Dưới đây là hướng dẫn từ Mytour, bao gồm dàn ý chi tiết và 2 bài văn mẫu, giúp học sinh lớp 10 tham khảo và tích lũy từ ngữ để kể lại câu chuyện một cách súc tích. Mời các bạn cùng xem qua!
1. Lập dàn ý
1.1 Phần mở đầu
Mở đầu câu chuyện từ góc nhìn của An Dương Vương.
1.2 Phần thân bài
- Kể lại câu chuyện theo lời của An Dương Vương: Xây dựng thành trì nhưng mỗi lần đắp thì lại lở. Nhờ sự giúp đỡ của Thần Kim Quy, thành trì mới vững chắc. Trước khi ra đi, Rùa Vàng tặng nỏ thần, giúp bảo vệ đất nước.
- An Dương Vương gả con gái cho Trọng Thủy, con trai của Triệu Đà, và để con rể ở lại cung điện. Tuy nhiên, đây là sai lầm nghiêm trọng, vì Trọng Thủy lừa dối con gái và đánh cắp nỏ thần để đem về nước.
- Khi nhận tin Triệu Đà mang quân tấn công, An Dương Vương vẫn bình thản chơi cờ vì tin rằng nỏ thần sẽ bảo vệ. Nhưng khi sự thật được phơi bày, quân địch đã bao vây thành, buộc ta phải bỏ trốn về phương Nam. Đáng tiếc, Mị Châu, con gái ta, lại rải lông ngỗng dẫn đường cho kẻ thù.
- Chạy đến bờ biển, gọi Rùa Vàng năm xưa và phát hiện con gái là kẻ phản bội gây hại cho đất nước, ta tức giận chém Mị Châu. Theo Rùa Vàng xuống biển, máu của con gái ta hòa vào nước, trai sò ăn phải biến thành hạt châu.
- Trọng Thủy ôm xác con gái ta, thiêu rụi thành ngọc thạch, nhớ thương con gái mà cuối cùng lao đầu xuống giếng tự vẫn. Do đó, ngọc ở giếng đó càng thêm sáng đẹp.
1.3 Phần kết bài
- Cảm nhận của nhân vật kể
- Rút ra bài học và ý nghĩa từ câu chuyện truyền thuyết
2. Bài viết mẫu đóng vai An Dương Vương kể lại câu chuyện An Dương Vương, Mị Châu - Trọng Thủy chọn lọc hay nhất
2.1 Đóng vai An Dương Vương kể câu chuyện mẫu số 1
Ta là An Dương Vương, vua nước Âu Lạc trong câu chuyện Mị Châu - Trọng Thủy. Ngồi bên hồ cá, nhìn đàn cá bơi lội và nghe tiếng hát của các nàng tiên, lòng ta vẫn không nguôi nỗi buồn. Nhớ lại ngày xưa khi ta xây dựng đất nước, rồi lại đánh mất, ta cảm thấy đau lòng vô cùng. Những ký ức về những khó khăn trong việc dựng nước và việc không giữ được nước vẫn mãi là bài học không thể nào quên, để lại trong ta nỗi đau khôn nguôi.
Khi mới lên ngôi, ta quyết định xây dựng một thành lũy vững chắc để bảo vệ đất nước, nhưng kỳ lạ thay, thành cứ lở từng đoạn. Nghe lời đồn rằng nơi đây còn vương vấn linh hồn các vị tướng bại trận, ta lập đàn trai giới để cầu thần linh phù hộ. Ngày mồng bảy tháng ba, một cụ già từ phương Đông đến trước cửa thành và than thở: “Xây thành này bao giờ mới xong?”, ta mời cụ vào thành. Khi biết cụ là sứ thần được trời phái, ta vui mừng đón tiếp. Cụ cho biết sẽ có sứ Thanh Giang đến giúp xây thành và sau đó ra đi. Một lần, khi ta bơi thuyền, Rùa Vàng bất ngờ nổi lên mặt nước, tự xưng là sứ Thanh Giang. Ta mừng rỡ đón tiếp và nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng, thành Cổ Loa được xây dựng xong sau nửa tháng. Trước khi rời đi, Rùa Vàng tặng ta vuốt rùa để làm lẫy nỏ, dặn ta bắn quân giặc bằng nỏ này thì không lo gì nữa. Ta lệnh cho tướng Cao Lỗ chế tạo nỏ, đặt tên là “Linh quang Kim Quy thần cơ”
Không lâu sau, quân Triệu Đà tấn công nước ta. Ta sử dụng nỏ thần, làm quân giặc khiếp sợ và thất bại, phải rút lui về Trâu Sơn và xin hòa. Thời gian sau, Triệu Đà cầu hôn con trai, tỏ ý hòa hiếu giữa hai quốc gia. Ta chấp thuận gả con gái Mị Châu cho Trọng Thủy và để hắn ở lại cung. Nhưng đây là sai lầm nghiêm trọng vì Trọng Thủy đã dụ dỗ Mị Châu, xem nỏ thần rồi đánh tráo, mang nỏ về phương Bắc. Khi Triệu Đà tấn công với nỏ thần, ta không lo lắng vì tin vào sức mạnh của nỏ, nhưng khi biết nỏ không phải là nỏ thần, thì đã quá muộn, giặc đã vây đến thành. Ta và Mị Châu phải chạy về phương Nam, nhưng giặc vẫn đuổi theo gắt gao.
Khi đến bờ biển, ta nhận ra đây chính là bế tắc. Ta kêu gọi: “Trời ơi, cứu ta với, sứ Thanh Giang đâu rồi?” Rùa Vàng xuất hiện từ mặt nước, gầm lên: “Kẻ ngồi trên ngựa chính là giặc!” Ta quay lại, thấy lông ngỗng rải đầy trên đường, hiểu rằng con gái Mị Châu đã dẫn giặc theo ta. Đau lòng và tức giận, ta chém Mị Châu. Mị Châu khấn rằng: “Nếu ta phản nghịch hại cha, xin biến thành cát bụi. Nếu ta bị lừa dối mà lòng vẫn trung hiếu, xin biến thành châu ngọc để rửa sạch nhục nhã.” Dù đau đớn, ta không thể tha thứ cho kẻ phản bội. Theo Rùa Vàng, ta xuống biển. Sau đó, ta nghe rằng máu Mị Châu biến thành ngọc trai, còn xác được Trọng Thủy mang về táng ở Loa Thành và hóa thành ngọc thạch. Trọng Thủy đau lòng mà tự tử ở giếng, nước giếng đó làm ngọc rực rỡ hơn.
Mặc dù không muốn, nhưng khi nghĩ đến việc nước mất, nhà tan và số phận người dân vô tội, ta đã phải ra tay giết con gái mình. Nhờ Rùa Vàng, ta xuống biển và sống đến ngày nay. Mị Châu đã nhận lỗi và nói: “Nếu lòng trung hiếu bị lừa dối, ta xin biến thành châu ngọc.” Xác Mị Châu trở thành ngọc thạch, máu thành ngọc trai, thể hiện lòng trung thành của cô. Trọng Thủy cũng đau khổ mà chết. Bài học quý giá này khuyên mọi người không nên chủ quan, khinh địch, phải đặt lợi ích chung lên trên cá nhân để không phải hối tiếc.
2.2 Đóng vai An Dương Vương kể lại câu chuyện mẫu số 2
Câu chuyện xảy ra trong giai đoạn đầu xây dựng và bảo vệ đất nước. Tôi là An Dương Vương, với mong muốn tạo dựng một đất nước hùng mạnh và an toàn trước giặc ngoại xâm. Tôi cho xây dựng thành Cổ Loa nhưng gặp nhiều khó khăn. Nhờ sự trợ giúp của sứ giả Thanh Giang, thành được hoàn thành nhanh chóng. Thần Kim Quy còn tặng móng vuốt và chế tạo nỏ thần giúp chống lại quân Triệu Đà. Từ đó, đất nước được hòa bình và nhân dân được an hưởng.
Khi xây thành ở đất Việt Thường, thành cứ lở mãi, làm ta buồn và thất vọng. Ta lập đàn cầu thần, hy vọng có người giúp đỡ. Ngày mồng bảy tháng ba, một cụ già từ phương Đông đến, than thở: “Xây thành này bao giờ mới xong?” Ta mừng rỡ, biết đây là người ta cần, mời cụ vào điện, thi lễ. Cụ nói: “Sẽ có sứ Thanh Giang đến giúp xây thành.” Sau khi cụ ra về, ta trằn trọc cả đêm. Hôm sau, một con rùa Vàng nổi lên mặt nước, tự xưng là sứ Thanh Giang. Ta vui mừng đón tiếp, biết rằng mình đã gặp đúng người cần.
Như lời của cụ già, sứ Thanh Giang đã xuất hiện. Tôi lập tức tổ chức nghi lễ, đón tiếp sứ giả vào thành bằng xe vàng. Thành xây dựng nhanh chóng, chỉ trong nửa tháng đã hoàn thành. Thành có hình dạng xoắn ốc, rộng hơn ngàn trượng, gọi là Loa Thành hoặc Quỷ Long Thành. Tôi rất vui mừng và an tâm về sự bình yên cho dân. Rùa Vàng ở lại ba năm rồi từ biệt. Khi tiễn đưa, tôi cảm ơn và hỏi cách phòng thủ nếu có giặc. Rùa Vàng đưa móng vuốt, bảo rằng: “Dùng vật này làm lẫy nỏ, quân giặc sẽ không còn đáng lo.” Sau đó, tôi chế tạo nỏ thần và đặt tên là “Linh quang Kim Quy thần cơ”. Khi giặc Triệu Đà tấn công, nỏ thần bắn trúng mọi phát, quân địch thua trận và rút lui.
Dân chúng sống yên ổn, xã tắc bình an. Tôi có cô con gái xinh đẹp tên Mị Châu đang tuổi kén chồng. Triệu Đà cầu hôn, tôi chấp nhận mà không nghĩ đến mối thù trước đây. Cuộc hôn nhân tưởng rằng hạnh phúc, nhưng lại là kế hoạch cướp nỏ thần. Mị Châu hiền lành, đã vô ý trao nỏ thần cho Trọng Thủy. Tôi không biết nỏ thần đã bị đánh tráo, dẫn đến việc Triệu Đà chuẩn bị tấn công.
Sau khi Trọng Thủy về Bắc, Triệu Đà tấn công. Tôi vẫn ung dung vì có nỏ thần, nhưng khi quân địch tiến sát, tôi mới phát hiện nỏ chỉ là giả. Trong lúc hoảng loạn, tôi và Mị Châu bỏ chạy về phía Nam. Mị Châu âm thầm rải lông ngỗng dẫn giặc theo. Đến bờ biển, tôi kêu cứu nhưng chỉ thấy Rùa Vàng hiện lên và chỉ ra kẻ phản bội. Tôi giết Mị Châu, đau đớn khi nhận ra con gái mình đã phản bội.
Câu chuyện khiến tôi day dứt vì mất nước. Đây là bài học đau đớn về sự cảnh giác. Dù sống dưới biển, tôi vẫn tiếc nuối về đất nước đã mất. Hy vọng mọi người sẽ học từ sai lầm của tôi và không để xảy ra điều tương tự.
Truyện An Dương Vương, Mị Châu và Trọng Thủy là bài học quý giá về sự cảnh giác với kẻ thù xâm lược và nguyên nhân mất nước Âu Lạc. Đây là bài văn mẫu đóng vai An Dương Vương, hy vọng là tài liệu tham khảo hữu ích cho các bạn. Chúc các bạn học tập tốt!