Mẫu 01: Kể lại câu chuyện từ góc nhìn của cô kỹ sư về văn bản 'Lặng lẽ Sapa' với những đoạn chọn lọc xuất sắc.
Cuộc gặp gỡ với thanh niên trên đỉnh Yên Sơn ở Sa Pa đã làm thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận và cảm nhận cuộc sống của tôi. Ban đầu, tôi cảm thấy buồn chán và thiếu động lực trước khi đến Sa Pa, đặc biệt sau một mối tình không như ý. Nhưng sau cuộc gặp ấn tượng này, tôi nhận ra giá trị của con người và cuộc sống ở đây.
Trên chuyến xe đi Lào Cai, tôi đã gặp một bác tài, một họa sĩ và cuối cùng là người thanh niên trên đỉnh Yên Sơn. Cảnh vật xung quanh thật đẹp và thơ mộng với rặng đào và đàn bò lang. Gặp gỡ thanh niên này, tôi cảm nhận rõ ràng giá trị và ý nghĩa cuộc sống mà anh ta đang trải nghiệm.
Người thanh niên này làm việc trong lĩnh vực khí tượng và vật lý địa cầu, sống cô đơn trên đỉnh Yên Sơn và thỉnh thoảng cảm thấy thiếu vắng sự giao tiếp. Tuy nhiên, anh giải thích rằng những cảm xúc này chỉ là từ bác lái xe nói đùa và không phản ánh thực tế. Anh thể hiện sự tự trọng và độc lập trong công việc, đo lường gió, mưa, nắng và dự báo thời tiết hàng ngày để phục vụ sản xuất và quốc phòng. Anh chia sẻ rằng công việc của mình đôi khi đòi hỏi phải thức khuya ngoài trời lạnh, nhưng đó là phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Cuộc gặp với thanh niên này đã mở ra cho tôi một cái nhìn mới về sự đẹp đẽ và ý nghĩa trong cuộc sống của anh. Anh không chỉ hoàn thành xuất sắc công việc mà còn sống một cuộc đời đầy trách nhiệm và tự lập. Tôi cảm nhận được sự sống động và sự tôn trọng trong nhân cách của anh.
Khi phải tạm biệt, tôi cảm thấy tiếc nuối và ấn tượng sâu sắc về thanh niên này. Quyết định của tôi về công việc và cuộc sống đã được củng cố, và tôi có cái nhìn mới về con người và cuộc sống sau cuộc gặp gỡ này.
Mẫu 02: Kể lại câu chuyện từ góc nhìn của cô kỹ sư về văn bản 'Lặng lẽ Sapa' với những đoạn chọn lọc xuất sắc nhất.
Là một kỹ sư đến từ Hà Nội, tôi yêu thích sự ổn định và kế hoạch. Khi nhận tin mình sắp được chuyển công tác đến Lai Châu, tôi cảm thấy lo lắng. Nơi xa lạ và khó khăn, theo những lời đồn đại, có thể sẽ đầy thử thách. Tuy nhiên, hành trình này đã mang đến cho tôi những trải nghiệm không thể quên và thay đổi cách nhìn nhận cuộc sống của tôi.
Chuyến hành trình từ Lào Cai đến Lai Châu trong một ngày nắng đẹp đã cho tôi cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoang sơ và hùng vĩ của vùng núi Tây Bắc. Bác lái xe đã giới thiệu tôi với một thanh niên trẻ tuổi, người làm việc đơn độc trên đỉnh Yên Sơn. Khung cảnh xung quanh thật tuyệt diệu với rừng đào nở rộ và đàn bò lang trong ánh sáng chiều.
Cuộc gặp gỡ với thanh niên này đã thay đổi cách nhìn nhận của tôi về cuộc sống và giá trị thực sự của sự hy sinh. Anh đảm nhiệm việc đo lường gió, mưa, nắng và dự báo thời tiết hàng ngày để phục vụ sản xuất và sinh hoạt của người dân địa phương. Anh chia sẻ về cuộc sống và những khó khăn, bao gồm việc thức trắng đêm trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt để hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi rất ấn tượng với tinh thần và sự tận tụy của anh. Anh xem công việc của mình không chỉ là đo lường mà còn là phần thiết yếu của cuộc sống và công việc của cộng đồng. Anh tự hào về công việc và cảm thấy mình không đơn độc giữa hàng triệu ngôi sao trên bầu trời đêm.
Cuộc gặp này đã cho tôi thấy sự đẹp đẽ và quý giá trong con người anh. Anh không chỉ có chuyên môn xuất sắc mà còn sở hữu một tâm hồn nhân ái và tận tụy đáng ngưỡng mộ. Dù tôi cố gắng tặng anh một chiếc khăn mùi soa làm kỷ niệm, anh đã trả lại với sự khiêm tốn và tặng chúng tôi vài quả trứng gà vì biết công việc của anh sắp bắt đầu.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này đã để lại ấn tượng sâu sắc về sự hy sinh và vẻ đẹp của cuộc sống ở nơi xa lạ. Nó giúp tôi hiểu rõ hơn về giá trị công việc và củng cố quyết định của mình. Tôi không còn lo lắng mà tự tin đón nhận cuộc sống và công việc mới ở Lai Châu.
Mẫu 03. Đóng vai cô kỹ sư kể lại câu chuyện Lặng lẽ Sapa chọn lọc hay nhất
Là một cô gái từ Hà Nội, tôi vừa hoàn thành đại học nông nghiệp và sắp bắt đầu công tác tại Lai Châu. Với lòng nhiệt huyết và khát vọng đóng góp cho sự phát triển của đất nước, tôi cảm thấy như thế hệ trẻ Việt Nam những năm 70. Hành trình từ Hà Nội đến Lai Châu không chỉ là thử thách mà còn là cơ hội để khám phá và học hỏi những điều mới về cuộc sống và cống hiến.
Trong hành trình đó, tôi có cơ hội ngồi cạnh một họa sĩ lão luyện, người đã cống hiến cả đời cho nghệ thuật và đang hoàn thiện một số tác phẩm trước khi về hưu. Chúng tôi trò chuyện và chiêm ngưỡng cảnh đẹp Sa Pa qua cửa sổ xe, với những rặng đào nở rộ, cây thông rung trong nắng và cây tử kinh nổi bật giữa rừng xanh.
Khi dừng xe để nghỉ ngơi và lấy nước, tài xế giới thiệu chúng tôi với 'người cô độc nhất thế gian.' Đây là một thanh niên 27 tuổi làm công tác khí tượng và vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn ở độ cao 2600 mét. Anh sống một mình trong thiên nhiên hoang dã, bao quanh bởi cây cỏ và mây mù lạnh. Anh dùng một cây để chặn xe của chúng tôi nhằm trò chuyện với mọi người. Anh tặng bác lái xe một củ tam thất khi biết vợ bác bị ốm, và vui mừng nhận quyển sách mua hộ từ bác.
Bác lái xe đã giới thiệu chúng tôi với anh và mời chúng tôi tham quan nơi làm việc của anh. Khi đến nơi, tôi không thể tin vào mắt mình. Anh đã trồng một khu vườn hoa đủ màu sắc. Không thể kiềm chế sự vui mừng, tôi vội vã chạy đến bên anh. Anh thanh niên vui vẻ cắt và tặng tôi một bó hoa lớn, vì tôi là cô gái đầu tiên từ Hà Nội đến thăm anh trong bốn năm qua.
Sau khi chúng tôi đã ổn định trong nhà, anh quyết định:
- Chúng ta ngừng việc hái hoa đi. Đã tốn năm phút rồi. Tôi sẽ dành năm phút này để nói về mình. Hai mươi phút còn lại, bác hãy kể về cuộc sống của bác. Tôi rất mong được nghe về cuộc sống dưới kia.
Anh bắt đầu chia sẻ về công việc của mình, bao gồm đo gió, đo mưa, đo rung động của mặt đất và dự báo thời tiết, tất cả nhằm phục vụ cho sản xuất và sinh hoạt của người dân. Công việc này đòi hỏi sự kiên nhẫn và sức bền để vượt qua thời tiết khắc nghiệt, đặc biệt vào ban đêm khi đối diện với gió lạnh và tuyết.
Tôi hoàn toàn bị cuốn hút vào câu chuyện của anh. Đột nhiên, anh dừng lại và nhắc nhở về thời gian:
Chúng tôi bước vào ngôi nhà ba gian của anh, nơi đầy đủ sổ sách, biểu đồ, thống kê và máy bộ đàm. Bác họa sĩ yêu cầu anh chia sẻ thêm về công việc và lý do vì sao người ta gọi anh là 'người cô độc nhất thế gian.' Anh chỉ cười lạnh lùng và đáp lại:
- Đó là cách gọi của bác lái xe. Tôi chỉ đơn giản là làm công việc của mình. Tôi từng tự hỏi về mục đích sống, nguồn gốc của mình và lý do làm việc. Dù công việc khá khó khăn, khi hoàn thành, tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi không còn cô đơn nhờ có những cuốn sách đồng hành. Đặc biệt, tôi phát hiện công việc giúp không quân đánh bại nhiều máy bay chiến đấu của Mỹ. Từ đó, tôi thấy công việc có ý nghĩa.
Lời anh kể khiến tôi suy ngẫm sâu sắc. Tôi nhận ra rằng ý nghĩa cuộc sống không nhất thiết phải tìm kiếm xa xôi. Đôi khi, chính công việc và đam mê của ta mang lại ý nghĩa thực sự. Cuộc gặp gỡ này đã thay đổi cách tôi nhìn nhận nhiệm vụ ở Lai Châu. Tôi sẽ tự tin hơn và cống hiến hết mình. Tôi đặt chiếc khăn tay vào một quyển sách của anh như món quà kỷ niệm, thể hiện tình cảm và sự kính trọng. Bác họa sĩ, người đồng cảm với tâm trạng tôi, đã đề nghị vẽ chân dung anh, nhưng anh khiêm tốn từ chối:
- Không, không, xin đừng vẽ chân dung tôi. Hãy để tôi giới thiệu bác với những người xứng đáng hơn để vẽ.
Anh tiếp tục kể về các nhân vật khác như một kỹ sư trồng rau kiên nhẫn, người theo dõi ong thụ phấn hoa su hào rồi tự thực hiện công việc của ong để tạo ra cây su hào năng suất cao, và một cán bộ lập bản đồ sét, người không về thăm gia đình suốt mười năm vì sợ sét khi không có mặt ở nhà. Những câu chuyện này làm Sa Pa trở nên sống động hơn, và tôi nhận thấy đằng sau vẻ đẹp tự nhiên là những con người đầy cống hiến và tận tụy.
Tôi không còn cảm thấy lo lắng mà tự tin chào đón cuộc sống mới cùng nhiệm vụ tại Lai Châu. Cuộc gặp gỡ này đã giúp tôi nhận ra rằng mình đang sống trong một thế giới đầy ý nghĩa và đẹp đẽ, nơi công việc và cống hiến là những giá trị quý báu và thú vị nhất.
Mẫu 04. Đóng vai cô kỹ sư kể lại văn bản Lặng lẽ Sapa với những điểm chọn lọc hay nhất
Dù không phải lần đầu tiên tôi rời Hà Nội - thời học sinh và sinh viên của tôi đã đưa tôi đến Huế, Quảng Trị, Bắc Kạn, Thái Nguyên - nhưng chuyến đi đến Lai Châu lần này mang đến cảm giác hoàn toàn mới. Đây là chuyến công tác đầu tiên của tôi sau khi ra trường, và việc rời bỏ cuộc sống học trò để bước vào cuộc sống mới khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Trên hành trình từ Hà Nội đến Lai Châu, tôi đã có cơ hội gặp gỡ những người thuộc nhiều thế hệ khác nhau, khiến tôi cảm nhận được sự rộng lớn và đẹp đẽ của cuộc sống. Đặc biệt, khi đến Sa Pa, nơi mà chỉ nghe tên đã gợi lên cảm giác nghỉ ngơi, tôi lại thấy những con người ở đây làm việc hết mình, cống hiến tuổi trẻ cho đất nước. Họ để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi và mọi người đặt chân đến nơi này.
'Chỉ còn vài cây số nữa là đến Sa Pa' - bác lái xe thông báo. Tôi bắt đầu cảm thấy hồi hộp và tò mò, mắt dán vào cửa kính, lặng lẽ mà đầy say mê nhìn về phía xa.
Sau cuộc trò chuyện vui vẻ giữa tôi, bác lái xe và bác họa sĩ, bỗng dưng mọi người im lặng vì cảnh đẹp trước mắt. Nắng chiếu rọi làm rừng cây như bừng sáng. Những cây thông thấp rung rinh trong ánh nắng, trong khi những cây tử kinh có lá bạc thỉnh thoảng nhô lên khỏi nền xanh của rừng. Mây bị nắng đuổi đi, cuộn tròn và lăn trên các vòm lá ướt sương, rơi xuống đường và cả vào gầm xe.
Giữa lúc đó, bác lái xe dừng xe để mọi người nghỉ ngơi. Ông quay sang tôi và bác họa sĩ, nói một cách bí hiểm rằng sẽ giới thiệu cho chúng tôi một trong những người 'cô độc nhất thế gian.' Bác lái xe thật hài hước khi đặt cái tên như vậy. Ông còn bảo bác họa sĩ, người yêu thích nghệ thuật, rằng: 'Chắc chắn bác sẽ thích vẽ hắn.' Không hiểu sao, khi nói đến đây, bác lái xe lại liếc nhìn tôi, làm tôi đỏ mặt. Cái nhìn đó dường như chứa đựng điều gì sâu xa.
Theo bác lái xe, người đó là một chàng trai hai mươi bảy tuổi làm công tác khí tượng và vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m. Khi mới nhận công việc, chưa quen với không khí rừng núi, anh ta thèm gặp người đến mức chắn ngang khúc gỗ trên đường chỉ để có cơ hội trò chuyện.
“Kia, chính là anh ta!” - Bác lái xe chỉ tay.
Tôi và bác họa sĩ già thực sự xúc động và ngạc nhiên khi nhìn thấy một chàng trai nhỏ bé với nét mặt rạng rỡ từ sườn núi chạy xuống chỗ xe đỗ.
Người thanh niên đưa cho bác lái xe một gói nhỏ chứa củ tam thất, một loại cây đặc trưng của vùng núi. Bác lái xe thì trao lại cho anh quyển sách. Cả hai người trò chuyện với nhau, bác lái xe mỉm cười tươi rói còn anh thanh niên thì vui vẻ. Tôi cảm nhận rằng hành động này không chỉ là sự trao đổi giữa hai người bạn mà còn là tình cảm gia đình. Thì ra, vợ bác lái xe vừa mới khỏi bệnh, anh thanh niên tặng tam thất 'do nhà trồng' còn bác lái xe gửi sách cho anh ta để đỡ buồn và nhớ cuộc sống bình thường!
Sau một lúc, bác lái xe dẫn người thanh niên đến giới thiệu với tôi và bác họa sĩ. Anh mời chúng tôi đến thăm ngôi nhà của mình. Sau đó, anh bối rối đỏ mặt rồi xin phép về nhà trước. Cả tôi, bác họa sĩ và bất kỳ ai cũng nghĩ rằng anh về để dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị mọi thứ cho khách vì... thanh niên mà! Đặc biệt là khi sống một mình thì khó tránh khỏi sự bối rối đó.
Nhưng thật bất ngờ! Tôi thấy bác họa sĩ ngạc nhiên khi lên bậc thang đất thấy người thanh niên đang hái hoa. Tôi thì chỉ biết thốt lên một tiếng 'ồ'. Sau gần hai ngày và hơn bốn trăm cây số từ Hà Nội, đứng trong mây mù gần cầu vồng, tôi lại bất ngờ gặp những bông hoa đơn, hoa thược dược với đủ màu sắc. Trong lúc dưới kia là mùa hè, tôi quên cả e lệ, vui mừng chạy đến bên người thanh niên đang cắt hoa. Anh rất tự nhiên trao bó hoa cho tôi, và tôi cũng vui vẻ nhận lấy.
Tôi cắt thêm vài cành hoa nữa. Anh nói: 'Cô muốn lấy bao nhiêu thì tùy, cứ cắt một bó thật to nếu thích. Có thể cắt hết nếu cô muốn. Tôi không biết làm sao để kỷ niệm ngày hôm nay thật đặc biệt. Bác và cô là những khách thứ hai đến thăm tôi từ Tết, và cô là cô gái đầu tiên từ Hà Nội đến thăm tôi trong bốn năm qua.'
Người thanh niên nói những điều mà thường người ta chỉ nghĩ trong lòng. Những điều ít ai nghĩ tới. Điều đó làm tôi và bác họa sĩ cảm động và cuốn hút. Tôi ôm bó hoa vào ngực, dũng cảm nhìn thẳng vào anh. Anh bỗng dừng lại. Trời ơi! Mười phút trôi qua sao nhanh quá!
Hãy tiếp tục kể đi - Bác họa sĩ thúc giục.
Đừng giữ lại gì hết! - Người thanh niên đáp lại với vẻ hào hứng.
Chỉ còn hai mươi phút nữa thôi. Bác và cô vào trong nhà đi, chè đã được chuẩn bị xong rồi đấy.
Thời gian còn lại khá ngắn, thúc giục chúng tôi vào trong. Chúng tôi bước vào
ngôi nhà ba gian sạch sẽ và gọn gàng.
Bác họa sĩ hứa sẽ trở lại và kể cho anh nghe về những câu chuyện ở miền xuôi.
Bác vừa nhâm nhi chén chè vừa nghe anh giải thích về cụm từ 'cô độc nhất thế gian.' Anh cho biết có người còn cô đơn hơn anh, đó là người bạn ở trạm đỉnh Phan Xi Păng, cao ba trăm một trăm bốn mươi hai mét, sống một mình hơn cả anh.
Tôi đọc sách trên bàn của anh và lắng nghe cuộc trò chuyện giữa bác và anh. Càng trò chuyện, bác họa sĩ càng tỏ ra thích thú và muốn vẽ anh, nhưng anh từ chối. Theo anh, anh không xứng đáng để được vẽ, và giới thiệu một người khác - ông kỹ sư ở vườn rau dưới Sa Pa. Tuy nhiên, với vài nét vẽ, bác họa sĩ đã phác thảo xong gương mặt của người thanh niên.
Người thanh niên này khiến tôi và bác họa sĩ phải suy nghĩ nhiều. Những điều tôi nghe được và những gì tôi khám phá trên trang sách làm tôi choáng váng. Phải chăng ánh sáng từ quyển sách đã giúp tôi hiểu thêm về cuộc sống dũng cảm của anh, về thế giới mà anh kể và con đường tôi đang đi?
Không chỉ vì bó hoa lớn sẽ theo tôi trong chuyến đi đầu tiên mà còn vì bó hoa của sự háo hức và mơ mộng mà anh đã tặng thêm. Tôi không muốn những khoảnh khắc này trôi qua vô nghĩa trong đời mình. Tôi mong muốn để lại điều gì đó thật ý nghĩa ở đây. Tôi nhẹ nhàng mở khóa chiếc xắc nhỏ bên mình.
Chỉ còn năm phút nữa thôi.
Bác hoạ sĩ thở dài rồi đứng dậy. Tôi cũng đứng lên và cùng bác đi ra.
Ôi, cô quên chiếc mùi soa này rồi!
Anh thanh niên vừa vào, kêu lên và đưa cho tôi chiếc khăn tay đã được cuộn lại cùng cuốn sách. Món quà nhỏ bé nhưng đầy tình cảm mà tôi đã trao, tôi cúi đầu, ngại ngùng nhận lại và quay đi.
Bác hoạ sĩ và anh chia tay đầy lưu luyến, hẹn ngày tái ngộ. Tôi chìa tay cho anh, như một cử chỉ quan trọng hơn là cái bắt tay thông thường. Ánh mắt tôi như muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.
Xin chào anh.
Tôi không còn rõ cảm xúc của mình lúc đó. Điều cuối cùng anh làm là trao cái làn cho bác hoạ sĩ và bảo đó là để mọi người có bữa trưa.
Khi chúng tôi rời đi, ánh nắng đã phủ bạc con đèo, đốt cháy rừng cây, làm cho bó hoa thêm rực rỡ và khiến tôi cảm thấy mình cũng bừng sáng theo.
Chuyến đi này là một ký ức không thể nào quên trong đời tôi. Tôi đã gặp những con người tuyệt vời và cao cả, họ làm tôi thêm yêu đời, tự tin vào công việc của mình. Anh thanh niên đã để lại dấu ấn sâu sắc về một thế hệ trẻ, cống hiến hết mình cho phong trào ba sẵn sàng. Anh sống trong vẻ ngoài 'lặng lẽ' nhưng bên trong là sự sôi động của vùng đất yêu dấu, thơ mộng này.
Mẫu 05. Đóng vai cô kỹ sư, kể lại văn bản 'Lặng lẽ Sapa' chọn lọc nhất.
Sau khi tốt nghiệp, với đầy hứng khởi và sự sẵn sàng chinh phục thử thách, tôi không ngờ rằng một cuộc gặp gỡ định mệnh đang chờ đợi phía trước. Cuộc gặp này đã làm thay đổi cách tôi nhìn nhận bản thân và định hình cuộc sống của tôi, diễn ra trong chuyến công tác đầu tiên đến Sa Pa và để lại dấu ấn vĩnh viễn trong tâm trí tôi.
Ngày hôm đó, ánh nắng chiếu sáng Sa Pa, trên chuyến xe tôi có dịp trò chuyện với bác lái xe và bác hoạ sĩ lớn tuổi. Khi xe vừa đến đỉnh Yên Sơn, bác lái xe dừng lại để nghỉ ngơi. Tại đây, tôi gặp một thanh niên 27 tuổi làm công tác khí tượng và vật lý địa cầu ở độ cao 2600 mét. Bác lái xe nói rằng anh sống một mình ở đây và rất nhớ tiếng nói của con người. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là vóc dáng nhỏ nhắn và nụ cười tươi. Anh trò chuyện nồng nhiệt, kể về công việc và cuộc sống, mời chúng tôi lên nhà để chia sẻ thêm.
Khi chúng tôi đến nơi, tôi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của ngôi nhà anh, tràn ngập sắc hoa và anh đang ôm một bó hoa lớn, mỉm cười chào đón chúng tôi. Tôi không ngần ngại, nhận bó hoa như một món quà kỷ niệm cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa. Anh nói rằng bó hoa này sẽ là dấu ấn của cuộc gặp tình cờ. Tôi cảm thấy gần gũi với anh khi anh kể về công việc vất vả, nhất là vào ban đêm với thời tiết khắc nghiệt.
Nhìn quanh ngôi nhà, tôi thấy nó được bài trí gọn gàng và sạch sẽ, chứng tỏ anh là người sống ngăn nắp và có tổ chức. Dù không nhiều đồ đạc, nhưng kệ sách đã khiến tôi tò mò về tâm hồn và ước mơ của anh. Những chia sẻ chân thành về cuộc sống, công việc, cô đơn và lý tưởng của anh làm tôi bất ngờ. Anh còn kể về những câu chuyện khác như một kỹ sư trồng rau kiên nhẫn và đồng chí nghiên cứu bản đồ sét, thể hiện sự khiêm tốn và dễ mến.
Khi thời gian trôi qua và phải quay lại xe, tôi chợt nhận ra mình muốn tặng anh một món quà để kỷ niệm cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này. Tôi đặt chiếc khăn mùi soa vào một quyển sách và trao cho anh. Anh không hiểu ý nghĩa của món quà, chỉ đơn giản trả lại chiếc khăn, cười và nói lời chia tay.
Cuộc gặp gỡ đó đã diễn ra từ lâu và có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp lại người thanh niên đó nữa. Dù vậy, dấu ấn của anh vẫn luôn đọng lại trong tâm trí tôi, và cuộc gặp ngắn ngủi đó đã thay đổi cách tôi nhìn nhận cuộc sống và công việc của mình.
- Đóng vai Trương Sinh, kể lại câu chuyện 'Chuyện người con gái Nam Xương' chọn lọc nhất
- Đóng vai Sơn Tinh, kể lại câu chuyện 'Sơn Tinh Thủy Tinh' chọn lọc hay nhất
- Đóng vai nhân vật trong một câu chuyện cổ tích, kể ngắn gọn nhất cho lớp 6