Thay vì tự gây áp lực cho bản thân, tôi nhận ra rằng giữ một khoảnh khắc riêng tư trong tâm hồn mỗi khi mệt mỏi thật sự là lựa chọn tốt nhất. Điều này không phải vì tôi cô đơn, cũng không phải vì tôi không có bạn bè, mà là vì tôi hiểu rằng đôi khi con người cần những khoảng lặng đó, không ồn ào, không náo nhiệt, chỉ đơn giản là một chút yên bình thôi.
Thành phố luôn là nơi mà hầu hết mọi người mơ ước. Chúng ta thường bước vào thành phố lớn với ước muốn làm giàu, kiếm tiền để mua nhà, mua xe. Không ai có thể phủ nhận rằng thành phố cung cấp tất cả những thứ chúng ta muốn, từ giáo dục, giải trí đến việc làm, khác hoàn toàn so với nông thôn - nơi mà thậm chí cả việc mua một ly trà sữa cũng không dễ dàng.
Những người trẻ tuổi, đang 'gãy sừng trâu', thường tiến bước với ước mơ về một tương lai tỏa sáng và hạnh phúc, và những người lao động cật lực cũng vì 'tương lai tỏa sáng' đó mà nỗ lực. Tất cả đều cuống cuồng theo dòng chảy náo nhiệt của cuộc sống ở thành thị mà quên đi rằng đôi khi cũng cần phải chậm lại một chút để thưởng thức cuộc sống này.
Thực tế là không có điều gì luôn luôn theo đúng kế hoạch của chúng ta, cuộc sống không như trong những giấc mơ. Sẽ có những thời điểm cuộc sống trở nên khó khăn và đau khổ. Áp lực từ công việc, mối quan hệ, gia đình, hay xã hội đều có thể gây ra sự mệt mỏi và thất vọng đến mức bạn không muốn rời giường mỗi buổi sáng, và sợ hãi mỗi khi bước chân ra ngoài nhìn thấy mặt trời mọc. Tất cả chúng ta đều là con người, và vì là con người nên chúng ta có giới hạn.
Giống như quả bóng bay căng phồng, nếu tiếp tục thổi, chắc chắn nó sẽ vỡ. Khi con người 'nổ', họ thường có xu hướng không lành mạnh, có thể là họ liều mạng để quên đi mọi chuyện, hoặc là họ sử dụng chất kích thích để giải sầu.
Cá nhân tôi không ưa cả hai phương pháp đó vì chúng đều chỉ là cách trốn chạy tạm thời. Thay vào đó, khi căng thẳng, tôi thường ngồi im và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mỗi khi như vậy, tôi để tâm hồn bay xa về những kí ức xưa, nghe tiếng trống trường vang vọng, ngửi mùi thơm từ chén canh sáng mỗi ngày, nhớ những con đom đóm lấp lánh mỗi đêm.
Tôi nhận ra tham vọng làm giàu khiến tôi chỉ biết chạy đua với thời gian, quên hết những điều đẹp đẽ khác xung quanh, quên rằng bố mẹ vẫn đợi tôi về nhà, ông bà ở quê vẫn chăm sóc cây trái cho tôi.