blogradio.vn - Cô là ánh dương ấm áp sau mưa, là nữ thần cao quý và xinh đẹp mang hạnh phúc đến cho thế gian... và cho cuộc đời u tối của tôi.
Tôi gặp cô vào một chiều tháng hai, giữa gió rét của cuối đông, giữa cái lạnh buốt trong những khoảnh khắc buồn tẻ, tôi vô tình chạm mắt vào cô. Nó rực rỡ và sáng lên! Vẻ đẹp trong trắng, trong sáng như bông tuyết đầu mùa đã khắc sâu vào tâm trí, khiến tôi nhớ mãi từ lần đầu tiên. Nhưng, ẩn sau vẻ đẹp ấy, là một nỗi buồn vô tận mà tôi không thể hiểu, luôn hiện hữu, vây quanh làn mắt đẹp lung linh ấy, cùng với những suy tư u sầu trên gương mặt bé nhỏ của cô như bị bao phủ bởi những đám mây u ám của mùa đông lạnh lẽo.
Dường như trong một khoảnh khắc nào đó, tôi mong muốn mãnh liệt, muốn xua tan đi những nỗi buồn trong mắt cô. Cuối cùng, điều gì đã khiến cô buồn và lo lắng như vậy? Những suy nghĩ rối ren dường như làm tôi quên hết thực tại, hoặc có lẽ, đôi mắt ngọc xinh đẹp ấy đã dẫn tôi vào một thế giới mơ mộng, yên bình và xa xôi nào đó. Tôi không biết mình đã ngồi nhìn cô trong bao lâu, cho đến khi đôi hàng mi cong dài kia lặng lẽ nhấc lên cùng một tiếng thở dài đầy lo lắng, cô nhẹ nhàng bước lên xe bus, tôi mới tỉnh giấc. Chiếc đồng hồ cũ chỉ 9 giờ, tôi tự cười với bản thân và lặng lẽ bước về nhà sau một ngày dài mệt mỏi. Có lẽ, cô mãi mãi không biết, chiều đông ấy, có một người ngồi ngốc nghếch nhìn cô đến lỡ cả chuyến xe cuối cùng, và cũng có lẽ, sau này tôi mới nhận ra, tôi đã trở thành một người đàn ông mộng mơ và hèn nhát ngay từ ngày đó.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, nếu không muốn nói là nghèo khổ. Nhưng cũng không phải là một 'gia đình', vì từ hai tiếng đó, tôi chưa từng cảm nhận được. Bố mẹ tôi đã ly hôn trước khi tôi chào đời. Không lâu sau khi rời khỏi căn nhà đầy đau thương và nước mắt, mẹ mới phát hiện ra mình mang thai. Ngoại trừ việc mẹ suy sụp và đau khổ, nhiều lần, bà còn nghĩ đến việc vứt bỏ thai nhi - có lẽ là tôi, nhưng cuối cùng, có lẽ do ngoại can ngăn, hoặc có thể là do lòng nhân từ, mẹ quyết định giữ thai. Nhưng, những niềm vui của một gia đình ấm áp, trọn vẹn, những sự dịu dàng, quan tâm và âu yếm từ bàn tay mẹ - những điều mà mỗi đứa trẻ khác đều có, tôi chưa bao giờ được trải nghiệm.
Mẹ luôn lạnh nhạt, từ chối và chỉ trích tôi vì một lý do mà tôi đã nghe từ thuở nhỏ: Bởi vì tôi giống bố - người đàn ông đã bên cạnh mẹ trong tuổi trẻ, và cũng là người tàn nhẫn bỏ mẹ để theo đuổi người phụ nữ khác. Không biết từ khi nào, những kí ức đau buồn của tuổi thơ đã xây dựng lên một bức tường vững chắc ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài, và cũng không biết từ khi nào, niềm vui và hạnh phúc trở nên quá xa xỉ với tôi. Cuộc sống của tôi trôi qua nhạt nhẽo như vậy, lớn lên, vì không có thành tích gì đặc biệt, và vì hoàn cảnh gia đình, tôi chỉ học đến năm thứ hai đại học, sau đó làm nhân viên văn phòng ở một công ty nhỏ nhờ vào mối quan hệ của mẹ.
Bản tính của tôi luôn kín đáo, lại càng thêm điều về việc đi “cửa sau” mà không biết từ khi nào đã trở thành lời đồn lan rộng, khiến tôi trở thành đối tượng bị phê phán trong mắt nhiều người. Áp lực từ công việc, cuộc sống và cả gia đình cứ đè nặng lên tôi, từng lớp từng lớp, dần trở thành những đám mây đen u ám. Và khi tôi gặp được em, dường như tôi đã nhìn thấy ánh sáng cuộc đời mình, thấy được niềm vui xa xỉ mà tôi luôn mong ước. Nhưng cuộc đời thật không như ta mong đợi, sau buổi chiều ấy, dù đã ngồi đợi đến mệt mỏi dưới cái trạm đến tận tối, tôi vẫn không gặp em. Mặc dù đã nghĩ suốt cả đêm về cách chào hỏi em, nhưng tôi vẫn không kịp. Một người như tôi, trước giờ chưa từng tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng từ khi gặp em, có lẽ tôi đã nhận ra mình đã trở thành kẻ ngốc mộng mơ trong ánh nhìn đơn phương...
Sau hàng tuần chờ đợi không có kết quả, tôi cuối cùng cũng chấp nhận sự thật và từ bỏ việc tìm kiếm dáng vẻ bé nhỏ mà tôi luôn nhớ thương. Mặc dù đã tự nhủ như vậy, nhưng mỗi khi đi ngang qua bến xe ngày đó, tôi không thể ngăn lòng mình ngoái đầu, không thể ngăn được niềm hy vọng thấy em. Em như một bông tuyết nhỏ lướt qua mắt tôi, nhẹ nhàng vương trên vạt áo mỏng khiến lòng tôi xúc động, lưu luyến, rồi sau đó tan biến trong không gian bao la màu trắng xóa của mùa đông.