ức sâu sắc.
Rồi một ngày, em chấp nhận lắng nghe giọng anh qua những lời hát, giọng nói mà em thường nghe, những lời quan tâm qua ống kính. Anh có nghe trái tim em đang thổn thức về anh không?
Yêu xa, người ta nói không đáng tin, nhưng em tin, vì cảm xúc của em đã hướng về anh. Có lúc em tự hỏi lòng mình là thật hay giả dối, nhưng em trả lời mình: đó là cảm xúc của trái tim.
Yêu anh, yêu xa, tình yêu chưa từng gặp mặt. Khó khăn, nhưng liệu anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi em?
Viết cho anh, người yêu ở xa, giữ trái tim em qua bao ngày mỏi mệt. Anh, khó khăn không khi trái tim em đã rạn nứt, giờ đây anh chia sẻ đớn đau đó cùng em.
Thương anh nhiều, người yêu dấu, trái đất tròn có bao người thương anh, nhưng tại sao anh lại chọn em và cảm thấy buồn đến vậy?
Thương anh, nhớ anh làm cả thế giới, chịu mãi bên em chưa?
Nắng vẫn vàng như thường lệ, và bước chân em đã thêm một nhịp cho anh. Đi cùng em đến mọi nơi, nắm tay nhau vượt qua mọi khó khăn, như lời hứa anh từng nói, để một ngày gặp nhau, được ôm trọn trong lồng ngực, cùng nhịp thở, bên nhau.
Em chờ đợi, hãy yêu em và đừng rời xa em. Tất cả còn phía trước, niềm tin của em luôn hướng về anh, yêu anh bằng tất cả những gì em có.
Cơn gió của em, dừng lại nơi đây, xây dựng một tương lai như chúng ta đã hứa trước. Em đang chờ, chờ một ngày sớm nhất ta gặp nhau, ôm trọn nhau, cùng nhau.
Yêu anh, thương anh, cơn gió riêng của em!