Với 17 vụ án và niềm đam mê giữ thi thể nạn nhân, Jeffrey Dahmer được biết đến là kẻ giết người điên rồ và đáng sợ nhất nước Mỹ.
'Giờ đây, mọi thứ đã kết thúc. Tôi cũng không mong muốn tự do. Thực sự thì tôi mong cái chết sớm tới với mình. Bây giờ, toàn thế giới sẽ biết đến tôi và những gì tôi đã làm, và tôi không có lí do để ghét bất cứ ai. Tôi biết mình là một con quỷ hay một kẻ tâm thần, hoặc có thể cả hai. Hiện tại, tôi tin rằng tâm lý của mình không ổn. Bác sĩ đã nói tôi bị mắc bệnh này và tôi có những triệu chứng như vậy. Tôi cảm ơn Chúa, tôi sẽ không gây thêm tổn hại nào nữa. Tôi tin chỉ có Chúa Giêsu mới có thể cứu rỗi tôi khỏi những tội ác mà tôi đã gây ra...'
Và đó là những lời cuối cùng của kẻ sát nhân tàn bạo nhất nước Mỹ - Jeffrey Dahmer - người đã giết và ăn thịt nạn nhân, coi xương người như một chiến lợi phẩm của mình.
Jeffrey Lionel Dahmer là ai?
Jeffrey Lionel Dahmer (sinh ngày 21 tháng 5 năm 1960, mất ngày 28 tháng 11 năm 1994), còn được biết đến với tên là Kẻ ăn thịt người vùng Milwaukee, là kẻ giết người hàng loạt và tội phạm tình dục, đã phạm tội hiếp dâm, giết người và chặt xác của 17 đàn ông và thanh niên nam trong thời gian từ 1978 đến 1991, nhiều vụ án liên quan đến ăn thịt người và cầm giữ một số bộ phận cơ thể, đặc biệt là các bộ phận xương người.
Jeffrey bị chẩn đoán mắc rối loạn nhân cách đôi lúc bởi các chuyên gia tâm lý học và nhà tâm thần học tội phạm, tuy nhiên, thẩm phán đã xác nhận rằng anh ta hoàn toàn có thể hiểu và tỉnh táo về mặt pháp lý trong suốt quá trình xét xử.
Là thủ phạm của 15 trong tổng số 16 vụ án tại bang Wisconsin, ông bị kết án với 15 án chung thân vào ngày 15 tháng 2 năm 1992. Sau đó, ông bị kết án chung thân lần thứ 16 sau khi bị xét xử là thủ phạm của vụ giết người ở bang Ohio vào năm 1978. Ngày 28 tháng 11 năm 1994, Jeffrey bị đánh đến chết bởi Christopher Scarver, bạn tù tại Trại cải tạo Columbia, nơi cả hai đang thụ án.
Duy nhất một nạn nhân sống sót
Konerak, 14 tuổi, là đứa trẻ duy nhất may mắn thoát khỏi tay kẻ ác. Với bản năng sinh tồn, cậu bé đã kịp thời chạy ra khỏi căn hộ kinh hoàng nơi Jeffrey Dahmer đang cố gắng đưa thuốc mê cho mình. Konerak chạy ra ngoài trần trụi và cố gắng chạy thật nhanh vì đó là cơ hội duy nhất để sống sót.
Lúc đó là 2 giờ sáng, cậu gặp Sandra Smith và cô ấy gọi ngay 911. Cảnh sát và y tế đã đến ngay sau đó. Nhân viên y tế nhanh chóng quấn chăn cho cậu bé và cố gắng hiểu những gì cậu bé người châu Á kể lại.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn tóc vàng đứng gần. Người này nói với cảnh sát rằng Konerak là bạn trai của anh ta và bị say xỉn. Konerak vẫn bị ảnh hưởng bởi thuốc mê nên không thể nói chuyện rõ ràng và không thể phản bác những lời dối trá của người đàn ông đó. Dahmer còn đưa cảnh sát những bức ảnh chụp cùng Konerak để chứng minh. Mặc dù Sandra Smith đã cố ngăn cản nhưng cảnh sát lại lờ đi và chỉ tin vào người đàn ông tái nhợt kia.
Sandra cảm thấy khó chịu và tức giận vì đã nhìn thấy sự sợ hãi trên gương mặt của Konerak khi cố gắng chạy thoát khỏi người đàn ông đó trước khi cảnh sát đến. Để kiểm tra lời khai của hắn, 2 viên cảnh sát cùng Konerak đến căn hộ mà người đó sống. Quần áo của Konerak được tìm thấy trên ghế sofa còn có 2 bức ảnh cậu bé trong chiếc quần đùi màu đen. Konerak ngồi im trên ghế sofa và không thể nói gì, không hiểu những lời giải thích của đối phương.
Người đàn ông xin lỗi cảnh sát vì bạn tình của anh ta gây ra sự rối loạn và hứa sẽ không để việc này xảy ra lần nữa. Cảnh sát tin tưởng vào lời của người đàn ông và không muốn ở lại trong căn hộ của các đồng tính luyến ái, họ rời đi khi Konerak vẫn ngồi yên trên ghế. Tuy nhiên, họ đã bỏ lỡ nhiều điều quan trọng trong căn nhà đáng sợ đó.
Những xác chết trong phòng ngủ
Các viên cảnh sát không biết rằng trong căn hộ còn có xác chết của Tony Hughes đang phân hủy. Ngay sau khi cảnh sát rời đi, người đàn ông này đã quay lại và tấn công Konerak cũng như làm những hành vi đồi bại với xác của cậu bé. Ngoài những bức ảnh của Konerak, còn rất nhiều hình ảnh của kẻ giết người chụp lại cảnh sát và chặt xác thành nhiều mảnh như một chiến lợi phẩm.
Câu chuyện không dừng lại ở đó. Sau khi cảnh sát rời đi, mẹ của Sandra Smith liên tục gọi điện hỏi cảnh sát về cậu bé châu Á. Bà hỏi cậu bé bao nhiêu tuổi và nhận được câu trả lời từ chính quyền: 'Cậu ta không phải là một đứa trẻ mà đã là một người trưởng thành'. Tuy nhiên, bà vẫn đặt rất nhiều câu hỏi và điều này khiến viên cảnh sát trực điện thoại cảm thấy không thoải mái: 'Tôi không còn trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa. Cậu ta đang sống trong căn hộ của bạn trai mình và tôi không thể can thiệp vào cuộc sống của họ'.
Sau hai ngày, bà lại gọi điện cho cảnh sát sau khi đọc một bài báo về một cậu bé bị mất tích người Lào có tên là Konerak Sinthasomphone, rất giống với cậu bé đã trốn thoát khỏi nhà của Jeff Dahmer. Cảnh sát dừng điện thoại và không nói thêm gì.
Vụ án được tiết lộ
Hai tháng sau đó, vào ngày 22 tháng 7 năm 1992, hai viên cảnh sát ở khu vực Milwaukee đi tuần tra gần trường đại học Marquette và phát hiện một người đàn ông bị còng tay. Họ hỏi anh ta đã làm gì và được biết rằng người đàn ông này đã chạy trốn từ một viên cảnh sát khác. Anh ta kể lại về một người đàn ông kỳ lạ đã đánh anh ta trong căn hộ của mình. Đó là Tracy Edwards.
Câu chuyện của Edwards có một số đặc điểm giống với các vụ xảy ra trong cộng đồng đồng tính và thường thì cảnh sát sẽ tránh can thiệp vào những trường hợp như vậy, nhưng lần này họ quyết định điều tra người đàn ông đã tấn công Edwards.
Hai viên cảnh sát tiếp tục đến khu chung cư Oxford tại địa chỉ 924 North 25th và gõ cửa căn phòng 213. Một người đàn ông tóc vàng khoảng 31 tuổi xuất hiện và đồng ý dẫn họ vào phòng ngủ để lấy chìa khóa mở còng tay.
Lúc đó, Edwards nhớ rằng con dao đe dọa của kẻ đang khống chế ở trong phòng ngủ. Vì vậy, một trong hai viên cảnh sát quyết định đi vào phòng ngủ cùng anh. Lúc này, cảnh sát để ý đến những bức ảnh xung quanh phòng và khiến anh ta sửng sốt. Những hình ảnh các bộ phận cơ thể bị chặt ra, đầu người trong tủ lạnh khiến anh ta kinh hoàng. Cảnh sát nhanh chóng còng tay người đàn ông này và ra lệnh bắt giữ Jeffrey Dahmer.
Dahmer cố gắng chống lại cảnh sát đang giữ mình, trong khi đó viên cảnh sát còn lại kiểm tra tủ lạnh và kinh ngạc khi phát hiện một đầu người trong đó. Cảnh sát bắt đầu khám phá toàn bộ ngôi nhà và thấy sự kinh khủng của nó. Mùi hôi thối lan tỏa khắp căn phòng, trong thùng nước ngọt vẫn còn một đầu người đang phân hủy. Trên ngăn đá, còn có ba đầu người được đựng gọn gàng trong túi nylon.
Số lượng nạn nhân có thể chưa dừng lại ở đó. Chiếc nồi áp suất ở cuối phòng còn chứa một vài bàn tay và các bộ phận nhạy cảm đang bị phân hủy. Bên cạnh đó, còn rất nhiều chất hóa học dùng để bảo quản xác trong các chai thủy tinh.
Nhiều bức ảnh của Dahmer cho thấy những hành động tàn bạo đối với các nạn nhân trong các tư thế mổ xẻ. Theo phân tích ADN, những nạn nhân này là những người đàn ông trẻ bị mất tích và cả những người thân của Dahmer.
Với sự can thiệp của cảnh sát và các chuyên gia pháp y, những bí mật đen tối về cuộc sống của kẻ sát nhân đáng sợ này đã được phơi bày. Trong quá trình điều tra, chỉ có thám tử Patrick Kennedy là người mà Dahmer chia sẻ toàn bộ về 13 năm hoạt động giết người của mình.
Theo đó, Dahmer từng có sở thích giết đàn ông và quan hệ với họ từ khi mới 14 tuổi nhưng đã kiềm chế sở thích này cho đến khi tốt nghiệp cấp 3. Vào tháng 6 năm 1978, Dahmer sống cùng bố mẹ ở Bath, Ohio. Hắn đi nhờ xe với Steven Hicks, sau đó họ cùng uống bia và ân ái. Tuy nhiên, khi Hicks muốn đi, Dahmer sợ hãi và đã sát hại Hicks bằng thanh tạ, sau đó phi tang xác bằng cách cắt ra thành từng mảnh và bỏ vào túi rác, rồi ném vào khu rừng phía sau nhà.
Tháng 10 năm 1981, Dahmer bị bắt vì tội say rượu gây rối và sau đó kiểm soát tình trạng của mình trong 4 năm trước khi bị bắt lại vào tháng 9 năm 1986 vì tội phô dâm trước mặt 2 bé trai. Tháng 9 năm 1987, Dahmer sát hại nạn nhân thứ 2 là Steven Toumi tại khách sạn. Dahmer không nhớ rõ cách anh ta giết Toumi nhưng sau khi kết thúc, Toumi đã chết vì chảy máu ở miệng.
Vào mùa hè đó, Dahmer sát hại 4 người đàn ông. Đến ngày 14 tháng 5 năm 1990, Dahmer chuyển tới sống tại căn hộ 213 trên phố 924 North 24th Street và tiếp tục hành động tàn bạo hơn.
Chỉ trong vòng 15 tháng, Dahmer đã giết 12 người đàn ông. Đặc biệt là từ tháng 5 đến tháng 7 năm 1991, hắn ra tay hàng tuần một lần. Các nạn nhân của Dahmer đều có nhiều đặc điểm khác nhau, bao gồm cả Konerak, 14 tuổi là nạn nhân trẻ nhất, và một người 31 tuổi là người già nhất.
Bản án
Ngày 25 tháng 7 năm 1991, Jeffrey bị buộc tội giết người cấp độ một trong bốn vụ án mạng. Ngày 22 tháng 8, số vụ án này đã tăng lên 15. Ngày 14 tháng 9, các điều tra viên tại Ohio đã tìm thấy hàng trăm mảnh xương, bao gồm hai chiếc răng và một đốt xương sống khớp với hồ sơ X-quang của Steven Hicks. Ba ngày sau, chính quyền bang Ohio buộc tội y với vụ án này.
Jeffrey không bị buộc tội tấn công Tracy hay giết Steven Tuomi. Y không bị buộc tội giết Steven vì luật sư Hạt Milwaukee chỉ có thể buộc tội khi một vụ án được chứng minh với lý do hợp lý. Jeffrey không nhớ mình đã giết Steven và không có bằng chứng vật chất nào được tìm thấy. Tại phiên điều trần sơ bộ ngày 13 tháng 1 năm 1992, Jeffrey thừa nhận y có tội và có vấn đề về thần kinh.