Jurassic World: Dominion đã chọn một cách kết thúc an toàn cho thương hiệu, mặc dù không thực sự thân thiện với trải nghiệm của khán giả.
Jurassic World: Dominion (Thế Giới Khủng Long: Lãnh Địa) là phần phim cuối cùng của thương hiệu điện ảnh ra đời từ năm 1993 – Jurassic Park. Mặc dù không phải là một kết thúc hoành tráng, nhưng lại là một kết thúc đúng lúc.
Jurassic World: Dominion diễn ra 4 năm sau sự kiện của Jurassic World: Fallen Kingdom. Bây giờ, khủng long đã trở lại và ảnh hưởng đến cuộc sống của loài người. Nhưng ngược lại, con người cũng tìm thấy cách lợi dụng chúng. Từ buôn bán đến việc tạo ra vũ khí sinh học, phim thể hiện con người mới là mối đe dọa lớn nhất đối với khủng long. Trong khi đó, Maisie Lockwood trở thành mục tiêu săn lùng vì những bí mật di truyền của cô. Câu chuyện bắt đầu khi Maisie bị bắt cóc và Owen-Claire phải cứu cô.
Jurassic World: Dominion là một bước tiến lớn khi kết hợp dàn diễn viên mới và các nhân vật kinh điển, cố gắng đưa tất cả tuyến truyện về một kết thúc đáng chú ý. Mặc dù phải đối mặt với vấn đề của việc kết thúc câu chuyện về khủng long, phim vẫn đưa ra một cách giải quyết đầy thách thức. Dù kết thúc có vẻ không thỏa mãn, nhưng lại là một sự chấm dứt thích hợp cho thương hiệu Jurassic Park.
Công viên Jurassic, sau này trở thành Jurassic World, bắt đầu bằng một bộ phim cùng tên phát hành vào năm 1993. Năm đó, bộ phim đã tạo nên một cơn sốt trên thị trường điện ảnh. Điều này đến từ việc kết hợp giữa kỹ xảo tinh tế, việc tái hiện lại những sinh vật khiến công chúng vô cùng tò mò và một kịch bản hấp dẫn mang đầy tính giải trí. Thực ra, trong thập kỷ 2010, chúng ta đã biết nhiều về khủng long, nhưng trong những năm trước đó, mọi người đều phải kinh ngạc và say mê trước những hình ảnh về khủng long trong Công viên Jurassic. Đó thực sự là một ký ức đậm đặc, từ T-Rex hùng mạnh, Velociraptor tinh nghịch, cho đến khủng long cổ dài dịu dàng và cặp sừng ấn tượng của Tê giác long.
Tuy nhiên, khi sự phép thuật dần dần phai nhạt, chúng ta có cơ hội để xem xét một khía cạnh xã hội sâu sắc hơn của phim – vai trò của con người trong việc tái tạo khủng long. Trong thời điểm mà khoa học di truyền vẫn chưa phát triển mạnh mẽ, thông điệp tiềm ẩn trong Công viên Jurassic như một khái niệm mơ hồ. Nhưng chỉ sau 3 năm kể từ khi bộ phim ra mắt, việc sinh ra cừu Dolly – con cừu được nhân bản vô tính lần đầu tiên trên thế giới – đã khiến cho khái niệm của Công viên Jurassic bất ngờ trở thành một cuộc tranh cãi đạo đức gay gắt trong các phần phim tiếp theo.
Thông qua việc áp dụng công nghệ và ADN, chúng ta đã thực hiện một bước đi quan trọng đối với tương lai của Trái đất. Khả năng này không phải là của con người, mà là của Mẹ Thiên Nhiên, của một Thực Thể Tối Cao. Khi xem xét việc Thực Thể Tối Cao đã đưa viên thiên thạch đó đến Trái Đất và tái sinh loài khủng long, từ một góc độ nào đó, con người đã trở thành một Thực Thể Tối Cao. Tuy nhiên, điều này chỉ là một ảo tưởng, và sự ngạo mạn sinh ra từ ảo tưởng đó luôn đi kèm với một cái giá.
Dường như hài hước khi rút ra những khái niệm triết học từ một bộ phim khoa học viễn tưởng như Jurassic Park, nhưng nếu bạn chú ý, bạn sẽ nhận ra vai diễn của Ian Malcom (Jeff Goldblum) xuất hiện trong tất cả các phần của loạt phim từ Jurassic Park đến Jurassic World, thể hiện cho nhận thức triết học của chính loạt phim này.
Ian Malcom không chỉ đơn giản là một nhân vật hài hước. Ông còn là một nhà toán học và sau này là một nhà triết học. Dưới những lời nói mang tính giễu cợt, có những câu khiến chúng ta phải suy ngẫm về ngữ cảnh mà chúng được thốt ra - “Cuộc sống tìm cách tồn tại” (Life finds a way), “Cuộc sống không thể bị kiềm chế” (Life cannot be contained)… Như một dự báo, sức mạnh sáng tạo của con người đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của họ. Giá phải trả không chỉ là sinh mạng mà còn là bản tính của loài người. Khi chúng ta làm đảo lộn quy luật tự nhiên, chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm với sức mạnh của mình và hậu quả mà nó mang lại? Đằng sau những cuộc trốn chạy khỏi khủng long hung dữ, đó là câu hỏi lớn nhất mà thương hiệu này đặt ra về ý nghĩa của nó.
Tuy nhiên, cả ba phần của Jurassic Park đều kết thúc bằng sự bất mãn từ phía các cơ quan quản lý về việc xử lý những sáng tạo trong công viên. Các phần sau đó không giải quyết được vấn đề này mà tiếp tục tái diễn công thức cũ với việc gặp gỡ khủng long, rồi khủng long trốn thoát gây ra tai họa, và sau đó lại bị hồi hương vào khu bảo tồn.
Trong các phần của Jurassic World, mẫu công thức này trở nên nặng nề hơn khi chúng không thể bị giam giữ nữa mà tự do lang thang trong thời đại hiện đại. Công nghệ di truyền cũng bị lạm dụng khi tạo ra những loài khủng long nguy hiểm, sao chép con người và phát triển vũ khí sinh học (Indoraptor). Mặc dù có vẻ hứa hẹn và góp phần vào xã hội, nhưng điều này không phải là một giải pháp triệt để. Công thức này vẫn được lặp đi lặp lại trong hai phần phim mà không có lời giải quyết nào đối với vấn đề được đặt ra. Do đó, cho đến thời điểm ra mắt phần 5 của Jurassic Park, câu hỏi lớn vẫn còn đặt ra.
Về mặt lợi nhuận, đây chỉ là một chiêu trò vơ vét. Nhưng về nội dung, điều này là kết quả của việc phim không thể đáp ứng được những thách thức mà thương hiệu đặt ra một cách thỏa đáng. Điều này có nghĩa là ngay cả những nhà làm phim cũng không biết làm thế nào để triển khai câu chuyện sau Fallen Kingdom. Thông qua thời gian, câu trả lời cho câu hỏi này bị mắc kẹt giữa giá trị thực tế và cái nhìn nhân văn của chính những người sáng tạo.
Thông điệp từ phần phim năm 1993 đã từng là một bài học không nói ra, nhưng giờ đã trở thành một trong những điểm nổi bật của ba phần phim Jurassic World còn lại. Hai phần của Jurassic World, cùng với Jurassic World: Fallen Kingdom, lặp lại kết thúc của ba phần trước đó của Jurassic Park, tức là không ai muốn đối mặt với việc 'giết chết' các loài khủng long này, dù tự nhiên đã cung cấp cho họ cơ hội để sửa chữa những sai lầm này dưới dạng một thảm họa núi lửa. Tuy nhiên, họ lại ưu tiên nhân đạo hơn thực tế. Điều này là dễ đoán khi khán giả chắc chắn sẽ tranh cãi và thất vọng nếu các nhà làm phim quyết định tiêu diệt khủng long sau một thập kỷ biến chúng thành những nhân vật đáng yêu. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi Jurassic World: Dominion chọn cách giải quyết một cách hòa bình với cả hai lựa chọn. Phim đã trả lời câu hỏi 'làm gì với những sáng tạo này' bằng cách cố gắng thích nghi và sống hòa mình với chúng.
Phim có đáng giá với sứ mệnh mà Jurassic World và Jurassic Park đã thực hiện, xây dựng và duy trì trong suốt thời gian qua không? Không hoàn toàn. Phim có giải quyết được xung đột giữa hai phần trước đó của Jurassic World hay không? Cũng không. Liệu phim có chỉ trích thói quen tự phụ của loài người? Cũng không. Phim có làm người xem cảm thấy hài lòng? Không luôn. Nhưng phim đã làm cho người xem cảm thấy nhẹ nhõm vì khủng long của thương hiệu không bị diệt chủng và đã tìm được nơi an nghỉ? Đúng và đó là điều quan trọng.
Mọi thứ kéo dài quá lâu sẽ trở nên nhạt nhẽo. Mặc dù cách giải quyết trong Jurassic World: Dominion có vẻ như trẻ trung và hời hợt, nhưng nó vẫn kết thúc một cách đầy ấn tượng - điều có thể làm hài lòng đa số khán giả, dù điều này gần như bỏ đi tính sâu xa của loạt phim và phản lại logic. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, bởi về sau, thương hiệu Jurassic Park sẽ kết thúc vĩnh viễn và phần cuối cùng của nó là một cái kết hạnh phúc. Ai mà không thích một cái kết hạnh phúc đúng không?
Mặc dù không logic và không an toàn, nhưng Jurassic World: Dominion xuất hiện đúng lúc. Một yếu tố nữa mà chúng ta cần xem xét là thương hiệu này đã hết khả năng khai thác. So với siêu anh hùng, người ngoài hành tinh, thì khủng long ngày càng ít hấp dẫn. Không thể làm phim về khủng long khi nhân vật chính là con người được nhân bản. 6 phần phim cùng tìm kiếm câu trả lời cho một vấn đề quan trọng chỉ để có một giải pháp đùa như vậy, điều này chỉ làm cho Jurassic Park trở nên mất hứng thú hơn. Vì vậy, việc kết thúc đúng lúc sẽ giúp thương hiệu duy trì danh tiếng và khám phá tiềm năng trở thành series truyền hình hoặc dịch vụ streaming trong tương lai.
Do đó, Jurassic World: Dominion sẽ được ghi nhớ như một bộ phim trung bình đã mang lại sự kết thúc cho một thương hiệu với sự ấn tượng về kỹ xảo, nhưng thiếu sức hấp dẫn về nội dung và cung cấp một giải pháp đơn giản cho vấn đề nó đặt ra. Nhìn chung, nó đã hoàn thành vai trò của mình như là phần cuối cùng trong vòng đời của một thương hiệu điện ảnh. Thà kết thúc đúng lúc còn hơn là để thương hiệu đi quá xa và trở nên quá tệ.