Mô tả một trải nghiệm làm ba mẹ vui lòng trong bài viết số 2 đề 3 lớp 8, với 20 ví dụ và 2 dàn ý chi tiết giúp học sinh có thêm ý tưởng cho việc viết văn tự sự kết hợp miêu tả.
Trong văn tự sự, việc kết hợp miêu tả về cảnh vật, nhân vật và sự kiện sẽ làm cho câu chuyện thêm sinh động, hấp dẫn. Bằng cách thực hiện những hành động tốt, quan tâm và giúp đỡ người khác, học sinh có thể khiến cha mẹ tự hào và vui lòng. Hãy đọc bài viết dưới đây:
Bài viết số 2 đề 3: Kể về một trải nghiệm làm ba mẹ vui lòng.
Dàn ý tường thuật một sự kiện làm ba mẹ vui lòng
Dàn ý chi tiết số 1
I. Mở đầu: Giới thiệu tình huống xảy ra
Ngày hôm qua, em đã thực hiện một việc tốt là giúp đỡ một bà cụ qua đường. Khi kể lại cho ba mẹ nghe, họ rất hạnh phúc và khen ngợi em ngoan ngoãn
Hành động này mang lại niềm vui và tự hào cho em.
II. Nội dung chính:
1. Tình huống xảy ra:
- Hôm trước, vì học bài muộn nên sáng nay em đi học muộn
- Trên đường, em nhìn thấy một ông lão già đang loay hoay qua đường
- Ông già có vẻ rụt rè và e sợ khi qua đường
- Em quyết định giúp ông lão qua đường dù sẽ đến trường muộn
2. Chi tiết sự việc:
- Em tiến lại gần và hỏi ông cần giúp đỡ không?
- Ông lão trả lời chậm rãi rằng 'ông muốn qua đường nhưng sợ xe đông'
- Em đề xuất giúp ông qua đường
- Ban đầu ông còn do dự, nhưng sau khi nhìn thấy em, ông đồng ý
- Em nắm tay ông và dẫn ông qua đường; bàn tay ông run run nhưng rất ấm áp
- Trong lúc qua đường, hai bên bắt đầu trò chuyện và hỏi thăm về nhau
- Khi tới trường, em đã muộn giờ, phải chịu phạt
- Tối về, em vui vẻ kể lại cho ba mẹ nghe
- Ba mẹ khen em ngoan, biết giúp đỡ người khác.
III. Phần Kết: Bày tỏ cảm xúc về hành động của mình
- Tôi rất tự hào về hành động của mình
- Tôi sẽ cố gắng làm thêm nhiều việc khác để làm ba mẹ vui lòng hơn nữa
Dàn ý chi tiết thứ hai
Như làm mẫu vụ Giúp bà cụ qua đường
I. Bắt đầu:
- Làm việc tốt chắc chắn sẽ mang lại niềm vui cho cha mẹ, thầy cô và mọi người xung quanh.
- Một hành động tốt mà tôi đã làm khiến ba mẹ tôi vui lòng là: Giúp đỡ một bà cụ qua đường.
II. Thân Bài
1. Tình Huống
- Sáng hôm đó, tôi thức dậy muộn nên phải vội vàng để kịp giờ học.
- Dọc đường đi học, tôi nhìn thấy một bà lão muốn băng qua đường.
- Nhưng bà lão rụt rè và sợ hãi vì thấy nhiều xe trên đường, không dám băng qua.
- Tôi đắn đo suy nghĩ: Một là giúp bà qua đường, hai là bị trễ giờ học. Tôi phải lựa chọn một trong hai.
- Tôi quyết định giúp bà lão băng qua đường dù biết rằng có thể sẽ bị trễ giờ học.
2. Giúp Bà Băng Qua Đường
- Tôi chạy đến bên cạnh bà và hỏi: Bà có cần giúp đỡ không?
- Bà lão trả lời rằng muốn qua đường nhưng sợ xe nhiều quá nên không dám.
- Tôi đề nghị giúp bà qua đường và bà đồng ý vui vẻ.
- Tay tôi nắm chặt tay của bà. Bàn tay ấm áp và run run của bà lão như bà của tôi. Tay còn lại của tôi giơ lên để các tài xế nhìn thấy và nhường đường cho chúng tôi.
- Sau khi dẫn bà lão qua đường, lòng tôi rất vui và tự hào.
- Bà lão hỏi tên tôi và trường tôi học. Tôi nói tên và nhanh chóng vội vã tới trường trước khi muộn.
- Tôi đến trường vừa kịp khi chuông reo.
- Về nhà, tôi háo hức kể cho ba mẹ nghe về sự việc sáng nay.
- Ba mẹ khen ngợi tôi và tự hào về việc tôi giúp đỡ người lớn tuổi.
III. Kết Bài
- Đó là lần tôi làm việc tốt và tôi cảm thấy rất vui và tự hào về điều đó.
- Tôi hứa với bản thân sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn để làm ba mẹ và thầy cô vui lòng hơn.
Kể Lại Việc Làm Làm Bố Mẹ Vui Lòng Một Cách Ngắn Gọn
Bố mẹ luôn nhắc nhở em rằng để trở thành con ngoan và học giỏi không chỉ cần học tốt mà còn phải làm nhiều việc tốt. Nhớ lời dạy, em đã thực hiện vài việc làm tốt làm bố mẹ rất vui lòng.
Việc mới nhất mà em đã làm là nhặt rác và đưa vào thùng rác đúng quy định. Gần cổng trường của em có nhiều quán bán đồ ăn sáng cho học sinh. Tuy nhiên, học sinh thường vứt rác ra đường khiến môi trường ô nhiễm. Em đã nhắc nhở một bạn và cùng nhau nhặt rác xung quanh cổng trường. Bác bảo vệ khen ngợi và nhắc nhở các bạn khác. Khi về nhà, em kể cho mẹ nghe và mẹ rất vui và tự hào về em.
Em nhận ra việc làm tốt không chỉ giúp bảo vệ môi trường mà còn mang lại niềm vui cho bố mẹ và chính bản thân em.
Kể lại việc làm khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 1
'Mỗi ngày làm một việc tốt, mỗi ngày làm một điều hay' là phương châm sống của gia đình tôi. Mẹ luôn khuyến khích tôi làm nhiều điều tốt cho cuộc sống và xã hội. Hôm chủ nhật vừa rồi, khi đi chơi với bạn, chúng tôi nhặt rác ở bến sông. Khi hoàn thành, đoàn tình nguyện tuyên dương tinh thần của chúng tôi và tặng cờ 'Tiến lên' để động viên. Cả tôi và bạn đều rất vui và hạnh phúc vì điều đó.
Hôm chủ nhật vừa qua, tôi và bạn tình cờ phát hiện bến sông đầy rác bẩn. Chúng tôi quyết định ra nhặt rác và vệ sinh bến sông. Sau một thời gian, bãi sông đã sạch sẽ trở lại. Chúng tôi rất hạnh phúc vì đã làm việc tốt này.
Khi về nhà, trong bữa ăn, tôi chia sẻ câu chuyện về việc dạo chơi sáng với bố mẹ. Mọi người đều vui vẻ và hạnh phúc. Bố tôi gắp thức ăn cho tôi và mỉm cười tỏ ý hài lòng. Tôi hứa sẽ tiếp tục làm nhiều việc tốt hơn nữa cho mọi người.
Kể lại việc làm khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 2
Thực ra, trở thành một người tốt không hề khó khăn vì việc tốt luôn hiện diện xung quanh chúng ta. Hôm nay, em đã làm một việc tốt và trở thành một người tốt trong mắt bố mẹ.
Sáng nay, trên đường đến trường, em đã giúp đỡ một em bé lạc. Em thấy em bé đi một mình và khóc. Sau khi tìm hiểu, em biết em bé đã lạc mẹ. Em đưa em bé tới chốt của cảnh sát giao thông và các chú cảnh sát đã giúp em bé tìm được mẹ. Khi kể lại cho bố mẹ nghe, họ rất khen ngợi em.
Em sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa, giúp đỡ mọi người xung quanh trong mọi hoàn cảnh.
Kể lại việc làm khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 3
Tôi về nhà trong niềm vui sướng bất tận, muốn chia sẻ tin tức quan trọng với bà ngay. Nhưng khi gọi bà từ ngoài cửa, không thấy bất kỳ đáp lại nào, chỉ là sự im lặng lạ lẫm.
Cảm thấy lo lắng, tôi mở cửa và bước vào nhà. Khắp nơi trống trơn, không thấy dấu vết của bà. Tiếng gọi của tôi vẫn run run:
'Bà ơi, bà! Bà đâu rồi?'
Tôi vội chạy vào phòng vệ sinh, nơi duy nhất chưa kiểm tra. Và đó, bà tôi nằm yên trên nền đá hoa, tay cầm áo của tôi, dường như bị đột quỵ. Tôi gọi bác hàng xóm đến giúp đỡ và gọi điện cho bố mẹ. Mẹ tôi nhanh chóng đến sau khi nhận tin, trong khi bố tôi vẫn đang vắng nhà.
Sau khi được bác Nội cấp cứu, bà tôi đã tỉnh lại một chút nhưng vẫn không thể ngồi dậy, chỉ có thể thở đều hơn. Tôi hiểu rằng bà có vấn đề về tim.
Mẹ tôi gọi xe cấp cứu, cùng với bác Nội đưa bà vào bệnh viện. Bác Nội nhờ tôi ở nhà giúp mẹ lo dọn dẹp nhà cửa. Tôi cảm thấy trống trải khi bà và mẹ đi, vì bà đã chăm sóc tôi từ khi tôi còn nhỏ. Tôi nhớ những khoảnh khắc ấm áp bên bà, từ khi bắt đầu đi học đến giờ. Việc thiếu vắng bà làm tôi buồn lòng.
Tôi tự hỏi làm thế nào để giúp bà mau khỏi. Khi bố về, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn và thông báo tình hình sức khỏe của bà cho bố. Bố đã biết từ mẹ tôi và đồng ý để tôi vào viện thăm bà.
Kể lại việc làm khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 4
Cha mẹ là những người đã sinh ra và dưỡng dục ta, mang ta đến với thế giới này. Họ có công ơn lớn lao và vĩ đại đối với ta. Phận làm con phải biết hiếu thảo và quan tâm đến cha mẹ. Đối với tôi, tôi đã làm một việc làm cha mẹ vui lòng và tự hào về tôi.
Hôm thứ năm tuần trước, tôi và bạn bè đi chơi ở công viên nước. Tại đây, chúng tôi đã giúp một cô bé bị lạc tìm lại mẹ. Sự giúp đỡ này mang ý nghĩa quan trọng đối với tôi. Chúng tôi đã có một ngày vui vẻ, và việc giúp đỡ cô bé đã làm cho mẹ tôi cảm thấy tự hào và vui lòng.
Trong buổi chơi ở công viên nước, chúng tôi đã giúp cô bé tìm lại mẹ sau khi bị lạc. Tôi nhớ ngày đó rất rõ. Cô bé có vẻ buồn khi lạc mẹ, nhưng chúng tôi đã giúp em vượt qua nỗi sợ hãi đó.
Sau khi giúp cô bé, chúng tôi cảm thấy tự hào và hạnh phúc. Mẹ tôi cũng rất vui khi biết điều này. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng làm nhiều điều tốt để mang lại niềm vui cho mẹ.
Hôm đó là một ngày đáng nhớ, khi tôi đã làm mẹ vui lòng và tự hào về tôi. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng để làm ra những điều tốt đẹp hơn nữa cho mẹ.
Kể lại việc làm khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 5
Một lần, tôi đã làm một việc khiến ba mẹ rất vui lòng. Sự hạnh phúc trong lòng khi làm được điều tốt đẹp, dù lúc ấy tôi chỉ mới học lớp bốn.
Một ngày chủ nhật, ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tôi đã quyết định ở nhà để giúp ba mẹ làm việc nhà. Dù ban đầu có chút cụt hứng, nhưng cuối cùng tôi đã hoàn thành tốt công việc được giao và cảm thấy hạnh phúc.
Trước khi ra khỏi nhà, ba mẹ giao cho tôi việc giữ nhà và giúp họ làm việc nhà. Dù có lúc phải đối mặt với sự lười biếng và cảm giác mệt mỏi, nhưng cuối cùng tôi đã hoàn thành tốt công việc và cảm thấy tự hào về bản thân.
Trong khi bạn bè tôi đều đi chơi, tôi quyết định ở nhà để dọn dẹp và giúp ba mẹ. Mặc dù ban đầu cảm thấy mệt mỏi và chán nản, nhưng cuối cùng tôi đã vượt qua và hoàn thành tốt công việc. Đó là một trải nghiệm thú vị và hạnh phúc.
Tối hôm đó, khi ba mẹ trở về, hạnh phúc tràn ngập trong căn nhà. Ba khen ngợi 'Con của ba thật là ngoan ngoãn, luôn lắng nghe lời ba mẹ, ba mẹ rất biết ơn con đấy'. Tôi ngượng ngùng trả lời 'Dạ, con cũng đã lớn rồi mẹ nhỉ'. Mẹ cười 'Con mẹ đã lớn rồi, quà của con đây này' và rút ra từ trong túi một con gấu bông xinh xắn tặng cho tôi 'Cảm ơn ba mẹ, con thích lắm'. Cơm chiều ngon lành đãi tôi, để ăn mừng thành quả của một ngày 'làm việc'.
Sau ngày đó, tôi đã suy nghĩ nhiều về bản thân 'Mình có thể làm được nhiều việc hơn nữa, tuổi nhỏ làm việc nhỏ tùy theo sức mình'. Hoàn thành một công việc tốt làm cho ba mẹ hài lòng và tôi cũng cảm thấy hạnh phúc gấp bội. Từ đó, tôi đã làm được nhiều việc hơn, cố gắng giúp đỡ ba mẹ giảm bớt cực nhọc sau những ngày làm việc vất vả. Hôm nay tôi chia sẻ với các bạn một kỷ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi.
Kể lại việc làm khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 6
Mùa hè năm ngoái, tôi đã thực hiện một công việc tốt là cứu một em nhỏ thoát khỏi nguy hiểm trên dòng sông chảy qua làng. Tôi nhớ rõ là sau khi được nghỉ vài ngày hè, tôi đã đăng ký học lớp võ Karate của Câu lạc bộ thể dục thể thao của huyện. Tuần có ba buổi tập, tôi đạp xe đi tập từ sáng sớm, về trưa mới về. Karate thật sự là một môn võ hấp dẫn, đặc biệt với lứa tuổi thiếu niên như tôi.
Một buổi trưa, khi tôi về gần đầu làng, thấy một số đứa trẻ kêu lên 'Cứu với! Có người đang chết đuối!'. Nhìn xuống sông lấp lóa, tôi thấy một em bé đang lạc vào trong nước. Tôi vội vã bỏ xe đạp, lao xuống nước và bơi nhanh về phía đó. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: phải cứu được em bé kia.
Năm sải, mười sải vẫn chưa tới nơi. Dòng sông Ninh chảy qua làng mạnh mẽ. Một đứa bé bị cuốn ra giữa dòng nước. Tình huống nguy hiểm, không có thời gian để suy nghĩ. Em nhanh chóng hít một hơi sâu và cố gắng bơi tới. May mắn thay, em nắm được tóc của đứa bé. Cậu bé, trong sự hoảng sợ, ôm chặt lấy em. Sau một cố gắng khổ luyện, em cuối cùng cũng đưa được cậu bé lên bờ.
Kiệt sức, em nằm bò ra bờ sông, hít thở với hơi thở dốc đến tận cùng. Lúc này, nhóm trẻ đã gọi bố mẹ của cậu bé và một số người trong làng đến. Một ông cụ nắm chân của cậu bé, lấy phương pháp dốc ngược và vặn mấy vòng. Cậu bé bắt đầu ho ra nước và dần dần tỉnh lại. Mẹ của cậu bé ôm con mình và khóc. Xúc động, nước mắt của em cũng rơi. Bố của cậu bé đứng dậy, vừa khóc vừa cảm ơn em.
Đám đông theo em về nhà. Khi thấy sự ồn ào ngoài cổng, ông bà và bố mẹ em chạy ra. Nghe mọi người kể lại câu chuyện, bố ôm em chặt vào lòng và nói: “Con trai của bố rất dũng cảm! Bố rất tự hào về con!”. Sự việc em cứu cậu bé Tùng trở thành đề tài nói tiếng khắp làng. Sau đó, em trở thành “anh hùng” của các em nhỏ trong xóm. Đôi khi, em dạy một vài động tác võ cho chúng, chúng rất hào hứng, coi em như là “thần tượng”.
Kỷ niệm đó trở thành một điều đáng nhớ trong cuộc đời, mỗi khi nhớ lại em lại cảm thấy vui vẻ. Cậu bé suýt chết đuối đã trở thành một học sinh lớp năm. Đương nhiên, cậu ấy mong muốn trở thành “đuôi” dễ thương của anh “Nghĩa võ” - cái tên mà các em nhỏ trong làng yêu quý đặt cho em.
Kể lại việc làm khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 7
Hôm nay đường về nhà dài quá! Dài hơn nhiều so với niềm vui mừng phấn khởi của tôi. Tôi đạp xe về nhà, hối hả hơn bao giờ hết, chỉ để khoe với mẹ về việc làm có ý nghĩa của mình trong buổi sáng hôm nay.
Sáng nay, trời đã chuyển sang mùa thu, không khí lạnh lẽo. Tôi đạp xe tới trường với miệng không ngớt ca tụng những cơn gió nhẹ nhàng và những giọt mưa nhỏ rơi lả tả, mang theo hơi lạnh của mùa đầu thu. Cảm giác lạnh lẽo hơn khi mưa bắt đầu rơi. Trong lúc tôi mải mê với những bài hát dễ thương, bất ngờ tôi nhận ra: Sao mới bước ra đây đã có một cụ già trông cô đơn như vậy. Tôi quyết định dừng lại dù có vội vã, bởi có vẻ như cụ già đang cần sự giúp đỡ và mất đường. Ngay khi tôi dừng lại, tôi lập tức hỏi:
– Chào ông! Có phải ông đang cần hỏi đường không?
Cụ già ngước mắt lên. Lúc này, tôi mới chú ý: cụ già có vẻ khoảng 75 tuổi, khuôn mặt rạch ròi, phản ánh một cuộc sống vất vả. Cụ đang mặc một chiếc áo nâu cũ mà có vẻ khá mỏng. Tôi chắc chắn rằng nó không đủ ấm cho cụ lúc này.
– Ông mới đến từ quê. Nhà của con trai ông trước đây ở gần đây nhưng bây giờ đã chuyển đi, ông không biết đi đường về nhà. Mà trời hôm nay sao lạnh quá.
Ồ, vậy à! Nhưng mình cũng không biết đường, em nghĩ. Nhưng không sao, có cách rồi:
– Cháu cũng không biết đường bà ạ! Nhưng cháu sẽ đưa bà đến gặp các chú công an để hỏi đường và trước hết là để bà nghỉ cho đỡ lạnh.
Mải đưa cụ già qua những làn xe đông đúc để đến chỗ các chú công an, em quên mất giờ học. Khi quay lại, thì đã muộn giờ. Em chỉ kịp chào tạm biệt bà lão, nói lại với chú công an địa chỉ của mình rồi lên xe đạp vội vã.
Khi đến lớp, em bị muộn mười lăm phút đầu tiên và bị cô giáo phê bình. Ngượng ngùng, em lặng lẽ vào lớp. Nhưng chưa đến nửa tiếng sau, chú công an từ trước đã đến lớp của em. Chú ta trò chuyện với cô giáo chủ nhiệm bên ngoài lớp trong sự ngạc nhiên của mọi người, làm xôn xao cả lớp. Rồi cô giáo bước vào với nụ cười tươi tắn nói:
– Đầu tiên, cô xin lỗi Ngọc Linh vì đã vội vàng phê bình. Các em ạ! Hôm nay Ngọc Linh đi muộn không phải vì muốn vi phạm nội quy mà là vì bạn ấy đã giúp một cụ già bị lạc tìm thấy nhà của con trai. Trước mặt mọi người, cô khen ngợi Ngọc Linh. Với các em, đó cũng là một bài học quý giá.
Buổi học đó tiếp tục tràn đầy sôi động và ý nghĩa. Tôi vui vẻ và tự hào. Cha mẹ tôi chắc chắn sẽ rất hài lòng về thành tựu của con gái mình.
Kể lại sự kiện làm lòng bố mẹ phấn khích - Biên tập 8
Mọi người thường nhìn tôi như một đứa trẻ chỉ biết học và chơi. Nhưng một lần, tôi đã làm điều gì đó khiến cha mẹ tự hào. Câu chuyện đó mãi in sâu trong tâm trí tôi.
Một ngày nắng đẹp, tôi đang trên đường về nhà để khoe điểm 10 với cha mẹ thì bắt gặp một bà cụ lớn tuổi đứng bên đường. Tôi đã giúp bà cụ qua đường và cảm thấy rất hạnh phúc vì đã làm điều tốt.
Việc làm của tôi khiến cha mẹ vui lòng và tôi cảm thấy hạnh phúc. Đó là một trải nghiệm không bao giờ phai nhạt trong tâm trí tôi.
Kể lại sự kiện làm lòng bố mẹ phấn khích - Mẫu 9
'Reng. . . . reng. . . reng. . . '
Tiếng chuông báo thức của đồng hồ reo lên khiến tôi không thể tiếp tục ngủ được nữa. Tôi bật dậy và nhớ lại cảm giác tự hào của bố, nụ cười của mẹ và lời khen ngợi của em trai về việc tôi đã làm. Đó là lần đầu tiên tôi khiến bố mẹ hạnh phúc như vậy.
Hôm đó, tôi sớm đi học để ôn tập cho bài kiểm tra. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, tạo ra những bức tranh tươi sáng trên con đường. Tôi thích những khoảnh khắc như vậy, khiến cuộc sống trở nên bình yên và hạnh phúc.
Trên đường đi, tôi bất ngờ nhìn thấy một chiếc điện thoại di động đang nhấp nháy sáng bên vệ đường. Tôi cảm thấy hứng thú và nhặt nó lên mà không ai để ý. Dù có sợ hãi nhưng tôi vẫn quyết định giữ lại nó.
Tôi nhanh chóng đến một góc hẻo, rút chiếc điện thoại ra khỏi túi và tắt nguồn. Tôi tự tin vào giờ học. Trong suốt thời gian đó, ngoại trừ bài kiểm tra, tôi không thể tập trung vào bất cứ gì khác. Tâm trí tôi chỉ đặt vào chiếc điện thoại trong cặp sách. Tôi mong chờ giờ học kết thúc để khám phá nó. Khi cuối cùng tiếng trống báo hết giờ vang lên, tôi vội về nhà. Tôi lên phòng, đóng cửa kín đáo và bắt đầu khám phá chiếc điện thoại đó.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình đứng trong một căn phòng đông đúc, có nhiều người quen và lạ. Họ nhìn tôi một cách lạ lùng. Rồi một người lên tiếng giải thích lý do tại sao tôi lại ở đó. Tôi ngạc nhiên khi biết rằng họ là gia đình và bạn bè của chủ nhân của chiếc điện thoại tôi đã nhặt được. Tôi cảm thấy lo lắng và bất an khi nhận ra mọi người biết về việc tôi giữ lại chiếc điện thoại này.
'Bố mẹ thất vọng về con lắm,' bố mẹ tôi nói.
'Em không tin chị nữa. Chị xấu,' em trai tôi nói tiếp.
'Chúng tớ không ngờ cậu lại làm việc đó,' bạn bè tôi nói.
Các người lạ kia im lặng, chỉ nhìn tôi một cách chằm chằm. Những lời nói ấy xoáy sâu trong suy nghĩ của tôi, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi hét lên:
'Đừng nói nữa! Các người im đi!'
Tôi giật mình tỉnh dậy. Hóa ra là mơ thôi. Tôi quyết định trả lại chiếc điện thoại cho chủ nhân của nó. Tôi nhận ra rằng những thứ không thuộc về mình sẽ không bao giờ là của mình. Bố mẹ mỉm cười, cả nhà ai cũng cảm thấy vui vì hành động của tôi.
Tôi nghe tiếng mẹ gọi từ dưới nhà, giục tôi chuẩn bị đi học. Một buổi sáng đẹp trời như bao buổi sáng khác. Niềm vui của tôi và của bố mẹ chỉ đơn giản là khi tôi làm được một việc tốt, trở thành một người tử tế.
Kể lại sự kiện khiến bố mẹ hạnh phúc - Mẫu 10
Bạn có bao giờ trong những kí ức ấy, cảm nhận được một kỉ niệm nhỏ nhặt làm bạn mỉm cười và cảm thấy hạnh phúc không? Bạn biết không, ý nghĩ muốn làm cho mọi người vui vẻ bắt đầu từ đâu không? Tôi thường tự hỏi điều đó mỗi khi nhớ lại một buổi chiều tan trường xa xôi nhưng mãi vẫn hiện hữu trong tâm trí.
Hồi ấy, tôi học lớp Bốn, là một học trò năng động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp tôi thường xếp hàng trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường. Một hôm, sau khi tan học, khi đang chơi dây, bạn tôi bị mất mẹ và phải đi theo. Tôi cô đơn đứng lại một mình giữa phố.
Tôi nhớ rõ bé gái đó, gương mặt ướt đẫm nước mắt và bụi đường, mặc đồng phục trường tôi. Cô bé học lớp Một và tôi thấy lúng túng trước em ấy. Tôi hỏi: 'Sao em lại khóc?'
Cô bé không trả lời, chỉ quét đôi mắt đen ướt đẫm bằng đôi tay nhỏ xíu.
- Sao em lại khóc? - Cuối cùng tôi cất tiếng hỏi, liệu câu hỏi có quá trực diện không?
- Có phải bố mẹ muộn hả? Đừng lo, mẹ của chị cũng chưa đến đón chị.
Tôi bỗng nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng 'chị' vừa nói, tôi chưa từng thường nói như thế vì tôi là con út trong nhà.
Chúng tôi đứng gần nhau hơn, một tay cô bé nắm chặt tay tôi, tay kia vẫn lau nước mắt. Tôi cảm thấy thương cô bé, không biết cô ấy đang khóc vì tôi ở đó hay vì đã khóc quá nhiều. Tôi chẳng biết phải làm gì, đành đứng im. Chưa bao giờ tôi phải chăm sóc cho ai cả. Mặt trời đã khuất sau tòa nhà cao vút bên kia đường, dần dần trời tối lại, dòng xe vẫn đông đúc trước mắt. Tôi muốn băng qua đường để đợi mẹ, nhưng cô bé vẫn giữ chặt tay tôi. Tôi hỏi cô bé nhà ở đâu nhưng chỉ nhận được một địa chỉ lạ lẫm. Chúng tôi cứ im lặng. Tôi lo lắng cho mẹ đang đợi.
- Lan, một tiếng gọi vang lên từ ngã tư, sau đó một phụ nữ mặc áo vàng đến và đưa xe đến gần.
Cô bé chạy về phía mẹ và nói:
- Mẹ của chị ấy vẫn chưa đến đón.
- Thế nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.
- Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đang đứng bên kia rồi.
Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo của tôi, suýt gọi tôi nhưng lại ngừng khi thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.
- Con. . . - Tôi ngập ngừng. - Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.
Mẹ tôi âu yếm vuốt nhẹ đầu tôi. Cô giáo khen tôi là 'dũng cảm', trong khi tôi cảm thấy có một điều gì đó lạ lùng.
Tối hôm đó, tôi bỗng nghĩ rằng nên dẫn em ấy sang nhà mẹ để đón thì sẽ tốt hơn. Nhưng mẹ vẫn vui vẻ trêu chọc tôi. Còn tôi thì vẫn cảm thấy lạ lùng, một niềm vui chưa từng trải qua khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha trộn cùng ngượng ngùng trước lời khen từ mẹ và cô giáo.
Sau này, tôi tự hỏi tại sao không có lời trách mắng nào khi tôi lo lắng, bồn chồn dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi? Hay có nhận ra nỗi lo ấy trên gương mặt tôi và dùng bàn tay mềm mại của mẹ để xoa dịu nó đi. Cuối cùng, chỉ còn lại niềm trìu mến, thương cảm nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng đến một tâm hồn bé bỏng khác.
Kể lại hành động khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 11
Bố mẹ là những người sinh ra và nuôi dưỡng chúng ta. Họ luôn mong muốn chúng ta trở thành con người tốt, thành đạt và có lòng nhân ái. Vì thế, họ luôn nhắc nhở tôi phải sống đúng đắn và giúp đỡ người khác. Họ luôn nói rằng: 'Khi con nhặt được vật gì đó rơi, con phải đưa lại cho người mất, đó mới là hành động của một người tốt, con à!'. Những lời dạy bảo ấy của bố mẹ tôi luôn ở trong tâm trí tôi, cho đến một ngày, tôi đã thực hiện một việc làm khiến bố mẹ tôi rất vui.
Hôm đó, như bao ngày khác, tôi đi học. Mọi việc diễn ra bình thường cho đến cuối buổi, khi loa trường phát tin vui: Chiều nay được nghỉ học. Lớp tôi vui mừng, lên kế hoạch tụ tập ở nhà bạn Linh.
Đầu giờ chiều đó, bạn đồng đội tôi đang chờ ngoài ngõ, tôi từ nhà đi tới. Trên đường, tôi nhìn thấy một chiếc ví đen. Mở ra, bất ngờ thấy nhiều tiền, toàn 500 và 200 nghìn. Ban đầu tôi nghĩ sẽ báo bạn nhưng sau đó... tôi quyết định giữ lại và nghĩ rằng có lẽ mình sẽ dùng số tiền này cho mục đích khác.
Khi đến với bạn, tôi không nói về chiếc ví. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì sẽ sở hữu số tiền đó. Nhưng thực tế lại không như tôi nghĩ, tôi cảm thấy lo lắng và bất an. Bỗng nhiên, tôi tự hỏi chiếc ví đó của ai, họ làm sao có được số tiền lớn kia.
Trong khi bạn đang vui vẻ, tôi suy nghĩ. Về nhà, tôi gặp bố mẹ, và sau khi giải quyết nội tình, tôi kể về chiếc ví. Tôi không dám nghĩ bố mẹ sẽ trách mắng, nhưng họ lại khẽ cười và khen tôi. Đó là một bài học đáng nhớ cho tôi.
Bố tôi đưa chiếc ví đến cho bác trưởng thôn, và câu chuyện được biết đến. Bác Nam, người xóm cùng tôi, đã đến và xin lại chiếc ví. Khi bác trao cho tôi một phần của số tiền, tôi ban đầu từ chối nhưng sau đó chấp nhận, và đó là phần quà đáng giá nhất đối với tôi.
Việc nhỏ của tôi đã mang lại niềm vui và tự hào cho bố mẹ. Tôi sẽ cố gắng làm thêm nhiều điều tốt để họ luôn tươi cười, không còn lo lắng về tôi.
Kể lại việc làm khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 12
Mỗi người trong chúng ta đều mong muốn làm điều tốt cho mọi người, dù lớn hay nhỏ, và điều đó phụ thuộc vào tấm lòng của mỗi người. Tôi vẫn nhớ rõ cảnh tượng của một cụ bà đáng thương ngồi xin ăn trên vỉa hè.
Cách đây khoảng một năm, trên đường về nhà từ trường, tôi gặp một bà cụ đang ngồi xin ăn, hai tay run rẩy, trông rất đói. Tôi lại gần và nói nhẹ:
- Bà ơi, bà đói lắm phải không ạ? Cháu sẽ chạy sang kia mua thức ăn cho bà ngay!
Bà cụ nhìn tôi và thì thầm:
- Bà rất cảm ơn cháu! Cháu thật là ngoan!
Sau đó, tôi chạy nhanh đến quầy bán bánh bao, mua một chiếc cho bà và rồi quay lại quầy nước mua một chai nước ngọt để bỏ vào túi nilon mang đến cho bà. Với hai tay tôi trao cho bà, tôi nói:
Con mời bà dùng để giảm đi cảm giác đói, bà nhé!
Một lần nữa, tôi nhìn thấy sự đau đớn trên gương mặt nhăn nheo của bà. Bà nói:
Hai hàng nước mắt tôi tuôn rơi mà không biết từ đâu, tôi nói với bà:
Tôi ở lại đợi bà ăn xong rồi mới nói bà về nhà để không làm bố mẹ lo lắng. Sau đó, tôi lấy số tiền nhỏ mà bố mẹ cho làm quà và biếu cho bà. Mỗi ngày khi đi học về, tôi ghé thăm bà, mua thức ăn và ngồi tâm sự với bà, tạo ra những khoảnh khắc vui vẻ giữa hai bà cháu.
Rồi qua nhiều ngày, thậm chí là một tháng, tôi không còn gặp lại bà. Nghe cô chú thông báo rằng bà đã ra đi vĩnh viễn vì bệnh tuổi già, lòng tôi rất nặng trĩu. Tôi cảm thấy con đường để tìm về với bà quá xa xôi và khó khăn.
Tôi là thành viên của Tổ Tình Thương - lớp 8A. Sau Tết Trung thu, chúng tôi phải làm việc khẩn trương: phân loại, sắp xếp, đóng gói, và gửi các vật dụng ủng hộ cho đồng bào bị ảnh hưởng bởi cơn bão số 9. Mỗi ngày khi về nhà, tôi đều bận rộn với công việc này.
Em Hải cũng chia sẻ về việc trường Tiểu học Nguyễn Viết Xuân đã tham gia quyên góp và em cũng đã ủng hộ một khoản nhỏ. Mẹ tỏ ra rất ngạc nhiên và tự hào về hành động tốt của hai con.
- Một phần cháo khi đói bằng một thùng cơm khi no; câu 'lá lành đùm lá rách' đã được cô giáo dạy cho con từ lúc nhỏ, mẹ ạ!
Mẹ ôm chặt em bé trong lòng, tràn đầy tình yêu thương.
Hoàng Thị Quyên, học sinh lớp 8A tại Trường THCS Cù Chính Lan - Thanh Hóa
Kể lại việc làm khiến ba mẹ hạnh phúc - Mẫu 14
Ba mẹ là người đã ban cho tôi sự sống, dạy tôi tình yêu và những giá trị cao cả nhất. Trong mắt tôi, không ai có thể sánh kịp ba mẹ. Tình yêu của tôi dành cho họ như một ngọn lửa bất diệt. Tôi luôn mong muốn làm cho ba mẹ hài lòng. Chủ nhật vừa qua là một ngày đặc biệt với tôi khi tôi đã làm một điều khiến ba mẹ rất vui lòng.
Từ khi còn bé, tôi luôn tự hào về gia đình của mình. Ba mẹ luôn yêu thương và quan tâm đến tôi. Một ngày, ba mẹ thông báo với tôi một tin vô cùng quan trọng: tôi sắp có em trai. Niềm vui đó làm cho cả nhà hạnh phúc và háo hức chào đón thành viên mới. Khi em trai của tôi chào đời, tôi nhìn thấy ba mẹ dành rất nhiều tình cảm và quan tâm cho em, điều này khiến tôi cảm thấy yêu ba mẹ hơn. Tôi cũng rất yêu thương em trai của mình. Em là một cậu bé với làn da trắng, đôi mắt tròn và sáng lấp lánh. Mỗi khi em cười, nụ cười đó rất dễ thương. Tôi thấy ba mẹ chăm sóc em quá mức mà quên đi tôi. Đôi khi, tôi cảm thấy ba mẹ chỉ yêu thương em mà thôi. Từ khi có em, tôi thường bị bắt đi làm việc cho em, và điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi luôn nghĩ rằng ba mẹ không còn quan tâm đến mình nữa, chỉ quan tâm đến em. Vì vậy, tôi thường tránh xa ba mẹ và tìm cách tỏ ra không vui. Một ngày, mẹ nhận ra điều này và hỏi tôi về lý do tại sao tôi không vui. Tôi chỉ im lặng và nước mắt cứ trào ra. Mẹ ôm tôi vào lòng và hỏi xem tôi có gặp khó khăn gì trong việc học hành không.
Một ngày, mẹ nhìn thấy tôi không vui và gọi tôi lại gần. Mẹ vuốt nhẹ đầu tôi và hỏi:
- Con yêu à, có chuyện gì làm con không vui vậy?
Tôi im lặng và nước mắt cứ rơi. Mẹ hoảng sợ ôm tôi vào lòng và hỏi tiếp:
- Con có gặp khó khăn trong việc học không?
Tôi lắc đầu, nước mắt rơi tuôn.
- Con ơi, sao thế? Có chuyện gì con muốn kể cho mẹ nghe không?
Tôi gạt tay mẹ ra, nắm lấy bức tranh và đưa cho mẹ xem, sau đó lại ùm ra chạy đi.
Cả buổi chiều ấy, tôi trốn trong góc nhỏ của nhà. Mẹ tìm thấy tôi và an ủi:
- Mẹ hiểu rồi, con nghĩ ba mẹ đã không còn yêu thương con nữa phải không?
Tôi thổn thức bày tỏ:
- Ba mẹ chỉ yêu em thôi, không còn yêu thương con như trước nữa. Huhu…
Mẹ tôi vuốt nhẹ nước mắt trên má tôi và nhẹ nhàng giải thích:
- Con nghĩ như vậy là không đúng đâu. Em còn quá bé, ba mẹ phải dành nhiều thời gian chăm sóc em. Còn con, con đã lớn lên nên ba mẹ tin tưởng vào con, không phải lo lắng nhiều như trước. Ba mẹ vẫn yêu thương con rất nhiều đấy. Hơn nữa, con còn biết giúp đỡ ba mẹ nữa. Từ khi có em, mẹ thấy con trưởng thành hơn, mẹ rất vui. Con có yêu em không?
Tôi trả lời đầy lí lẽ: Dạ có ạ.
- Con có muốn làm ba mẹ vui lòng không?
- Dạ có ạ – Tôi khẳng định.
Con hãy giúp mẹ chăm sóc em, em cần sự chăm sóc đặc biệt từ con. Nếu con nghĩ ba mẹ không quan tâm đến con, ba mẹ sẽ buồn lắm đấy.
Tôi nghe thấy trong giọng nói của mẹ có nỗi niềm. Ôm mẹ, tôi cảm nhận được tình yêu thương mẹ dành cho tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên mẹ… Ba đột nhiên xuất hiện, cười và nói:
- Gia đình ta luôn đầy tình yêu thương. Ba mẹ yêu quý cả hai con!
Tôi ôm ba mạnh hơn. Ba ơi, con thương ba mẹ. Con biết ba mẹ luôn thương con… Lúc đó tôi nhớ ngay lời bài hát “Cả nhà thương nhau” mà ba hay hát để bày tỏ tình cảm của ba mẹ. “Ba luôn làm cho nhà mình vui vẻ.”. Tôi tưởng tượng và cảm nhận niềm hạnh phúc lan tỏa trong lòng.
Chiều chủ nhật đó cả nhà chuẩn bị sang nhà ông bà chơi, còn ôm em theo nữa. Mẹ gọi tôi giúp đỡ sắp xếp đồ dùng cho em. Tôi vui lắm. Đó là lúc mà em Ton Ton cần được quan tâm chăm sóc từ mọi người như vậy. Tôi chơi với em và cảm nhận được tình yêu thương lan tỏa. Em Ton Ton dễ thương của tôi, tôi yêu em rất nhiều.
Nhìn tôi chơi với em và hôn lên bàn tay bé bỏng của em, mẹ cũng cười nói:
- Được rồi, chúng ta chuẩn bị đi thôi, con gái yêu của mẹ!
Tôi trả lời nhanh gọn: “Dạ”. Ba mẹ nhìn tôi và cười:
- Bây giờ ta đi. Con gái của ba mẹ giỏi lắm…
Ba mẹ vẫn cười mãi. Hình ảnh ba mẹ hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt, trên nụ cười và ánh mắt của ba mẹ dành cho tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tôi rất vui…
Mỗi khi nhìn thấy ba mẹ cười, tôi lại nhớ đến những kỷ niệm đáng nhớ ấy. Tôi phải cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa, học tập chăm chỉ và yêu thương em để ba mẹ yên tâm về tôi, để tôi tự hào về bản thân là một người con ngoan, một người chị tốt.
Tôi lại nhớ đến lời của một bài hát có hình ảnh về gia đình thật đẹp:
Ba là cây nến vàng
Mẹ là cây nến xanh
Con là cây nến hồng…
Còn em con là cây nến gì??? Mình phải tìm nhạc sĩ để khiếu nại, thiếu hình ảnh ngọn nến lung linh của em rồi…
Kể lại việc làm khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 15
Hôm nay đứng trên bục nhận phần thưởng học sinh giỏi, tôi rất vui sướng khi nhìn thấy gương mặt rạng ngời hạnh phúc của bố mẹ. Cuối cùng thì đứa con nghịch ngợm như tôi cũng đã làm cho bố mẹ vui lòng.
Nhà tôi nghèo và đông con, bố mẹ tôi đã vất vả nuôi dạy chúng tôi lớn khôn. Các anh chị của tôi ai cũng chăm chỉ và học giỏi. Riêng tôi là đứa nhỏ nhất nhưng nghịch ngợm nhất. Tôi thích chơi hơn là học. Cúp học để đi chơi là điều thường xuyên xảy ra. Kết quả học tập của tôi luôn rất tệ. Tôi biết bố mẹ rất buồn lòng về điều đó.
Nhìn bố mẹ tôi, người ta sẽ rất khó đoán tuổi. Vì cuộc sống gian khổ và vất vả nên trông bố mẹ tôi già trước tuổi. Dù mới bốn mươi lăm tuổi nhưng tóc bố tôi đã bạc trắng, gương mặt khắc khổ, người gầy xương trông như cụ già sáu mươi. Mẹ tôi cũng vậy, với đôi mắt đầy vết chân chim và bàn tay gầy guộc sau những năm tháng buôn bán. Mẹ tôi bán cá ở chợ, tay chân ngâm nước liên tục nên da đã bị lở loét và trở nên trắng nhợt. Mỗi khi về nhà, mẹ phải thoa thuốc và vỗ về để giảm đau. Tôi biết mẹ đau khổ lắm, tôi thương mẹ lắm nhưng vẫn không thể ngăn được tật ham chơi của mình.
Tôi nhớ, ngày đó, sau khi thua trong trò chơi điện tử với bạn bè và phải đóng tiền kem chung, tôi đang loay hoay tìm cách kiếm tiền. Một ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu tôi. Tôi quay về nhà để xin mẹ số tiền đóng học phí phụ đạo. Tôi nhìn thấy một chút lo lắng trong ánh mắt của mẹ. Mẹ bảo tôi đợi một lát rồi rời khỏi nhà. Một lát sau, mẹ quay trở lại và đưa cho tôi số tiền tôi cần. Tôi biết rằng mẹ đã đi vay mượn từ ai đó trong xóm. Nhận tiền, tay tôi run run và lòng tự trách. Tôi chỉ muốn ôm mẹ và thú nhận tất cả, nhưng lại không đủ can đảm.
Từ ngày đó, các anh chị tôi đều ngạc nhiên, và bố mẹ tôi vui mừng khi thấy tôi không còn đi chơi lêu lổng như trước. Ngoài thời gian đến trường, tôi ở nhà học bài. Tôi còn tranh thủ thời gian rảnh giúp bố mẹ việc nhà thay vì đi chơi điện tử như trước. Có khi tôi còn đi ra chợ giúp mẹ – công việc trước đây tôi không bao giờ làm vì e ngại bẩn thỉu và sợ bạn bè trêu chọc. Do bỏ bê việc học lâu dài, việc học giờ đây trở nên khó khăn hơn. Kiến thức của tôi rất thiếu sót. Nhiều khi tôi cảm thấy nản lòng vì việc học quá khó khăn. Nhưng nghĩ về bố mẹ là nguồn động viên lớn, tôi lại càng quyết tâm hơn. Những đêm tôi thức khuya học bài, bố cũng thức cùng tôi. Bố thường thắp nến cho tôi khi tôi học, hoặc động viên tôi. Mẹ thường làm cho tôi chén chè đậu, hoặc một ly sữa nóng. Tôi còn nhớ những sáng sớm tôi bị đánh thức bởi tiếng gà gáy ở ngoài chuồng. Khi trời vẫn còn tối, tôi thấy mẹ đã dậy sớm bên bếp lửa sáng rực. Tôi âm thầm đến gần mẹ, hỏi mẹ đang nấu gì mà phải dậy sớm thế. Mẹ nói rằng mẹ đang nấu xôi để tôi ăn no rồi đi học. Tôi cảm động và ôm mẹ mà không nói lên lời.
Nhờ vào sự cố gắng của bản thân và sự động viên từ bố mẹ, việc học của tôi ngày càng tiến bộ. Tôi không còn gặp khó khăn với những bài toán khó, và điểm số của tôi cũng ngày càng cao. Tôi còn được cô giáo tuyên dương trong buổi sinh hoạt lớp – điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Mỗi khi tôi tự hào với những điểm số cao của mình, tôi thấy đôi mắt của mẹ lấp lánh và rưng rưng. Nụ cười trên gương mặt mẹ sáng lên hơn bao giờ hết. Bố tôi không nói gì, chỉ xoa đầu tôi và gật đầu hiểu ý. Tôi nhận thấy những nếp nhăn trên khuôn mặt bố cũng như tan biến. Tôi biết bố mẹ rất vui sướng và hạnh phúc vì tôi đã trở nên chăm chỉ và học giỏi hơn.
Hôm nay, đứng trên bục nhận phần thưởng, tôi nhìn xuống hàng ghế dành cho phụ huynh và thấy bố mẹ tôi cười rất tươi, hạnh phúc và mãn nguyện. Niềm vui vì con đã thành học sinh giỏi làm cho bố mẹ trẻ hơn. Tôi thực sự rất sung sướng, hạnh phúc và tự hào vì đã làm bố mẹ vui lòng.
Kể lại việc làm khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 16
Tôn trọng cha mẹ không chỉ là việc thực hiện những hành động lớn lao mà còn là những điều nhỏ bé, nhỏ nhoi. Tôi nhớ rõ nhất là khi tôi học lớp 6, tôi đã mang lại niềm vui bất ngờ cho bố mẹ.
Tôi không phải là học sinh nổi bật trong lớp. Thậm chí, môn văn luôn là điểm yếu của tôi. Tuy nhiên, sự khích lệ từ cô giáo và sự ủng hộ của bố mẹ đã giúp tôi vượt qua khó khăn.
Thành tích học tập của tôi bị ảnh hưởng nặng nề bởi môn văn. Tôi cảm thấy lo lắng, nhưng sự hỗ trợ từ cô giáo và gia đình đã giúp tôi lấy lại tinh thần và tiến bộ trong việc học văn.
Bắt đầu từ đó, tôi bắt đầu đặt nhiều tâm huyết vào việc học văn và thấy rõ sự tiến bộ. Cuối cùng, tôi cũng đạt được thành tích cao trong môn văn và được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi văn cấp thành phố.
Tham gia cuộc thi, dù cảm thấy e ngại, nhưng sự tin tưởng từ bố mẹ đã truyền động lực cho tôi. Cuối cùng, việc đạt giải nhì trong cuộc thi đã là một lời đáp trả nhỏ bé từ tôi đến cha mẹ.
Kỷ niệm về kì thi học sinh giỏi đã trở thành một phần đẹp trong kí ức của tôi, vì đó là lúc tôi làm bố mẹ vui lòng. Tôi hứa với bản thân và hứa với bố mẹ rằng tôi sẽ phải cố gắng hơn nữa, để mang lại niềm vui cho họ và thầy cô.
Kể lại việc làm khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 17
Hôm nay, trên đường tới trường, tôi đã làm một việc tốt khiến bố mẹ rất vui lòng.
Trên đường đến trường, tôi đã giúp đỡ một bạn nhỏ gặp rắc rối khi đi xe đạp. Tôi dừng lại, đỡ bạn lên và chở bạn tới trường.
Tôi luôn vui vẻ khi được giúp đỡ người khác, và hy vọng mọi người cũng sẵn lòng giúp đỡ nhau trong mọi hoàn cảnh.
Kể lại việc khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 18
Cha mẹ là những người đã sinh ra và dưỡng dục ta lớn lên. Họ có công ơn vô cùng lớn lao với chúng ta. Vì vậy, chúng ta phải biết quý trọng và luôn làm cho cha mẹ vui lòng. Đúng như vậy, em đã làm một việc tốt khiến cha mẹ rất hạnh phúc và tự hào về em.
Một ngày đẹp trời, trên đường về nhà, em đã giúp đỡ một bà cụ qua đường. Dù ban đầu em hơi băn khoăn nhưng sau đó em đã dũng cảm giúp đỡ bà cụ và mang lại niềm vui cho cha mẹ em.
Em cảm thấy rất hạnh phúc khi làm việc tốt khiến cha mẹ vui lòng. Dù đã lâu, nhưng câu chuyện đó vẫn luôn ấn tượng với em. Em hứa sẽ tiếp tục cố gắng học tập và trở thành người có ích cho xã hội, không phụ lòng mong mỏi của cha mẹ.
Kể lại việc khiến bố mẹ vui lòng - Mẫu 19
Bố tôi thường nói rằng cuộc sống cần có lòng nhân ái, và khi ta sẵn lòng cho đi, ta cũng nhận lại điều gì đó. Tôi luôn cố gắng sống đạo đức và giúp đỡ người khác, và những việc nhỏ nhặt ấy cũng khiến bố mẹ tôi rất hạnh phúc.
Một ngày, khi đang vào thăm ông ở bệnh viện, tôi nhìn thấy một cậu bé đang ăn bánh mì vụn. Tôi chia sẻ phần cháo của mình cho cậu bé và từ đó, mỗi khi mang cháo vào cho ông, tôi cũng mang thêm phần cho cậu bé. Việc này khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Khi ông tôi ra viện, tôi gặp lại cậu bé và gia đình của cậu. Họ bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến tôi và bố tôi. Tôi cảm thấy tự hào khi nhận được sự yêu thương và biết ơn từ họ, đặc biệt là từ bố tôi.