1. Bài mẫu số 1
2. Bài mẫu số 2
3. Bài mẫu số 3
4. Bài mẫu số 4
5. Bài mẫu số 5
6. Bài mẫu số 6
Đề bài: Kể chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam
6 bài văn mẫu Kể lại câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam
Bài mẫu số 1: Kể lại câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam
Cây cam trong vườn đã chín vào cuối tháng 10, những quả cam căng mọng, to tròn ánh lên màu vàng tươi. Chiều thứ bảy tuần trước, ông chọn cắt 20 quả cam to nhất, đẹp nhất, giống cam Giàng nổi tiếng, thơm ngon. Mười quả cam ông sắp xếp lên hai đĩa to để bày trên bàn thờ. Mười quả còn lại, ông cất cẩn thận vào chiếc lá mĩ nghệ, từng quả đều có cuống và hai lá.
Sáng chủ nhật hôm sau, ông gọi hai cháu lại và nói:
- Lương ở nhà giữ nhà. Nếu có ai ghé chơi, Lương nói rằng ông sẽ về từ làng Trịnh lúc 10 giờ. Còn Quân đi theo ông, trang phục phải gọn gàng.
Bảy giờ sáng, nắng vàng rực. Ông đi phía trước, tôi mang theo cánh cam bước sau. Trước đây, anh Quang thường ở nhà, chỉ có anh mới được đồng hành với ông khi có việc gì đó.
Anh Quang đã rời Đà Nẵng để học đại học, đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội đi cùng ông.
Con đường liên thôn đã được nâng cấp bằng xi măng, phẳng lẳng và thẳng tắp, đôi khi có chiếc xe máy vượt qua. Vượt qua cánh đồng lúa chín mướt, đi dọc theo con mương dài, rẽ vào làng Trịnh. Đến ngã tư đình làng với cái đình bốn góc uốn cong, và hai con nghê đá... ông dừng lại và chia sẻ: hơn 60 năm trước, ông học cùng cụ giáo Bình, trong căn phòng làng này. Bàn ghế đặt sát cánh cửa. Học tại đây là niềm vui lớn! Ông cháu ta sắp tới thăm cụ.
Cậu con trai lớn của cụ giáo Bình, hiện đang là kỹ sư làm việc tại phòng Nông nghiệp - Nông thôn huyện, đã đến chào và trò chuyện với ông. Hai đứa nhỏ, con của bác Lợi, đang học tiểu học, đến chơi với em. Dù gặp nhau lần đầu, nhưng cùng trang lứa nên chúng em nhanh chóng quen nhau.
Ông sắp xếp 10 quả cam trên một cái khay sơn màu vàng rực rỡ, đặt lên bàn thờ và thắp hương. Ông chia sẻ với bác Lợi:
- Bức ảnh của thầy bị ẩm và mờ đi. Có lẽ chúng ta nên chụp lại và sửa chữa, đúng không bác Lợi?
- Vợ chồng em và các cháu cũng đã thảo luận và đưa ra quyết định rồi ạ...
Kết thúc tuần hương, ông lại thắp hương trên bàn thờ, chắp tay và làm lễ với bác Lợi, sau đó hai ông cháu trở về nhà.
Trên đường về, hai ông cháu bước qua cánh đồng lúa mịn màng. Ông chia sẻ một số kí ức về cụ giáo Bình, nói:
- Cụ giáo Bình nghiêm túc lắm, nhưng không bao giờ đánh học sinh. Trong những ngày mưa, khi học trò ở xa, cụ giữ lại để cung cấp cơm và khoai cho họ, tạo nên những khoảnh khắc vui vẻ. Chữ viết của cụ đẹp, và cụ giỏi trong mọi môn. Trong cuộc chiến tranh, khi máy bay Mĩ ném bom trường học, cụ là hiệu trưởng và hai thầy giáo trẻ đã hy sinh vào năm 1971. Ngày mai, 11 tháng 11 là lễ giỗ của cụ. Chúng ta đến đây để thắp hương và dâng cụ những quả cam đầu vụ. Cảm ơn cụ đã dạy dỗ, ông cháu ta mới có cuộc sống như ngày hôm nay.
Trong lòng em bồi hồi, nghĩ: 'Mùa cam sang năm, em sẽ được theo ông đến thăm cụ giáo Bình một lần nữa...'.
Dưới đây là phần Kể lại câu chuyện mà em biết trong cuộc sống nói lên truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam. Ngoài ra, các em nên tham khảo thêm một số nội dung như Soạn bài Kì diệu rừng xanh, tập đọc cùng với phần Soạn bài Những người bạn tốt, tập đọc để học tốt môn Tiếng Việt lớp 5 hơn.
Bài mẫu số 2: Kể lại câu chuyện mà em biết trong cuộc sống nói lên truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam
Nhân dịp ngày nhà giáo Việt Nam, trường em đã tổ chức lễ mít tinh để tri ân công ơn của thầy cô đối với các thế hệ học trò. Chúng em đã sẵn sàng bày tỏ lòng biết ơn với những bó hồng tươi thắm và tiết mục văn nghệ đặc sắc, tạo nên không khí ấm áp và trang trọng. Ngày 20/11 là dịp để những người đã ra trường cùng nhìn lại những kỷ niệm và tình cảm thầy trò.
Buổi sáng 20/11, không khí trường lên đỉnh sôi động, lớp em hăng say chuẩn bị cho lễ mít tinh. Mỗi lớp có nhiệm vụ bày tỏ lòng biết ơn và tổ chức lễ một cách trang trọng. Sự cống hiến và tình cảm của thầy cô giáo cũ đã làm cho buổi lễ trở nên ý nghĩa và tràn đầy tình yêu thương.
Mọi người đều hăng say với công việc của mình. Khi buổi lễ bắt đầu, chúng em được lắng nghe bài diễn thuyết ý nghĩa của thầy hiệu trưởng về nghề giáo và ngày lễ 20/11. Những tiết mục văn nghệ diễn ra suôn sẻ, với giải nhất thuộc về anh chị lớp 5A.
Sau lễ mít tinh, chúng em gập bàn ghế thì thấy những anh chị đã ra trường nhiều năm trước quay về trường và tặng thầy cô những bó hoa tươi thắm. Tấm lòng tri ân của các anh chị dành cho thầy cô giáo cũ là không ngừng, khiến cho buổi lễ thêm phần ấm cúng. Dù đã ra trường, nhưng anh chị vẫn giữ tình cảm sâu sắc với mái trường xưa, thầy cô và truyền đạt lời biết ơn chân thành.
Hình ảnh của các anh chị khiến em cảm động, là minh chứng cho tinh thần tôn sư trọng đạo mà thầy cô đã truyền đạt. Đó là những đức tính tốt, những tấm gương đẹp mà chúng em học tập và noi theo.
Bài mẫu số 3: Kể lại câu chuyện mà em biết trong cuộc sống nói lên truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam
Năm đó, tôi bước ra khỏi làng quê, châm ngọn đèn học vào thành phố Hội An để theo đuổi hành trình học vấn.
Trong độ tuổi mười bốn, với trình độ văn hoá lớp chín, được giới thiệu bởi một người bạn học, tôi bắt đầu công việc 'dạy kèm' cho một gia đình giàu có. Hàng ngày, tôi không chỉ giảng bài cho bốn đứa trẻ từ lớp một đến lớp bảy mà còn phải chịu trách nhiệm về việc mang gạo, muối, viết hóa đơn và quản lý sổ sách.
Những lúc quá nhớ quê nhà, quá cô đơn, tôi thường tìm đến căn phòng trọ của thầy tôi. Ở đó, tôi có thể ngồi bên thầy suốt giờ, đọc những cuốn sách tôi mê mẩn mà không có đủ tiền để mua. Chỉ là những khoảnh khắc như vậy, tôi mới cảm nhận được một chút không khí gia đình, một chút tình thương, một chút sự an ủi mà tôi đã từng mất mát.
Nhớ mãi buổi chiều trời se lạnh, sau những giờ học căng thẳng, thầy và trò quyết định đi dạo phố. Không khí rộn ràng của phố phường những ngày gần Noel làm cho thầy và trò tôi cảm thấy thêm chút cô đơn. Thầy dẫn tôi vào Khổng miếu, nơi tình bạn thầy trò được gắn kết thêm.
Ngồi dưới chân tượng Khổng Tử, hai thầy trò tôi lặng lẽ trải nghiệm những ý nghĩa sâu sắc. Thầy tôi bất ngờ rút tờ giấy bạc 200 nghìn đồng, mới nguyên, nhẹ nhàng đặt vào túi áo của tôi. Thầy giữ nắp túi, ánh mắt nhấn mạnh: 'Hãy giữ bí mật'. Nụ cười hiền lành, chiếc răng khểnh trên môi thầy làm tôi xúc động, những giọt nước mắt tuôn rơi.
Cuộc sống trêu chọc dẫn tôi đến trường sư phạm, trở thành người thầy. Mỗi lần đông về, mỗi khi nhận lương, tôi nhớ đến thầy, nhớ nụ cười hiền lành, chiếc răng khểnh dễ thương. Mỗi buổi chiều xa lơ, tôi ôm ấp ký ức trong quá khứ mù sương của mình.
Bài mẫu số 4: Kể lại câu chuyện mà em biết trong cuộc sống nói lên truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam
Mỗi khi tháng 11 về, những ký ức học sinh trỗi dậy. Ngày Nhà Giáo Việt Nam là cơ hội để học trò nhớ về thầy cô. Nhớ những lời dạy bảo, những cử chỉ quan tâm của thầy cô. Những hình ảnh rõ nét hiện về, như những lời nhắc nhở nghiêm túc.
Thầy cô luôn hết mình với mọi học trò, kể cả những đứa học trò quậy phá, làm phiền nhưng vẫn được thầy cô chăm sóc. Thậm chí, có khi phải đình chỉ học một tuần để làm họ nhận ra hậu quả.
Thầy cô, những người luôn chịu đựng mọi trò tai quái của học trò, thậm chí là những người bảo vệ cho những học sinh bị bắt nạt. Họ như những vị thần của học trò, người cha hay người mẹ thứ hai.
Thầy cô là những người mở đầu cho nét chữ đầu tiên của chúng ta. Họ không chỉ dạy việc viết, mà còn hình thành tính cách của chúng ta từ những nét chữ đơn giản. Khi thầy cô giữ tay chúng ta vẽ từng nét chữ, họ đang truyền đạt tình cảm, sự chân thành, và tất cả tâm huyết của mình. Tất cả chỉ để mong chúng ta trưởng thành hơn.
Nhớ những kỷ niệm 20/11 xưa, những nỗ lực để mua quà cho thầy cô. Quà thường là dầu gội, bột ngọt, sữa, cuốn sổ, và chiếc bút. Nếu gia đình có điều kiện hơn, có thể là xấp vải để thầy cô may đồ. Nhưng khi lớn lên, chúng ta dần tự tin hơn trong việc tặng quà và không còn lo sợ như ngày xưa.
Lớn lên, học cấp 3, ngày 20/11 trở thành ngày học nhẹ nhàng, không dò bài, không lo lắng. Thường lớp trưởng tặng hoa, và nói chuyện thoải mái. Cảm giác thoải mái hơn so với những ngày thường.
Nhưng 20/11 không chỉ là ngày thầy cô nhận quà, mà còn là ngày họ tự hào vì thấy học trò của mình lớn lên, đạt được thành quả. Đó mới là điều làm thầy cô hạnh phúc nhất, không chỉ là quà vật chất mà là thành quả tinh thần.
Ngày 20/11 của tôi luôn đầy cảm xúc. Mặc dù làm việc xa, nhưng thầy cô vẫn nhớ tôi. Mỗi cuộc gọi điện thoại, thầy cô nhận ra tôi ngay, làm tôi cảm thấy vui mừng và đôi khi rơi nước mắt. Dù tôi từng phá phách nhưng thầy cô vẫn nhớ và thậm chí còn nhận diện giọng tôi qua điện thoại. Thầy cô luôn giữ tình cảm đặc biệt với học trò, bất kể khó khăn nào.
Khi viết những dòng này, tôi nhớ lại những trò tai quái mình đã làm. Thầy cô dù có nghiêm túc, nhưng chúng ta đều hiểu họ muốn điều tốt nhất cho chúng ta. Hãy dành thời gian thăm thầy cô, hoặc ít nhất là gọi điện một lần. Đừng chỉ gửi hình lên mạng xã hội, hãy dành thời gian thực để thể hiện lòng biết ơn.
Kính gửi đến những người thầy cô yêu quý, những người đã dành tình thương và sự dìu dắt cho con từ những bước đầu bắt đầu học chữ, học văn. Con xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc nhất, những giá trị quý báu mà con có ngày hôm nay là nhờ sự dạy dỗ của những người thầy cô. Chúc quý thầy cô luôn khoẻ mạnh và hạnh phúc, để sứ mệnh trồng người của mình mãi mãi thịnh vượng.
Bài mẫu số 5: Kể lại câu chuyện mà em biết trong cuộc sống nói lên truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam
Bước vào lẻ loi trường xưa, không khí phấn khởi của học sinh như là một tác phẩm nghệ thuật, nhưng chúng em cũng cảm thấy những nỗi nhớ. Quay lại, những kí ức xưa óa lên, như những bức tranh hồng nhiên trên khuôn mặt trẻ thơ. Chúng em đến văn phòng thầy cô, tặng bó hoa và những lời chúc tốt đẹp nhân dịp lễ trọng này. Những bông hoa không chỉ là món quà, mà còn là trái tim biết ơn và tôn trọng chúng em dành cho thầy cô. Thời gian trôi, chúng em lớn lên, nhưng thầy cô vẫn là những người gương mẫu, luôn tràn đầy tình thương và niềm đam mê dành cho nghề giáo.
Chúng em đã quay trở lại trường, tặng những bó hoa tươi thắm và những lời tri ân đặc biệt cho thầy cô. Mỗi ngày, chúng em trưởng thành, nhưng thầy cô vẫn là những bậc quân tử, giáo viên đầy tâm huyết. Chuyến về thăm trường không chỉ là để bày tỏ lòng biết ơn, mà còn là dịp hồi tưởng về những kỷ niệm xưa, đặc biệt là cô giáo chủ nhiệm ngày nào, người mà chúng em mãi nhớ thương.
Cô giáo chủ nhiệm của lớp em là cô Duyên, người đồng hành, chăm sóc chúng em từng bước học chữ, học văn. Cô không chỉ là người phụ trách các hoạt động lớp mà còn là giáo viên tiếng Việt nhiệt huyết. Cô như người mẹ thứ hai với tình thương nhân hậu, quan tâm chi tiết đến từng em học sinh. Dù đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn ghi nhớ tên từng đứa, điều này khiến chúng em đầy xúc động.
Một kí ức khó quên là ở kì học đầu tiên của năm lớp năm, chúng em là những 'người anh, người chị' trong trường. Tâm lý còn trẻ con, chúng em ngang bướng và khó giáo dục. Mặc dù thành tích học tốt từ lớp một đến lớp bốn, nhưng lên lớp năm chúng em trở nên lười biếng, nghịch ngợm và thường xuyên là lớp cá biệt. Cô Duyên là người duy nhất đồng ý làm chủ nhiệm, vượt qua sự e dè của các giáo viên khác.
Ngày đầu bước vào lớp, chúng em chẳng mấy quan tâm đến cô Duyên, chỉ muốn tìm niềm vui trong những trò phá phách. Nhưng cô không giận dữ, ngược lại càng nhẹ nhàng nhắc nhở, chỉ dẫn từng em học sinh. Cô không trách móc trước lớp, thay vào đó, cô tận tâm nhắc nhở riêng tư. Sự quan tâm của cô khiến chúng em yêu mến cô hơn và chấp nhận học hành trách nhiệm.
Trong quá trình học, cô luôn hỗ trợ chúng em về kiến thức và động viên thi đua. Cô thường xuyên tổ chức các hoạt động vui chơi, liên hoan thay vì kiểm điểm trước lớp. Sự xuất hiện của cô giống như một phép màu, biến lớp nghịch ngợm thành lớp có ý thức học hành, và kết quả học tập tốt là thành công lớn của cô.
Những thầy cô là nguồn kiến thức, hướng dẫn chúng ta trở thành con người. Với tình thương và lòng nhiệt huyết, họ đã đưa chúng ta qua bao thế hệ, hướng dẫn vào bờ tri thức. Hãy biết ơn và trân trọng những người đã dạy dỗ, yêu thương, trang bị kiến thức cho cuộc sống.
Bài mẫu số 6: Kể câu chuyện thể hiện truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam
Trong quãng thời gian học, em đã gặp nhiều thầy cô, mỗi người mang đặc điểm riêng. Nhưng em ưa thích nhất là cô giáo Thúy - người làm chủ nhiệm lớp bảy. Kỷ niệm về cô giáo này vẫn sâu đậm trong tâm trí em.
Năm lớp bảy, lớp em có cô giáo chủ nhiệm mới, cô Thúy, một người giáo viên trẻ tuổi và tận tâm. Cô như người chị, luôn ủng hộ chúng em trong học tập. Cô để lại nhiều kỷ niệm đẹp và giúp em hiểu biết nhiều hơn về cuộc sống. Khi đó, em nghịch ngợm, thường cãi nhau, nhưng cô luôn thấu hiểu và tìm cách giáo dục em.
Ban đầu em tưởng cô sẽ mắng em. Nhưng không, cô lại thể hiện sự dịu dàng. Cô hỏi em vì sao không làm bài tập ở nhà, và em chỉ biết cúi đầu, không dám trả lời. Cô nói cô hiểu em có lẽ không thích học vì mất gốc, và cô tự nguyện tới nhà em để kèm cặp. Dần dần, em thay đổi suy nghĩ vì cô như một người chị giúp em học. Cô thậm chí mang những đồ em thích như xoài, ổi hay ô mai tới. Đó là bí mật của chúng ta. Nhờ công lao của cô, em tiến bộ đáng kể trong học tập và thay đổi thái độ với việc học.
Cô Thúy, dù giờ đã nghỉ hưu, nhưng trong trái tim em, cô vẫn là người thầy mà em luôn kính trọng và biết ơn suốt đời.
Qua bài viết, các em đã hiểu phần nào về nội dung cần học. Hãy tìm hiểu bài viết Kể một kỷ niệm về thầy giáo hoặc cô giáo, bài văn mẫu Kể lại một trải nghiệm đáng nhớ để cải thiện kỹ năng Tiếng Việt.
Trong chương trình học Tiếng Việt lớp 5, bài Soạn bài Cây cỏ nước Nam, kể chuyện là phần quan trọng mà các em cần chú ý và hoàn thành bài tập một cách đầy đủ.