Mẫu kể lại câu chuyện Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga từ góc nhìn của Kiều Nguyệt Nga - Mẫu 1
Tôi thúc giục tài xế tăng tốc để kịp tới tri phủ Hà Khê. Ánh sáng mặt trời đã lên cao, chỉ còn nhìn thấy hình bóng nhỏ bé phía xa sau những hàng tre. Tôi nhớ cha vô cùng, tâm trạng đầy lo lắng về việc gặp cha. Cha tôi luôn nghiêm khắc và đã gọi tôi từ quê nhà ở huyện Tây Xuyên đến Hà Khê để sắp xếp chuyện hôn nhân. Dù không muốn rời quê hương, nhưng tôi phải vâng lời cha mẹ, nên cùng với cô hầu Kim Liên lên đường.
Trời trong vắt, những đám mây lững lờ trôi. Các đàn cò trắng nhẹ nhàng đáp xuống cánh đồng lúa còn vương sương. Bờ sông bao quanh bởi những hàng liễu rủ bóng mềm mại. Tuy nhiên, tôi có cảm giác bất an: đường xa, phận nữ nhi yếu ớt như tơ, nếu gặp chuyện không hay thì biết làm sao? Nghĩ vậy, lòng tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Như tôi đã lo lắng, khi xe tiến vào một đoạn đường vắng vẻ không có nhà cửa hay người qua lại, tôi nghe thấy tiếng kêu cứu đau đớn từ xa. Tôi kéo rèm xe ra và thấy mọi người chạy hoảng loạn, lôi nhau vào rừng để tránh. Tiếng khóc lóc vang lên thảm thiết. Ông tài xế hoảng sợ đứng dậy và bỏ chạy, tôi sợ hãi kêu gọi ông quay lại. Ông vừa chạy vừa nói: 'Tôi đi đây, tôi không muốn chết! Lũ cướp rất nguy hiểm, chúng mang nhiều vũ khí, đang phá hoại nhà cửa và cướp bóc. Các cô cũng nên nhanh chân đi, nghe lời tôi đi! Nếu các cô bị bắt, sẽ rất khổ đấy. Thôi tôi đi trước...' Nói xong, ông tài xế vội vàng bỏ chạy. Tôi hoảng sợ không biết phải làm sao.
Đột nhiên, một nhóm cướp xông tới, chặn đường xe và đe dọa, yêu cầu vàng bạc. Tôi và Kim Liên sợ hãi tột độ. Chúng vây quanh chiếc xe, mặt mày dữ tợn, vung kiếm và giáo đe dọa một cách uy nghiêm. Thủ lĩnh của bọn cướp cười khẩy, mặt đầy sẹo trông thật ghê rợn. Hắn gầm gừ đe dọa và muốn kéo rèm xe lên:
'Tiểu thư vội vã đi đâu thế? Hãy ở lại đây và vui vẻ cùng chúng tôi. Nơi này yên tĩnh, đừng có làm ầm ĩ.'
Nhóm cướp đồng thanh hò reo và vỗ tay. Kim Liên sợ hãi co rúm lại phía sau. Tôi cũng không còn giữ được bình tĩnh. Khi hắn định lao vào xe để kéo tôi ra thì bỗng có một tiếng la lớn từ đâu đó vọng đến:
'Lũ cướp, dừng tay ngay! Giữa ban ngày mà dám chặn đường và cướp bóc dân lành?'
Tên cướp trưởng nghe thấy, ngạc nhiên, bỏ qua tôi và quay lại nhìn chàng trai.
'Ai dám gây sự ở đây? À, là thằng nhóc này. Mày muốn làm gì ở đây? Đụng vào chuyện này chỉ có tai họa thôi.'
Tôi thấy một chàng trai cầm một cành cây dài làm gậy nằm bên đường. Chàng nhanh như chớp lao vào giữa nhóm cướp. Chúng quay lại, hùa nhau la ó, vung kiếm và giáo bao vây chàng, không để chàng thoát. Chàng trai không hề nao núng, lập tức vạch trần tội ác của lũ cướp, yêu cầu chúng dừng lại và thực hiện công bằng. Nhóm cướp không chỉ không nghe mà còn cười nhạo, tấn công chàng trai đang bảo vệ công lý. Thủ lĩnh cướp mắt đỏ ngầu, cầm gươm chỉ vào chàng và gào lên:
'Lũ tay chân, bắt hắn lại!'
Nhóm cướp vung kiếm, giáo điên cuồng, hô hào: 'GIẾT! GIẾT! GIẾT!' Chúng lao vào, vung vũ khí nhắm vào chàng trai. Tiếng gươm chém, tiếng cười điên cuồng, cùng tiếng hò hét giết chóc vang vọng.
Cuộc chiến diễn ra căng thẳng và quyết liệt. Chàng chiến đấu từ trái sang phải, vừa phòng thủ vừa tấn công, tiêu diệt lũ cướp bằng sức mạnh và sự dũng cảm. Tiếng la hét vọng lại, gươm giáo va chạm, sắc lạnh, tiếng thét của chàng và tiếng khóc của lũ cướp bị đánh gục. Kim Liên sợ hãi quỳ lạy phía sau kiệu, khuyên tôi giữ bình tĩnh. Lũ cướp quá đáng sợ với vũ khí sáng loáng. Thủ lĩnh cướp Phong Lai, mặt đỏ như lửa, đầy sát khí, ra lệnh cho bọn cướp tấn công. Giữa vòng vây dày đặc, chàng chỉ có một thanh gươm đơn giản nhưng vẫn kiên cường chiến đấu.
Đóng vai Kiều Nguyệt Nga kể lại Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga - Mẫu số 2
Tôi là Kiều Nguyệt Nga, con gái của tri phủ Hà Khê. Cha tôi, với tính cách nghiêm khắc, muốn sắp đặt chuyện hôn nhân của tôi, nên đã gọi tôi từ quê nhà ở huyện Tây Xuyên đến Hà Khê để chuẩn bị cho lễ cưới. Dù không muốn, tôi vẫn phải vâng lời cha mẹ, và cùng cô hầu Kim Liên, tôi đã lên đường.
Trên con đường dài và hiểm trở, với tư cách là một cô gái yếu đuối, tôi lo lắng nếu gặp phải nguy hiểm thì sẽ ra sao. Suy nghĩ đó khiến tôi cảm thấy rùng mình.
Như tôi đã lo sợ, khi xe đi qua một khu vực hoang vắng, bất ngờ một nhóm cướp xuất hiện, chặn đường và đe dọa cướp của. Tôi và Kim Liên hoảng sợ tột độ. May mắn thay, ngay lúc đó, một tiếng hét vang lên:
- Hãy dừng tay ngay lập tức! Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi sao dám gây rối và cướp bóc người vô tội?
Khi nghe thấy lời quát đó, lũ cướp lập tức quay lại, nổi giận tấn công chàng trai. Tuy nhiên, với cây gậy trong tay, chàng trai can đảm đã đánh tan bọn cướp, buộc chúng phải tháo lui. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng. Chàng là ai? Tên chàng là gì? Từ đâu chàng xuất hiện và vì sao lại liều lĩnh cứu giúp chúng tôi mà không biết chúng tôi là ai? Phải chăng đây là sự sắp đặt của số phận?
Kim Liên đang khóc trong xe. Nghe tiếng khóc, chàng trai tiến lại gần và hỏi:
- Trong xe có ai đang khóc vậy?
Kim Liên đáp lại:
- Chúng tôi rất cảm kích vì sự cứu giúp của anh. Con gái của chúng tôi là người lương thiện, đã gặp phải kẻ xấu, may mắn có anh xuất hiện kịp thời. Chúng tôi xin chân thành cảm ơn anh đã cứu mạng.
Nghe xong, chàng trai trả lời:
- Ta đã khiến bọn cướp phải sợ hãi và bỏ chạy rồi, giờ đây không còn gì phải lo lắng. Nhưng xin nàng hãy ở lại trong xe, nàng là con gái, đừng ra ngoài. Ta muốn biết, nàng tên gì, cha mẹ là ai, sao lại đơn độc giữa nơi hoang vắng này?
Tôi xúc động đáp lại:
- Thưa anh, tôi là Kiều Nguyệt Nga, cùng với đầy tớ Kim Liên. Quê tôi ở Tây Xuyên, cha tôi là tri phủ Hà Khê. Ông đã gửi tôi đến đây để chuẩn bị cho hôn sự, dù tôi không muốn làm trái ý cha mẹ. Rất tiếc phải gặp nạn trên đường, may mắn có anh cứu giúp. Nếu không, danh dự và phẩm giá của tôi đã bị tổn hại.
Nói xong, tôi nhanh chóng chuẩn bị khăn áo:
- Xin anh hãy chờ một chút trong xe, để tôi có thể lạy tạ và bày tỏ lòng biết ơn đối với người đã cứu giúp. Tôi không biết phải làm gì để đền đáp ân tình của anh. Ở đây không có tiền bạc hay vật quý giá, nhưng may thay Hà Khê không quá xa, tôi xin anh cùng tôi về đó để tôi có cơ hội báo đáp ân tình này.
Chàng trai mỉm cười và nói:
- Đừng lo lắng về việc đền đáp. Tôi không mong chờ được báo đáp. Là một người đàn ông, nếu thấy việc thiện mà không làm, thì không xứng đáng để đứng vững trên đời này!
Nói xong, chàng bước đi trong lạc lõng. Tôi vẫn chưa biết tên của chàng và không biết làm thế nào để đền đáp ơn nghĩa này.
Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga - Mẫu số 3
Tôi là Kiều Nguyệt Nga, con gái của tri phủ Hà Khê. Cha tôi rất nghiêm khắc và lo lắng, ông muốn sắp xếp hôn sự cho tôi để tôi có thể yên bề gia thất theo lời hứa với mẹ. Vì thế, ông đã gọi tôi từ quê nhà ở huyện Tây Xuyên đến Hà Khê để bàn về chuyện hôn nhân. Dù không mong muốn, nhưng là con gái, tôi phải nghe theo cha mẹ. Tôi và cô hầu Kim Liên không có thời gian chuẩn bị, phải lên đường ngay.
Trên con đường xa xôi, là một người phụ nữ yếu đuối, tôi luôn lo lắng rằng nếu gặp chuyện không hay thì sẽ thế nào. Nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy rùng mình.
Như những gì tôi lo sợ, khi chiếc xe đi qua vùng đất hoang vắng, bất ngờ một nhóm cướp xuất hiện, chặn đường và đe dọa cướp tiền vàng. Tôi và Kim Liên hoảng sợ tột độ, tay chân run rẩy, không biết phải làm gì. Chúng vây quanh chiếc xe, vung gươm và lắc giáo uy hiếp. Tên cướp đầu đàn cười lớn, mặt đầy sẹo dữ tợn. Hắn vén màn nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt đầy dục vọng, cất giọng dụ dỗ:
'Tiểu thư đi đâu vội vã thế? Hãy ở lại vui vẻ cùng chúng tôi. Nơi đây vắng vẻ, đừng có la lối.'
Khi hắn nói xong, tiếng cười của hắn vang vọng trong không khí, đồng thời chỉ tay về phía bọn cướp, khiến chúng cũng hò hét theo. Kim Liên sợ hãi, vội nép vào sau lưng tôi, còn tôi thì kiệt sức, không còn sức để đối mặt với tình huống này. Tiếp theo, hắn áp sát và cố gắng kéo tôi ra ngoài, thì một giọng nói lớn vang lên:
'Lũ cướp kia, dừng tay ngay! Sao giữa ban ngày lại dám hành động cướp bóc, làm việc phi nghĩa thế này?'
Tên đầu đội cướp nghe thấy tiếng quát, quay lại và hét lên:
'Kẻ nào dám nói lời bừa bãi ở đây? À, hóa ra là ngươi. Đã gây rối làm hại ta, nếu không có liên quan gì đến ngươi, đừng có can dự kẻo bị liên lụy.'
Bọn cướp, nghe vậy, quay lại và chuẩn bị tấn công chàng trai trẻ. Tuy nhiên, với sự dũng mãnh và tinh thần bảo vệ công lý, chàng trai đã đánh tan bọn cướp và khiến chúng phải bỏ chạy. Tôi cảm thấy an tâm hơn và hạnh phúc vô cùng. Chàng trai này là ai? Tên của chàng là gì? Chàng đến từ đâu và tại sao lại một mình xông vào cứu chúng tôi khi chưa biết chúng tôi trong xe là ai? Có phải đây là định mệnh?
Kim Liên đang khóc trong xe. Nghe tiếng khóc, chàng trai liền tiến lại gần và hỏi:
'Có ai đang khóc trong xe không?'
Kim Liên đáp lại:
'Chúng tôi là những người lương thiện. Khi gặp kẻ ác, may mắn có anh đến cứu giúp. Xin cảm ơn anh đã cứu mạng chúng tôi.'
Nghe vậy, chàng trai đáp:
'Chúng tôi đã khiến họ phải sợ hãi, không còn điều gì đáng lo ngại. Nhưng xin đừng rời khỏi xe, bạn là con gái, hãy ở lại trong đó, đừng ra ngoài. Cho tôi hỏi tên của bạn là gì, bạn là con của ai, tại sao lại một mình giữa cảnh vắng vẻ này?'
Tôi trả lời trong nghẹn ngào:
'Tôi tên là Kiều Nguyệt Nga. Đây là người hầu của tôi, Kim Liên. Quê tôi ở Tây Xuyên, cha tôi là tri phủ Hà Khê. Cha gửi tôi đến đây để chuẩn bị cho hôn sự, nhưng tôi không dám làm trái ý cha mẹ. Đáng tiếc, trên đường tôi gặp phải tai nạn, may mắn có anh giúp đỡ. Nếu không, phẩm hạnh và danh dự của tôi đã bị tổn hại.'
Nói xong, tôi vội vàng chỉnh sửa trang phục:
'Xin anh ở lại trong xe một chút để tôi có thể cúi đầu cảm ơn và bày tỏ lòng biết ơn với người đã cứu mình. Tôi không biết phải làm gì để báo đáp ân tình của anh. Dù không có tiền bạc hay đồ vật quý giá, nhưng Hà Khê không xa, xin anh theo tôi về để tôi có cơ hội đền đáp.'
Chàng trai mỉm cười và nói:
'Bạn đừng bận tâm về việc phải báo đáp. Tôi không cần chờ đợi để nhận sự trả ơn. Là đàn ông, nếu thấy việc thiện mà không làm, thì sao có thể giữ được mặt mũi!'
Nói xong, chàng bước đi xa. Tôi vẫn chưa biết tên chàng là gì và không biết làm thế nào để đền ơn chàng.