Những vì sao xa xôi kể về ba cô gái: Thao, Phương Định và Nho trong tổ trinh cùng. Công việc của họ là chờ đợi trên cao điểm. Khi có bom nổ, họ chạy lên, đo lượng đất lấp vào hố bom, đếm số bom chưa nổ và nếu cần, họ phá bom. Công việc không hề dễ dàng chút nào. Nó gian khổ và gần chạm vào cái chết.
Họ chạy trên cao điểm cả ban ngày bên cạnh những quả bom chờ nổ. Nhưng họ vẫn dũng cảm và hạnh phúc. Họ đã quen với vết thương, với đất bốc khói, không khí kinh hoàng và tiếng máy bay ầm ĩ. Thần kinh luôn căng thẳng, tim đập nhanh, chân chạy mặc cho xung quanh bom sắp nổ. Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhìn đoạn đường, họ cảm thấy hạnh phúc, thở phào nhẹ nhõm và trở về cái căn hầm mát lạnh của mình. Uống một ngụm nước mát, sau đó nằm xuống nghe nhạc hoặc suy nghĩ linh tinh.
Vào buổi trưa hôm ấy, không gian yên bình lạ lùng. Phương Định ngồi dựa vào bức tường đá và nhẹ nhàng hát. Cô thích hát, thỉnh thoảng cô còn hát những bài hát vô nghĩa. Định là người Hà Nội, một cô gái xinh đẹp với đôi mái tóc dày, mềm mại, cổ cao và đôi mắt đẹp. Nhiều người lái xe đã gửi thư tán tỉnh cô.
Trong lúc mơ màng suy nghĩ, Định đột ngột giật mình. Tiếng kêu thúc từ Nho và chị Thao đã làm cô tỉnh giấc. Họ nhận ra ngay tiếng máy bay trinh sát. Đối với cả tổ, sự im lặng là dấu hiệu bất thường. Tiếng máy bay trinh sát và tiếng động cơ gầm rú theo sau.
- Gần rồi đấy! - Nho quay lại, đội cái mũ sắt lên đầu. Chị Thao vẫn tiếp tục nhai những chiếc bánh quy một cách bình thản. Chị có vẻ dịu dàng nhưng cũng rất sợ máu. Trong công việc, chị thể hiện sự quyết đoán và can đảm không ngờ.
Chị Thao đưa thước vào tay Định, sau đó nói: 'Định ở nhà. Lần này cần ít người, hai đứa đi cũng đủ', sau đó kéo tay Nho, đeo xẻng lên vai và ra khỏi cửa.
Định ở nhà trực điện thoại, trái tim cô như đang bốc lửa. Xung quanh là khói mù mịt của bom và tiếng súng đạn rền rệ. Mặc dù kẻ địch tấn công mạnh mẽ, nhưng may mắn thay, các anh lính trí tuệ, thông tin và binh sĩ đã kịp thời hỗ trợ ba cô gái.
Nửa tiếng sau, chị Thao trở về, tỏ ra bình thản nhưng vẫn mệt mỏi và giận dữ. Đại đội trưởng đã có thông tin. Anh ta biểu lộ lòng biết ơn đặc biệt đối với ba cô gái.
Nho trở về, bình tĩnh và ướt đẫm. Cô vừa tắm dưới suối lên, trông xinh đẹp và mát mẻ như một que kem trắng tinh khiết.
Cả tổ ngồi suy tư một lúc rồi lại ra đường ngay. Họ tiến vào vùng đất vắng lặng để phá bom, không khí kinh ngạc. Ba cô gái thao tác nhanh chóng và chuyên nghiệp. Hai mươi phút sau, tiếng còi vang lên, sau đó là tiếng còi thứ hai. Tiếng bom nổ vang trời xé toạc cả không gian yên tĩnh. Mùi khói bomb 32 kinh tởm, đất đá rơi lộp bộp, tan biến trong bụi cây.
Thao và Định quyết định rời đi. Nhưng bất ngờ họ phát hiện ra Nho bị thương. Hầm của Nho bị đổ khi cả hai quả bom của chị nổ.
Định và Thao đưa Nho về. Vết thương không quá sâu nhưng Nho bị sốc do bom nổ gần. Họ tự chăm sóc cho cô gái để không làm phiền đồn điền. Một lát sau, Nho đã lên giường.
Hai cô gái ngồi im lặng nhìn nhau. Họ nén những giọt nước mắt, cố gắng giữ vững tinh thần. Chị Thao hát, nhưng âm điệu lạc nhịp. Nhưng cần phải hát. Hát để quên đi và tìm lại niềm tin.
Một đám mây xuất hiện, tiếp đến là một đám khác và lại tiếp tục là đám nữa kéo tới cửa hang. Bầu trời đen lại và cơn dông đến bất ngờ, như một biến đổi đột ngột trong tâm trí con người. Trời mưa là điều thường thấy trong rừng vào mùa này. Nhưng đây không phải là mưa bình thường, mà là mưa đá. Định nhìn thấy và rất vui khi nhặt một viên đá nhỏ và đặt vào lòng bàn tay của Nho, cả hai vui vẻ và hồi hộp.
Mưa tạnh nhanh chóng. Định bỗng thấy buồn tiếc. Nhưng cô không hối tiếc vì những viên đá nhỏ. Cô nhớ về mẹ, về những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời của thành phố, nhớ bà bán kem, nhớ con đường nhựa... Cơn mưa đã làm xoáy vào những kỷ niệm sâu thẳm trong tâm hồn của cô gái xa quê.
Trích từ: Mytour