Nhĩ ngồi trên giường bệnh, vợ bên cạnh từng chút chuẩn bị thức ăn, cảm nhận thời tiết chuyển mình. Ánh sáng mặt trời không còn nồng ấm như trước, những tia nắng rơi len lỏi qua cửa sổ, khu vực bờ sông Hồng đối diện hiện lên trước mắt, mảng đất phù sa phản chiếu màu sắc thân thuộc của quê hương. Nhĩ với nỗi nhớ đến những nơi xa xôi mà anh chưa từng đặt chân.
Trong lúc ấy, Nhĩ cảm thấy yếu đuối, nhưng vẫn cố gắng chia sẻ với vợ. Liên cố gắng động viên anh, khích lệ anh phải tiếp tục chống đỡ bệnh tình và hi vọng vào ngày mai.
Sau khi Liên ra ngoài, Nhĩ gọi con trai vào và nói về mong ước cuối cùng của mình:
- Con ơi, hãy đưa bố qua bên kia sông.
- Điều này sẽ giúp bố làm gì ạ?
- Không có lý do cụ thể. Nhĩ nhận ra sự lạ thường trong suy nghĩ của mình. Tuy nhiên, anh tiếp tục nói:
- Hãy cứ đi bên kia sông, vào quán nào đó, mua một chiếc bánh rồi mang về cho cha.
Con trai mặc cảm nhận sự ngại ngùng, đặt mũ rộng vòm lên đầu và bắt đầu bước đi.
Khi nghe Tiến bước xuống cầu thang, Nhĩ cố gắng dùng sức để ra khỏi giường. Dù mệt mỏi và đau đớn, anh chỉ muốn có người giúp anh nằm xuống.
Khi nghe tiếng bước chân bên ngoài, Nhĩ nằm lùi xuống giường để nghỉ ngơi, sau đó gọi nhẹ tên: 'Huệ ơi!'.
Cô bé hàng xóm chạy tới. Có vẻ như đã quen thuộc, cô lịch sự hỏi: 'Ông cần nằm xuống phải không ạ?'.
- Ừ, chào em. - Nhĩ trả lời.
Cô bé không vội đỡ Nhĩ. Cô chạy ra ngoài gọi mấy đứa bạn vào, rồi cả nhóm cùng giúp Nhĩ nằm ra ngoài tấm nệm. Họ đặt một bàn tay của Nhĩ lên phía sau cửa sổ và chèn một đống gối phía sau lưng. Nhĩ cảm thấy hạnh phúc và càng yêu quý hơn những đứa trẻ.
Ở ngoài gần cửa sổ, Nhĩ nhìn thấy một chiếc buồm đã được bắt gió bên bờ kia. Gần bờ, một nhóm người đang đợi đò nhìn sang, nhưng Nhĩ không thấy thằng con trai đâu cả.
Nhưng thật ra, thằng con trai đang mải mê cờ thế. Nhìn thấy điều này, Nhĩ cảm thấy buồn bã: cuộc sống thật khó lường. Nhớ lại ngày cưới Liên, cô gái quê mà giờ đã trở thành phụ nữ thành thị. Tuy vậy, tinh thần cứng cỏi của Liên vẫn được giữ nguyên. Và nhờ điều này, sau nhiều năm, Nhĩ đã tìm được niềm vui trong gia đình nhỏ này.
Con thuyền đã đi qua nửa đoạn sông. Trong khi Nhĩ tưởng tượng mình như một nhà thám hiểm, thì có tiếng gọi từ phía sau. Anh quay lại và nhận ra ông cụ giáo Khuyến - người thường xuyên đến thăm anh để hỏi thăm sức khỏe.
Hai người đang trò chuyện, ông hàng xóm bất ngờ nhận ra biểu hiện lo lắng trên khuôn mặt đỏ ửng của Nhĩ, cùng với ánh mắt sáng ngời và đôi tay run rẩy. Anh đang cố gắng lấy lại sức lực cuối cùng để vươn người ra ngoài, và vẫy tay để gọi người khác.
Chiếc thuyền hàng ngày chở người qua lại sông Hồng, vừa chạm vào bờ đất lở dốc ở phía này.