Xưa kia, có một cô gái trẻ được mọi người biết đến như một ngôi sao sáng giữa thành phố, với vẻ đẹp không thể sánh kịp và tài năng đa dạng: âm nhạc, hội họa, văn chương. Đó là Thúy Kiều. Cô là con gái của một gia đình có địa vị trong xã hội, bao gồm cả hai em trai là Thúy Vân và Vương Quan. Nhưng bi kịch đến khi gia đình cô bị gặp phải nạn oan, cha cô là Vương ông bị giam cầm. Trong tình cảnh khó khăn đó, cô đã lựa chọn hiếu kính để chu toàn nghĩa vụ con cái. Kiều quyết định bán mình để chuộc cha, và người mua cô chính là Mã Giám Sinh - một tên buôn người nổi tiếng.
Người môi giới mà Kiều nhờ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, và hắn đã dẫn Mã Giám Sinh đến mua Kiều. Cuộc gặp gỡ và trao đổi diễn ra nhanh chóng:
- Tên là Mã Giám Sinh - hắn tự giới thiệu.
- Lâm Thanh là nơi hắn đến từ - hắn trả lời khi được hỏi về quê hương.
Nhìn vào bề ngoài của hắn, người ta có thể thấy ngay hắn là một kẻ giả dối, xấu xa. Dù đã bước sang tuổi trung niên nhưng hắn vẫn giữ phong cách trẻ trung, không có dấu hiệu của sự trưởng thành hay đứng đắn. Đám người hầu của hắn thì đa phần là những người vô học, hành động thiếu kiểm soát. Hắn cũng không khác gì họ, với cách ăn nói không trang trọng, không chân thành. Khi đến thăm gia đình của Kiều, hắn không có hành động lễ phép, không chào hỏi mà ngồi thẳng trên ghế cao - chiếc ghế chỉ dành cho chủ nhà. Trong khi những kẻ vô học như hắn ăn mặc xa hoa, tỏ ra quyền lực, người môi giới đã khẩn trương ra mắt Kiều. Bề ngoài có vẻ như Mã Giám Sinh đến để hỏi vợ, nhưng thực tế đó là một cuộc giao dịch mua bán con người. Kiều hiểu rõ điều này hơn ai hết, và không thể cảm thấy vui vẻ được. Gia đình gặp rắc rối, mỗi người phải đối mặt với số phận của mình, và Kiều phải bán bản thân mình để chuộc lại cha. Cô nhớ về những ngày hạnh phúc, những khoảnh khắc bên gia đình, những hẹn ước bền chặt. Nhưng tất cả đã trở thành quá khứ. Bây giờ, cô phải đối mặt với Mã Giám Sinh với sự lo sợ và e dè trong lòng, nhưng vẫn giữ vẻ đẹp tự nhiên của mình. Cô mong manh như một cành mai, như một cây trúc trong cơn gió lớn, giống như một cây liễu trước cơn sóng to. Đó là Kiều, còn Mã Giám Sinh thì khác. Với kinh nghiệm mua bán người, hắn đã xem xét và đánh giá Kiều như việc lật từng tờ rau để chọn lựa. Sau một thời gian ngắn, hắn đã thử Kiều bằng cách yêu cầu cô chơi đàn nguyệt và viết thơ trên quạt. Hắn nghe Kiều biểu diễn bản nhạc buồn và thơ đầy bi ai, thương cảm. Nhưng Mã Giám Sinh không quan tâm đến điều đó, vì hắn nhận ra Kiều là một món hàng quý giá, chắc chắn sẽ mang lại lợi nhuận lớn, và hắn không ngần ngại đồng ý mua ngay. Với giọng điệu của một kẻ buôn người chuyên nghiệp, hắn hỏi giá:
- Trước đây tôi mua ngọc, giờ đây tôi mua Kiều. Thật là một người có nhan sắc hiếm có, và tài năng không ai sánh bằng. Vậy bạn muốn bao nhiêu?
Người môi giới rất hạnh phúc với việc này, vì nghĩ rằng cuộc gặp này sẽ thay đổi số phận của họ, làm cho họ giàu có. Họ ngay lập tức đưa ra giá:
- Thúy Kiều từng là biểu tượng của vẻ đẹp hoàn hảo, nhưng không may lại gặp phải biến cố gia đình và không thể che giấu. Cô không thể được định giá bằng vàng, nhưng cũng không thể định giá quá thấp.
Đúng là giá rất cao, nhưng Mã Giám Sinh không vội vàng trả giá. Qua một thời gian đàm phán, giữa hắn và người môi giới, một giảm giá, một tăng giá, cuối cùng thỏa thuận được giá chưa đến mức bán đầu tiên. Điều này chỉ chứng minh rằng họ chỉ quan tâm đến tiền bạc. Thật đáng thương cho số phận của Kiều. Từ đây, cuộc đời của cô sẽ đầy sóng gió, với những thăng trầm khó lường, lưu lạc khắp nơi.