- - Tản văn về ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11 tôn vinh thầy cô, những người đóng vai trò cha mẹ thứ hai, với những kỷ niệm và sự biết ơn từ học trò.
- - Hình ảnh Người Thầy Giáo Già Lặng Lẽ nhấn mạnh sự bình yên và tận tụy của thầy giáo Đồng Bá Nghĩa, người đã giúp đỡ và hướng dẫn thế hệ học trò với tình yêu thương và đức độ.
- - Người thầy ưu tú nhất là mẹ, người đã dạy dỗ, hỗ trợ và truyền cảm hứng cho tác giả từ những ngày thơ ấu đến trưởng thành với tình yêu vô bờ bến.
- - Bày tỏ lòng tri ân đối với thầy cô, những người phụ huynh thứ hai, là nguồn kiến thức và sự sống, với cảm giác bâng khuâng và tiếc nuối khi tháng 11 về.,.
- - Tác giả bày tỏ nỗi lo sợ về việc xa dần thầy cô và ký ức trường học khi trưởng thành, cùng sự cảm ơn sâu sắc đối với những công lao của thầy cô.
- - Tác giả cảm nhận sự hi sinh âm thầm của thầy cô và sự trưởng thành của bản thân nhờ sự dẫn dắt của thầy cô.
- - Ngày 20-11 là dịp để thể hiện lòng biết ơn, dù cảm giác tiếc nuối và sự vô tâm trong quá khứ không thể lấy lại được.
- - Những kỷ niệm và bài học quý báu từ thầy cô sẽ mãi theo tác giả suốt cuộc đời.,.
- - Thầy giáo Hồng, người thầy kính yêu, đã để lại ấn tượng sâu sắc với học trò qua những lời khuyên và hành động chăm sóc tận tình.
- - Thầy không chỉ dạy kiến thức mà còn chăm lo đời sống học trò, trở thành nguồn động viên lớn.
- - Ngày thầy nghỉ hưu vì bệnh ung thư, sự ra đi của thầy để lại nỗi tiếc thương và cảm kích sâu sắc cho học trò.
- - Những giá trị mà thầy truyền đạt sẽ mãi là nguồn cảm hứng và động lực trong hành trình giáo dục của các học trò.
1. Tản văn về ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11
Mỗi lần tháng 11 về, những ký ức về thầy cô hiện lên, đầy những lời dạy bảo, những vỗ vai ân cần. Thầy cô, những người cha mẹ thứ hai của chúng ta, gắn bó với những giờ phút học trò mắc lỗi, những nụ cười và những lời răn đe nghiêm khắc.
Thầy cô, những người mang trách nhiệm lớn lao, là người phải chịu đựng những trò tai quái của học trò, nhưng cũng là những người cứu tinh cho những đứa học sinh bị bắt nạt. Thầy cô dạy con nét chữ đầu tiên, ân cần từng nét chữ để hình thành nền tảng nhân cách của con. Họ dành đêm để đọc và cảm nhận bài văn của học trò, chỉ mong học trò trưởng thành hơn.
Ngày 20/11, những ngày thơ bé nhớ mãi, khi những đứa trẻ chạy mua quà để tặng thầy cô. Quà không lớn lao, nhưng là tình cảm chân thành. Lớn lên, dù không thể thăm thầy cô, nhưng những cuộc gọi điện vẫn là cách thể hiện lòng biết ơn. 20/11 không chỉ là ngày thầy cô nhận hoa và quà, mà còn là ngày họ tự hào về sự thành công của học trò, là ngày họ nhớ mãi những đứa trẻ đã trưởng thành.
Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt chúng ta từ những ngày đầu học đến tận khi trưởng thành. Chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe và hạnh phúc, vun đắp cho thế hệ trẻ.
Sưu tầm
Tản văn về Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11
Tản văn về Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-112. Hình ảnh Người Thầy Giáo Già Lặng Lẽ
Tháng mười một, mùa thu hiện hữu, cây mía trở nên ngọt ngào dưới làn gió heo may kêu gọi. Ao nước trong xanh bình yên, soi bóng hình cô thôn nữ dịu dàng. Cánh đồng quê yêu thương trải đầy hoa cúc và hoa cải vàng ươm. Tôi thường tâm sự với thầy giáo già về ước mơ, hoài bão, và những mộng tưởng không giới hạn. Người thầy ấy là mùa thu trong tôi! Tôi tự hỏi, tại sao thầy giáo ấy mang đến sự bình yên, làm cho kiến thức trở nên ngọt ngào như mía kêu gọi heo may? Rồi tôi hiểu, ý nghĩa không chỉ nằm trong danh hiệu, mà còn là sự bình yên lạ trong cảm nhận của những người xung quanh. Thầy giáo già lặng lẽ như mùa thu ấy - thầy giáo Đồng Bá Nghĩa, nguyên Phó Hiệu trưởng trường THPT Lạng Giang số 3.
Hồi đầu khi trở thành cô giáo, tôi phấn khích với hai tiếng 'cô giáo'. Ánh mắt tò mò của mọi người làm tôi lúng túng, nhưng thầy giáo già với mái tóc bạc và nụ cười hồn hậu hướng dẫn tôi. Những năm sau, làm việc với thầy giáo già là niềm hạnh phúc. Thầy luôn hiểu lẽ đời, bao dung và độ lượng. Dù không chú ý đến nề nếp và cơ sở vật chất, thầy giáo đã giữ được tình cảm đặc biệt với học trò.
Chưa lâu sau, tôi được giao chủ nhiệm lớp nhiều học sinh cá biệt. Thiếu kinh nghiệm, tôi vướng phải rắc rối, nhưng thầy giáo già luôn là hậu phương vững chắc. Thầy không chỉ giúp đỡ tôi trong công việc mà còn gợi ý cách giáo dục học trò cá biệt. Nhờ sự thấu hiểu và đức độ, thầy giáo đã tạo ra một lớp học thành công và truyền đạt những bài học quý báu cho học trò.
Thầy giáo ấy, sau 40 năm công tác, vẫn giữ được sự bình lặng như mùa thu. Đối mặt với biến đổi trong giáo dục, thầy không ngừng nỗ lực và cống hiến. Được tôn trọng và yêu mến, thầy giáo đã nghỉ hưu nhưng vẫn giữ tình cảm và truyền đạt kiến thức cho thế hệ sau. Người thầy giáo già - tấm gương của giáo dục bằng yêu thương và sẻ chia!
Tác giả: Nguyễn Thị Anh – Giáo viên Văn trường THPT Lạng Giang số 3
Bậc thầy giáo già âm thầm
Bậc thầy giáo già âm thầm
Đêm im lặng quá! Mọi thứ như chìm đắm trong bóng tối tĩnh lặng. Tiếng ve ríu rít ngoài kia làm cho tâm hồn ta bừng tỉnh. Những cảm xúc đan xen giữa niềm vui và nỗi buồn cuộn trào như thác nước. Ngồi đây, tôi viết những dòng này như một lá thư gửi đến người thầy đặc biệt nhất của tôi: Mẹ!
Mẹ sinh tôi ra giữa mùa đông tuyết phủ khắp nơi, giữa cái lạnh buốt dưới 0 độ. Một mình mẹ vượt qua giai đoạn đau khổ mà không có ai bên cạnh, chỉ có cha tôi là người duy nhất. Khi tôi kêu gọi ra đời với hình ảnh của một đứa bé gái, trái tim mẹ như nổ tung vì hạnh phúc. Mẹ nói tôi là thiên thần nhỏ của mẹ, và trái tim mẹ tràn đầy cảm xúc khó diễn đạt bằng lời.
Việc sinh tôi ra giữa những khó khăn đã khiến mẹ phải đối mặt với sự lựa chọn giữa công việc và việc nuôi con. Cuối cùng, mẹ chọn tôi với tình yêu vô bờ. Mẹ chọn có tôi để đổi lấy thời gian làm việc lâu dài ở đất khách. Kết quả là mẹ trở về nước sớm hơn thời gian dự kiến.
Mẹ có biết đến đâu tôi hạnh phúc khi mẹ chọn có tôi? Nhưng sau khi có tôi, cuộc sống của mẹ trở nên khó khăn và gian khổ hơn nhiều! Bài học đầu tiên tôi học được từ mẹ là sức mạnh của tình mẫu tử, có thể chiến thắng mọi lợi ích về tiền tài và vật chất. Tình yêu như ngọn lửa, một khi được thắp lên trong mỗi người, sẽ luôn chiến thắng!
Với tôi, mẹ không chỉ là người mẹ bình thường, mà còn là người bạn đồng hành lớn, là người thầy vĩ đại nhất. Những câu chuyện đơn giản mà mẹ kể, những cử chỉ bé nhỏ và những lời dạy dỗ tận tâm của mẹ, tất cả đều có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi. Từ khi tôi mới sinh ra, đến khi tôi trưởng thành, những gì tôi học được từ mẹ vẫn là những bài học vô song. Chúng trở thành hành trang giúp tôi bước vào cuộc sống.
Mẹ truyền cho tôi tình yêu quê hương, tình yêu đất nước qua từng lời ru, làm cho tôi yêu những cánh cò trong những bài ca dao. Những câu chuyện cổ tích như Tấm Cám, Thạch Sanh, ... giúp tôi học được những bài học về đạo đức và tư tưởng làm người, đồng hành cùng tôi suốt thời thơ ấu. Tình yêu với văn chương và nghệ thuật từ đó cũng được mở mang.
Mẹ ơi, tôi nhớ ngày đầu tiên khi tôi bước vào lớp 1, mẹ đạp xe hơn chục cây số để đưa tôi đến trường. Lời mẹ dạy tôi nhớ mãi, rằng tôi phải tôn trọng thầy cô, yêu bạn bè và học giỏi để sau này trở thành người có ích cho xã hội. Tôi vẫn nhớ những dòng chữ đầu tiên mà mẹ cùng tay tôi viết trên tờ giấy trắng.
Mẹ dạy tôi ăn nói, học cách gói gọn ý, học cách mở lòng, và học cách đối nhân xử thế một cách tôn trọng. Tình yêu và sự quan tâm của mẹ không thể diễn tả bằng lời. Tôi vẫn nhớ trong thời gian tôi học cấp 2, khi tham gia thi học sinh giỏi văn mà không có tài liệu, mẹ đã mượn sách và mệt mỏi sao chép từng dòng chữ vào sổ nhỏ để tôi học. Tôi đạt giải, mặc dù không phải là giải cao nhất, nhưng tôi nhìn thấy ánh sáng tự hào trong đôi mắt của mẹ.
Trong những thời kỳ khó khăn, khi tôi trượt đại học ở năm đầu tiên, bao nhiêu công sức học tập dường như trở nên vô ích, bao nhiêu ước mơ dường như sụp đổ, mẹ vẫn động viên tinh thần tôi, khuyến khích tôi quyết tâm bắt đầu lại từ đầu. Mẹ tiết kiệm từng đồng tiền ít ỏi, thức đêm chỉ để làm việc nhặt rác bên máy may cũ để mua sách ôn thi đại học cho tôi. Mỗi lần cầm cuốn sách trên tay là mỗi giọt mồ hôi mẹ rơi, lòng tôi đau xót. Mẹ dạy tôi lòng dũng cảm để đối mặt với những thách thức và dám bước vào những nơi mới, đối mặt với thất bại. Cuối cùng, tôi đã thành công!
Đó là những ngày tôi học xa nhà, những lá thư mẹ gửi như một nguồn động viên, làm tôi tràn đầy năng lượng và sức sống. Mẹ dạy tôi cách đối mặt với sự nhớ nhà và khao khát học hỏi những kiến thức mới.
Đó là những ngày tôi ốm nặng, vừa đi học vừa phải chữa bệnh và nhìn thấy cuộc sống trước tôi một cách u ám và đầy thách thức. Mẹ dạy tôi rằng cuộc đời có hạn trong thế giới bao la và vũ trụ rộng lớn, vì vậy hãy trân trọng mỗi khoảnh khắc của cuộc sống.
Đó là lúc tình yêu đầu tiên của tôi tan vỡ, mang theo nước mắt và đau buồn. Mẹ dạy tôi 'tất cả chỉ là tạm thời'. Sẽ có một tình yêu mới đến với tôi, người đó sẽ thật sự yêu thương và trân trọng tôi, nắm tay tôi để tiếp tục cuộc hành trình. Mẹ dạy tôi cách yêu thương một người ngoài bản thân mình. Mẹ dạy tôi quên đi những điều không tốt, tập trung vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống và trong mỗi con người. Rằng cuộc sống không chỉ là bóng tối, mà còn là rực rỡ và đầy ánh sáng!
Bây giờ, mặc dù tôi đã trưởng thành và rời xa vòng tay bảo bọc của mẹ, những khoảnh khắc bên mẹ trong những ngày thơ ấu vẫn là đặc biệt và khác biệt đối với tôi. Quá khứ đó dội về, đọng lại trong trái tim tôi và sẽ theo tôi suốt cuộc đời sau này.
Cảm ơn mẹ đã sinh tôi ra trên thế giới này. Tôi rất biết ơn những đóng góp của mẹ trong việc nuôi dưỡng và dạy dỗ tôi trong suốt cuộc đời. Mẹ chính là người thầy xuất sắc nhất, giúp tôi học được những kiến thức không có trong sách vở. Tôi muốn nói lên rằng: 'Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!' và hình ảnh của mẹ sẽ luôn được lưu giữ đặc biệt trong trái tim tôi.
Tác giả: Nguyễn Minh
Thầy đầu tiên
Người thầy đầu tiên
4. Bày tỏ lòng tri ân đối với thầy cô
Tôi không biết bạn định nghĩa thế nào về hai tiếng “thầy cô”, nhưng với tôi, THẦY CÔ LÀ NHỮNG NGƯỜI PHỤ HUYNH. Thầy cô không mang ta đến thế giới này, nhưng bù lại, họ cho ta phần hồn, phần kiến thức, cho ta có cơ hội nắm bắt cả cuộc sống !
Tháng 11 về với những đợt gió lạnh quấn quýt các con đường trên làng quê, con chợt bất giác rằng, tháng này là tháng tri ân... Từ ngày con bắt đầu lớp vỡ lòng, đến nay đã là qua hết 11 cái ngày 20 tháng này rồi, nhưng ngày 20-11 năm thứ 12, con thấy một điều gì đó bâng khuâng, tiếc nuối và cả sợ hãi. Rồi mai đây, một ngày rất gần thôi, con xa mái trường, xa thầy cô, liệu trong dòng chảy của thời gian và dòng xoáy của cuộc đời, có lúc nào con tự nhủ mình phải về thăm lại thầy cô không? Con sợ lắm cái cảm giác dòng đời cuốn con ra xa, xa dần với những ngày tri ân thầy cô !
Con phải bắt đầu từ đâu để kể hết những công lao to lớn, những kỉ niệm chẳng mấy dễ quên bên thầy cô, bên bè bạn đây? Hai năm có lẻ rồi, con sống dưới mái trường, trong sự quan tâm dạy dỗ của thầy cô, trong sự yêu thương giúp đỡ của bạn bè. Ba năm trung học phổ thông chẳng mấy chốc mà trôi qua, nó tựa như một giấc ngủ trưa chẳng đầy, khi mở mắt ra con người ta đã qua cái tuổi học trò hồn nhiên!
Thầy cô đối với chúng con bằng cả một tấm lòng, nhưng những đứa trò vô tâm này chưa bao giờ dám cất lên lời cảm ơn đến thầy cô cả. Khi thầy cô chẳng quản ngại mệt mỏi để tận tụy bài giảng cho chúng con thì những đứa trò này lại vội vàng vơ sách vở cất vào cặp khi thấy đồng hồ gần điểm giờ về. Chúng con xin lỗi, vì sự vô tâm của chúng con. Vậy con xin mượn ngày 20-11, mượn câu chữ để bày tỏ những gì biết ơn sâu sắc đến người. Nếu như những người trong nghề khác đẹp khi họ được điệu đà, diện những bộ quần áo lung linh, được make-up cầu kì thì với thầy cô, thầy cô đẹp nhất lúc cần cù bên trang giáo án, lúc say sưa trong bài giảng trên lớp, lúc ân cần chỉ bảo cho chúng con những điều hay, lẽ phải, và kể cả lúc phạt chúng con vì đôi lần lỡ vi phạm nội quy của lớp, của trường! Chúng con ngày một trưởng thành hơn, là lúc thầy cô cũng có thể nở nụ cười. Con từng nghe thấy một câu nói rất hay rằng: “Nếu người kỹ sư vui mừng nhìn thấy cây cầu mà mình vừa mới xây xong, người nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa mình vừa mới trồng, thì người giáo viên vui sướng khi nhìn thấy học sinh của mình đang trưởng thành, lớn lên...”. Nhưng con đâu hay biết rằng, đằng sau nụ cười ấy, là những nỗi vất vả, những lo âu của thầy cô cho những ngày lắng lo cho những đứa trò nhỏ. Con thấy tóc thầy điểm bạc, con thấy dáng cô hao gầy,... con biết phải làm sao, làm sao đây để có thể quay ngược thời gian lại những ngày con nghịch ngợm, phá bĩnh để thầy cô ưu phiền, hay để có thể ngăn lại tiếng tích tắc của chiếc kim đồng hồ cứ quay từng ngày đủ 24 tiếng. Thầy cô ơi, con biết làm sao?
Năm nay con là học sinh cuối cấp, con với các bạn cùng khóa năm nay đang chơi vơi trong nhiều ngã rẽ. Trên con đường phía trước hàng trăm ngả. con biết làm thế nào để lựa chọn đúng một con đường. Có người bảo con rằng, hãy đi bên phải. Nhưng người kia lại bảo phải đi bên trái, và có người thì bảo con rằng hãy đi thẳng. Nhiều khi con hoang mang đến thẩn thơ vì chọn lớp, chọn trường, xác định đam mê.
Nhiều khi con muốn bỏ tất cả để đi theo cảm tính của bản thân, nhiều khi con đã từng muốn nhắm mắt mặc mọi thứ tự trôi qua. Nhưng chính lúc ấy, thầy cô lại đến bên con, đặt bàn tay lên đôi vai con và dẫn dắt con đi đến con đường đầy những ước mơ chân thiện. Con thấy trong bước chân của thầy cô có cả một con đường lớn trải rộng và dài. Con thấy trong đôi mắt thầy cô là cả một bầu trời hoài bão. Quả thực nếu không có thầy cô, con chẳng khác chi “một con thuyền không bánh lái” !
“Thời gian qua, mùa thu nay có khác
Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu
Nghĩa thầy cô một đời không trả hết
Dẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu.”
Thầy cô kính mến, dẫu con có đi hết vạn nẻo nhân gian, dù con có đạt được nhiều điều mong muốn thì con vẫn hiểu rằng chẳng bao giờ có thể đi hết những lời thầy cô truyền đạt. Từng bài học trong giáo trình phổ thông , có thể bài con nhớ, bài con quên nhưng những bài học về cách thành nhân mà thầy cô dạy thì con sẽ nhớ suốt đời. Từng chuyến đò tri thức cập bến là một lớp người giúp ích được cho xã hội, thầy cô đã nâng niu, vun đắp cho chúng con tất thảy mọi thứ. Nhưng bao lâu rồi, người vẫn cứ thầm lặng như vậy, âm thầm dìu dắt, âm thầm hi sinh. Bao nhiêu biết ơn cho đủ để con dành đến người?
Quá khứ trôi qua không bao giờ lấy lại được, nhưng chắc chắn nó sẽ không bao giờ phai nhòa trong ký ức của con. Bàn tay của thầy cô dìu dắt như thắp sáng thêm trên biển lớn một ngọn hải đăng rực sáng. Con muốn cảm ơn thầy cô nhiều lắm, những cống hiến lặng lẽ của người cho sự nghiệp trồng người. Ngày 20-11 gần đến, đứa trò nhỏ này xin mạn phép đại diện cho tất cả các bạn học sinh dưới mái trường THPT Tây Tiền Hải xin gửi lời chúc tốt đẹp và niềm biết ơn sâu sắc đến quý thầy cô. Kính chúc quý thầy cô luôn sức khỏe, nhiệt huyết và yêu nghề, ngày càng có nhiều thế hệ học trò ngoan ngoãn, có tài, có đức, có ích cho xã hội:
”Mùa qua mùa, bụi thời gian rơi rắc
Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêm
Trời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớp
Chữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên.”
Tác giả: Tô Tuyết Trinh
Tình Thầy Cô
Hương Ấm Thầy Cô
5. Kí Ức Về Người Hướng Dẫn
Thầy dấu kí ức tuổi thơ
Những dòng ký ức mảnh dẻ
Đưa ta về ngày trường xưa
Mèo trắng bên lề bảng đen
Chữ thầy viết còn mãi
Một chiếc đèn nhỏ lung linh
Góc phòng học bình yên
Đánh thức những giấc mơ
Thầy ơi, hồn thơ vẫn đọng
Trong tâm hồn học trò
Kí Ức Về Người Hướng Dẫn
Dấu Ấn Thầy Cô6. Hồi Ức Về Những Lời Dạy Bảo
Những dòng tri thức, những chia sẻ sâu sắc
Ngọt ngào như gia vị cuộc sống
Thầy cô ơi, những lời dạy bảo ấy
Mãi mãi vẫn hòa quyện trong trí não
Nắm vững tri thức, khắc sâu ơn bản lĩnh
Chinh phục cuộc sống bằng kiến thức
Một hôm, tình cờ tôi nghe một bài hát, giai điệu và lời bài hát rất thiết tha, chân tình, đẫy hình ảnh như một câu chuyện:
“Lời Thầy Cô, mãi mãi vẫn ghi sâu trong trái tim, Mọi ơn nghĩa xưa, hôm nay, ngày mai”[1]
Tôi lắng nghe bài hát đó với cảm xúc lạ. Những từ ngữ trong trẻo, chứa đựng nhiều kí ức giống như tiếng vọng xa xưa, làm tôi nhớ về những người Thầy Cô của mình.
Người Việt luôn coi trọng tinh thần tôn sư trọng đạo, một giá trị được truyền đạt qua các thế hệ: “Nhất tự vi Sư, bán tự vi Sư”, “Không Thầy đố mày làm nên”. Ai cũng từng cầm sách tới trường. Trong sự nghiệp, công việc,... hình bóng của người Thầy không thể thiếu. Thầy Cô đã trang bị cho học trò kiến thức làm vũ khí bước vào cuộc sống, giúp ước mơ bay cao. Những bài học từ ngày xưa, đến tận hôm nay tôi mới thấu hiểu hết. Đúng là học trò không chỉ trưởng thành qua kiến thức, và Thầy Cô không chỉ dạy giải toán, làm văn. Thầy Cô truyền đạt nhiều tâm hồn, truyền đạt những điều thiêng liêng, kỳ diệu.
Từ thời ấu thơ, từ những ngày đầu tiên vào trường, chúng tôi đã được Thầy Cô dạy làm quen với chữ cái, giảng giải về “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” hay “Công Cha như núi Thái Sơn, Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra”... Những bài học đầu tiên về lễ nghĩa, về đạo làm người ấy không thể phai nhòa trong trí nhớ.
Tôi đã đi nhiều, trải nghiệm nhiều, nhưng có một điều tôi vẫn chưa thực hiện được là nói lời cảm ơn đến Thầy Cô của mình. Sự ngần ngại này khiến tôi trăn trở suốt bao năm. Mỗi khi nhớ về Thầy Cô, hình ảnh sâu sắc nhất trong ký ức của tôi là bóng dáng người Thầy với tấm lòng bao dung, sống thanh bạch, giản dị như “đời thường”: áo sơ mi sờn bạc, chiếc cặp đã cũ, chiếc xe đạp cũ và đôi mắt hiền sau cặp kính trắng. Những ngày mưa, Thầy trùm ni lông để che đôi vai và chiếc cặp trong giỏ xe. Giáo án khô nhưng lưng áo Thầy ướt!
Nhớ về Thầy, tôi không thể nào quên những ngày mưa rả rích, Thầy thương học trò không có áo mưa nên ở lại chờ đến khi mưa tạnh mới yên tâm ra về. Từ khi nào, Thầy trở thành người bạn đồng hành của chúng tôi. Nhiều năm xa mái trường, hình ảnh đẹp nhất tôi mang theo là hình ảnh Thầy giơ tay chào học sinh khi bắt đầu năm học.
Bao thế hệ học trò lớn lên từ những bài học quý giá đó. Những bài học nằm ngoài giáo án, chỉ thấy trong trang sách cuộc đời, vì vậy dù thời gian trôi qua… vẫn đẹp và sáng tạo.
Tôi cảm nhận sâu sắc những ngày tháng được Thầy Cô dạy bảo là những ngày hạnh phúc nhất của tuổi học trò. Niềm vui, hạnh phúc ấy trở thành những kỷ niệm về tình nghĩa thầy trò, sáng đẹp và đáng trân trọng.
Ngày Hiến chương Nhà giáo đang đến, những bài hát tri ân Thầy Cô lại vang lên.
*****
[1] Ca khúc: Lời Thầy Cô – Sáng tác: Nguyễn Đức Trung
[2] Trích một câu trong thơ Tố Hữu
[3] Ca khúc: Lời Thầy Cô – Sáng tác: Nguyễn Đức Trung
Tác giả: Mai Mai
Những lời dạy của thầy cô vẫn in sâu trong tâm hồn
Lời thầy cô luôn hiện hữu trong trí nhớ
7. Di sản quý báu mà thầy cô để lại
Dọc theo bờ sông men, những nương dâu mùa thu với lá vàng phất phơ trong nắng chiều. Cơn mưa làm cho đất đường mòn nhão nhạo dính chặt vào đôi dép. Con đường quen thuộc dẫn đến ngôi trường làng vẫn như xưa. Ba đứa chúng tôi bước đi lặng lẽ, không cần nói một lời sau khi tiễn biệt thầy giáo yêu dấu về với đất mẹ. Những ký ức tuổi thơ cùng thầy giáo dường như tràn ngập, làm thổn thức trái tim những học trò giờ đã trưởng thành. Cơn gió chiều mát lành thổi nhẹ qua mái tóc. Chúng tôi trở lại nơi này sau bao năm, nơi đã là hạt giống cho những ước mơ của chúng tôi, biến chúng thành hiện thực.
Bước chân chúng tôi đi qua những con đường quen thuộc, bên lề là những bụi rậm và những cây lộc vừng, những điều mà chúng tôi nhớ mãi. Những lời khuyên cuối cùng từ thầy giáo Hồng, đôi khi như những lời tiên tri, đã gắn liền với chúng tôi từ nhỏ: 'Hãy cố gắng học giỏi, lớn lên trở thành cô giáo, thầy giáo nhé các con.'
Những hình ảnh của thầy giáo Hồng, người thầy mà chúng tôi yêu mến, đã làm say đắm tâm hồn những học trò nhỏ. Giọng điệu trầm trầm của thầy giáo khi giảng bài cuốn hút chúng tôi từ những ngày đầu tiên. Thầy không chỉ là người dạy bảo, mà còn là người cha thân thiện, gần gũi. Tâm thế hiền lành và lòng nhiệt thành của thầy giáo đã là nguồn động viên không ngừng cho những học trò nghèo trong làng. Trong chiếc cặp đầy ắp đồ dạy, thầy giáo luôn mang theo kéo cắt tóc và kim chỉ để sửa chữa áo cho học trò. Ngay cả trong những ngày mưa gió, thầy còn leo lên mái nhà để sửa chữa và bảo vệ học trò khỏi gió lạnh. Tình thương như cha dành cho con đã khiến thầy trở thành người hùng trong lòng học trò và cả trong xóm nghèo.
Ngày cuối cùng ở trường làng, thầy giáo Hồng quàng vai tôi và nhắc nhở phải học giỏi để sau này trở thành người thay thế thầy giáo. Hình ảnh của thầy và những lời dạy dỗ ấy đã là nguồn động viên mạnh mẽ cho quyết tâm theo đuổi sự nghiệp giáo viên của tôi. Trong những thời kỳ khó khăn, hình ảnh của thầy giáo Hồng luôn là nguồn động viên và làm cho tôi kiên trì hơn. Ngày thầy giáo Hồng quyết định nghỉ hưu vì căn bệnh ung thư, tôi đã cảm thấy không ngạc nhiên. Thầy đã dành hết sức lực và thời gian của mình cho nghề giáo, để hỗ trợ những học trò nghèo. Tôi nhớ những lời khuyên cuối cùng của thầy: 'Hãy mãi luôn lạc quan, dù cho xã hội có khó khăn thế nào đi chăng nữa.'
Những ngày cuối cùng, thầy giáo Hồng đã cố gắng truyền đạt tri thức và tình thương cho thế hệ sau. Dù đã về hưu, thầy giáo vẫn giữ ngọn lửa nghề giáo trong lòng. Ngay cả khi nằm trên giường bệnh, thầy vẫn ôm tay tôi và khuyến khích tôi tiếp tục con đường giáo dục. Tôi nắm chặt bàn tay gầy guộc của thầy, không kìm nước mắt trước sự công bằng không tưởng khi thầy sắp rời xa chúng ta. Những gì thầy giáo để lại cho cuộc sống này không chỉ là kiến thức mà còn là lòng nhân ái và tình thương. Gia tài của thầy không chỉ là những bài học, mà còn là những giấc mơ mà thầy đã giúp chúng tôi ước mơ từ khi còn là những đứa trẻ nhỏ.
Chúng tôi nhìn nhau, cảm nhận gió chiều qua đồng cỏ, như là thầy giáo Hồng nhẹ nhàng ru giấc ngủ bình yên. Con đường trở về giờ đã là bê tông, nhưng vẫn còn đẹp hơn khi thiếu vắng bước chân của thầy giáo già. Chúng tôi hòa mình trong khoảnh khắc yên bình, dành tặng thầy những lời tri ân không nói thành lời. Ngày mai, chúng tôi sẽ quay trở lại công việc giảng dạy, mang theo những bài học và tình thương mà thầy giáo Hồng đã truyền đạt. Thầy giáo, hãy yên nghỉ. Dòng sông quê vẫn hát lên những giai điệu êm đềm, như lời ru nhẹ nhàng của thầy, để thầy giáo được ngủ sau những năm lao động nỗ lực. Trời đã tắt nắng, chúng tôi đi về trong ánh chiều tà, để những trái tim trẻ trổ bông như những bông hoa mới nở, tiếp tục con đường mà thầy giáo đã mở lối.
Tác giả: Bùi Duy Phong
Những Kho Báu Thầy Truyền Lại
Di Sản Tâm Huyết Của Thầy
(Dành tặng những người Thầy)
Thu ôi, trái tim cô rộn ràng. Không phải chờ đợi thu để hòa mình trong hơi se se lạnh, làn gió nhẹ vuốt nhẹ mái tóc. Cũng không phải để trải qua những nỗi buồn của lá vàng rơi. Mà là để đắm chìm trong những giờ công việc, những trang văn đong đầy cảm xúc, và những ánh nhìn háo hức của trẻ thơ mỗi khi bước vào lớp học… Cô thích mùa thu với những bài giảng thơm tho, những giọt mồ hôi trên trán và niềm vui khi chạm vào sự hiểu biết của học trò. Đã mười hai mùa thu, từ ngày chúng tôi gặp cô lần đầu tiên, đó là mùa thu!
Tôi cảm nhận sự đẹp đẽ của thu từ nụ cười dịu dàng, thuần hậu của cô. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy nụ cười rạng ngời của cô, nhưng chúng tôi đã ngắm nhìn đôi mắt ấm áp của cô trong những buổi học. Đôi mắt ấy không mơ mộng, nhưng chúng mang lại cho chúng tôi cảm giác ấm áp, dịu dàng. Đó là đôi mắt lấp lánh trong niềm vui, trăn trở trong những bài giảng đầy tình yêu, và ngấn nước đọc những dòng thơ hay đoạn văn của học trò. Cô dạy chúng tôi yêu cuộc sống, sống với lòng vị tha qua những bài học đơn giản và từ sự cố gắng vượt qua những khó khăn. Thú thật, chúng tôi chỉ biết về cuộc sống của cô qua những cơn ho dài (vì cô không bao giờ kể về bản thân mình). Và chúng tôi đã gọi cô là Nàng Thu!
Đã là mùa thu thứ mười hai, khi trở lại mái trường xưa, chúng tôi kiếm tìm Nàng Thu giữa bao điều lạ lẫm. Nàng Thu của chúng tôi đã không còn nữa! Căn bệnh ung thư vòm họng quái ác đã đưa cô đi từ mùa thu trước!
Cô ơi! Chúng tôi đứng lặng, chôn chân giữa tiếng cười hân hoan của ngày tựu trường...
Trước sân trường, lá vàng rơi thưa thớt, nắng dịu dàng phủ lụa óng hàng cây, gió vuốt ve từng mắt lá, trẻ trung áo mới, quần đai…
Và Nàng Thu vẫn lướt nhẹ qua thềm, dịu dàng qua từng lớp học. Nàng Thu ngắm nhìn ánh mắt hướng về bục giảng, trong cái háo hức, say mê; trong cái mùi thơm tho của giấy vở trắng tinh; trong những ý tưởng sáng tạo… Tôi thầm ước, ở nơi xa, hãy yên lòng, chúng con luôn nhớ lời dạy của cô:
“Sống không chỉ là nhận mà còn là cho đi.”
Tác giả: Khánh Phượng Vũ
Mùa Cuối Năm Thứ 12
Mùa Cuối Năm Thứ 12
Bình minh của một ngày tháng 11, nắng vẫn vàng nhạt, cái lạnh se se, dìu dịu, mênh mang... Tôi lại nhớ về thời học trò ở quê, những ngày gió rét cắt da len lỏi, và chúng tôi háo hức chờ đến ngày thăm thầy cô. Sự háo hức không chỉ vì tình cảm yêu thầy cô, mà còn là niềm vui được cùng nhau ôm bó hoa thập cẩm đủ màu sắc và xòe nở đến nhà thầy cô.
Chúng tôi không có nhiều điều để tặng thầy cô, chỉ có bó hoa tự làm với sự sắp xếp màu sắc tự do. Chúng tôi chưa bao giờ tặng thầy cô bất kỳ món quà nào khác, bởi vì không ai dạy chúng tôi làm vậy. Bố mẹ chúng tôi nghèo đến mức chỉ có thể thể hiện sự tôn trọng với thầy cô theo cách giản dị nhất. Thậm chí nếu có tiền, ở một làng quê nghèo, chẳng có gì để chúng tôi mua tặng thầy cô.
Bó hoa của chúng tôi đa dạng, mỗi loại hoa mang một ý nghĩa riêng. Có cúc vạn thọ rực rỡ vàng, bông hồng nhung thơm ngát, bông cúc tím ngắt bé xinh, và cả bông mào gà đỏ rực như mào của gà trống.
Sáng sớm ngày 20/11, chúng tôi tụ tập và góp mặt tại nhà một người bạn. Mỗi đứa đem theo vài bông hoa từ vườn nhà hoặc cắt nhặt trên đường đi. Bó hoa của chúng tôi thật lộn xộn và độc đáo, nhưng chúng tôi tự hào với nó. Giữa những bông hoa rối bời của chúng tôi, có những kí ức khó quên.
Thầy cô chúng tôi đón chúng tôi với niềm vui và sẵn lòng nhận bó hoa của chúng tôi. Cô giáo còn chuẩn bị chuối để chia sẻ với chúng tôi. Cô hiểu rằng chúng tôi đến, và cô quan tâm đến mỗi đứa học trò. Có những lúc tôi thấy mắt cô đỏ lên, nhưng ngay sau đó, cô lại trở nên vui tươi.
Bây giờ, khi học trò của tôi đến thăm và tặng hoa vào những dịp hiến chương nhà giáo, những bó hoa được trang trí một cách trang trọng và tinh tế. Mỗi lần nhận hoa, tôi lại nhớ đến những bó hoa xưa của chúng tôi.
Thầy cô tôi giờ đã già, có người đã ra đi... Nhưng những kí ức về tình thầy trò trong thời học trò khó khăn vẫn mãi trong tâm trí chúng tôi.
Tác giả: Yến Bùi
Hương Hoa Cho Thầy Cô
Hồn Hoa Dành Tặng Thầy Cô