1. Mẫu 1
Gia đình tôi là một trong những hộ nghèo nhất trong làng, không đủ cơm ăn áo mặc, còn thiếu tiền nộp thuế. Gần đây, tôi phải vất vả kiếm tiền để nộp thuế cho chồng tôi. Khi đến hạn nộp thuế mà không có đủ tiền, cai lệ và người nhà lí trưởng đã đến nhà bắt chồng tôi. Tôi đau đớn khi thấy chồng như một cái xác không còn sức sống. Bà con xung quanh giúp đỡ, chồng tôi mới dần hồi tỉnh. Bà hàng xóm đã mang gạo đến nấu cháo, nhưng chồng tôi quá yếu và đã bỏ lại tô cháo khi cai lệ đến. Tôi cầu xin để được khất nợ, nhưng cai lệ tỏ ra lạnh lùng và tát tôi vì sự khẩn cầu của tôi không được đáp ứng.
Tên cai lệ ra lệnh trói tay chồng tôi và đưa ra đình. Tên người nhà lí trưởng thì lúng túng, không dám hành hạ một người bệnh. Cai lệ lập tức lao đến trói chồng tôi. Tôi hoảng sợ, nắm tay cai lệ van xin để chồng tôi được yên. Cai lệ đã đánh tôi rồi tiếp tục đánh chồng tôi. Không thể chịu đựng thêm, tôi đã quyết liệt phản kháng và thách thức cai lệ, vì tôi không thể nhìn thấy chồng mình bị hành hạ dã man như vậy.
Tên cai lệ hung hăng tiến lại gần chồng tôi. Tôi không kìm được, túm tay hắn, đẩy ra ngoài và đạp mạnh vào người hắn. Tôi cầm gậy của chồng, hai bên giằng co, đánh nhau, khiến hắn ngã lăn ra sàn. Sức chịu đựng của kẻ nghiện không thể so với sự quyết liệt của một người phụ nữ nhỏ bé trong cơn phẫn nộ. Tôi không còn sợ hãi, chỉ muốn bảo vệ chồng mình khỏi sự tra tấn. Dù biết hậu quả sẽ ra sao, tôi không thể nhịn thêm nữa.
2. Mẫu 2
Gia đình tôi trước đây bình thường, nhưng sau khi cưới chồng, cuộc sống trở nên khó khăn. Gạo đắt, thóc cao, và số tiền chi cho đám tang của mẹ chồng và bố chồng đã khiến gia đình tôi rơi vào cảnh nghèo. Giờ đây, chúng tôi đã trở thành một trong những gia đình nghèo nhất ở làng Đông Xá.
Mùa thuế đến, tiếng trống mõ ngoài đình ầm ĩ, thúc giục người dân đóng thuế. Gia đình tôi đang khó khăn, chồng ốm đau liên miên, con còn nhỏ, tôi phải gánh vác mọi thứ. Để có tiền đóng thuế, tôi phải bán con Tý. Dù đau lòng, tôi đành bán cả con và đàn chó mới mở mắt để lo cho chồng. Không ngờ, lại phát hiện thêm khoản nợ của cô em chồng đã chết. Thực sự là quá khốn khổ!
Tên cai lệ chỉ tay vào chồng tôi, hét lớn, đòi tiền bảo hiểm. Chồng tôi sợ hãi, cố gắng đặt tô cháo xuống và ngã ra, vẫn bị ám ảnh bởi trận đòn roi. Cai lệ và thuộc hạ đứng cười hả hê, đe dọa sẽ tra tấn chồng tôi như đêm trước. Tôi lo lắng không biết nếu chồng tôi bị bắt lại thì sẽ ra sao, liệu có nguy hiểm đến tính mạng không? Tôi không thể để chồng tôi bị bắt thêm lần nào nữa.
- Chị đã xin khất đến chiều mai phải không? Vậy thì chị hãy ra trò chuyện với ông ấy, yêu cầu ông ta đến đình báo cáo với quan đi nhé! Chứ ông lí không có quyền cho phép chị khất thêm một giờ nào nữa đâu.
Tôi nói với giọng run rẩy, cố gắng thuyết phục họ:
- Nhà cháu đã gặp khó khăn, còn phải nộp thêm tiền cho chú nữa, vì vậy mới xảy ra tình trạng này. Cháu không dám lấy tiền của nhà nước đâu. Hai ông hãy giúp cháu nói với ông lí cho cháu khất một chút.
Họ không cho tôi giải thích thêm, tên cai trợn mắt, đập tay vào hông, mắng chửi dữ dội:
- Mày có dám mở miệng xin khất sưu của nhà nước à?!
- Khốn nạn! Nhà cháu không có tiền, nên ông mắng chửi cũng chỉ vậy thôi. Xin ông xem xét lại!
Tên cai trợn mắt:
- Nếu không có tiền đóng phạt ngay, tôi sẽ phá nhà mày và chỉ chửi thôi sao!
Hắn quay lại, quát tháo, ra lệnh cho người nhà lí trưởng:
- Không được nói với nó, trói chồng nó lại và lôi đến đình!
Tên người nhà lí trưởng hoang mang, nhìn chồng tôi rồi lại nhìn tên cai lệ, dường như hắn không muốn làm tổn thương người ốm, dù vậy vẫn không thể thoát tội. Có vẻ như hắn vẫn còn chút nhân tính. Tên cai lệ không kiên nhẫn, lao vào giật dây thừng khỏi tay tên lí trưởng rồi chạy vội như muốn rung chuyển trời đất để trói chân chồng tôi.
Tôi hoảng loạn, bỏ ngay cái Tỉu đang cầm trên tay và vội vàng chạy đến chỗ chồng. Trong lúc chạy, tôi thấy thằng Dần vẫn co ro sợ sệt trong góc, thấy tôi bỏ cái Tỉu xuống liền lao đến ôm chặt em nó và trở về chỗ cũ. Lòng tôi lại nhói đau.
Tôi may mắn giữ được tay của tên cai. Tôi ngẩng lên, cố gắng cầu xin:
- Cháu van ông, nhà cháu mới ngủ một lúc, xin ông tha cho!
- Tha! Tha!
Vừa nói, hắn lại đạp vào người tôi mấy lần, chống cằm, trợn mắt như muốn trói chồng tôi. Đau quá! Đau đến không chịu nổi!
Cơn đau khiến sự chịu đựng của tôi gần như đến giới hạn. Không biết sao tôi lại có can đảm, liều mình nói với chúng nó:
- Chồng tôi đang ốm, ông không được quyền đánh!
Dứt lời, một cái tát nữa giáng xuống mặt hắn. Hắn phủi tay, tiếp tục công việc. Cơn đau mạnh mẽ không thể so với cơn giận dữ của hắn lúc này. Sự giận dữ của tôi đã lên đến đỉnh điểm. Tôi phải bảo vệ gia đình này! Bảo vệ chồng tôi dù thế nào cũng phải làm.
Tôi nghiến răng, gằn từng tiếng:
- Mày trói ngay chồng bà đi, bà cho mày chết!
Rồi nhanh chóng, tôi nắm lấy tay cai lệ và đẩy hắn ra ngoài. Hắn rất bất ngờ khi thấy một người phụ nữ như tôi dám chống cự lại hắn. Sức mạnh hoang dã của kẻ nghiện như hắn không thể so với tôi. Khi tôi đẩy hắn, hắn ngã lăn ra đất, miệng vẫn lẩm bẩm đòi tiền chuộc. Tôi đang định đến gần hơn thì tên người nhà lí trưởng chạy tới, tính lấy gậy vụt lại, mắt hắn trợn ngược, răng nghiến rít từng hồi, trông thật khủng khiếp. Ngay lập tức, tôi quay lại tóm lấy chiếc gậy và dùng hết sức để giật lấy. Sau đó không biết gậy bay từ đâu, tôi vội vàng tóm lấy tay hắn và quật mạnh, quẳng ra ngoài hiên. Hai tên lồm cồm bò dậy trong bộ dạng thê thảm. Thấy họ như vậy, tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi không ngờ mình lại hạ được bọn chúng nhanh đến vậy, so với những kẻ vừa mới đây còn hung hăng, dữ tợn, và bất nhân. Đứng lên nhìn xung quanh không thấy bóng dáng đồng bọn, dường như bọn chúng đã biến mất từ lúc tôi hạ hai tên này. Cai lệ và người nhà tôi dắt díu nhau về đình. Khi ra khỏi nhà tôi, hắn không quên buông lời đe dọa:
- Con khốn nạn! Đợi đấy mà xem!
Tôi bỗng cảm thấy: 'Lũ này quả thật là những kẻ hèn hạ, chỉ biết ức hiếp những người nghèo khổ.' Anh chồng tôi, dù muốn khuyên nhủ, nhưng vì quá mệt mỏi nên chỉ ngồi im nói: 'U nó không phải vậy đâu, người ta đấm mình không sao, còn mình đánh người ta thì mình đi tù, chết chắc.' Tôi vẫn không thể nguôi cơn giận: 'Thà vào tù. Để chúng nó cứ hành hạ mãi như thế, tôi không chịu nổi. Chẳng lẽ cứ để chúng nó tùy ý đánh đập, không biết mình sống hay chết thế nào?' Bà lão hàng xóm cũng vội vàng qua giúp, bế cái Tỉu và lo lắng nói: 'Chị làm vậy chỉ để thỏa cơn giận, nhưng sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng nề hơn. Đặc biệt là đối với phụ nữ.' Nhìn khuôn mặt bà cụ, tôi nói: 'Cháu biết mình là dân thường, nông dân, chống đối như vậy đã là sai rồi. Hơn nữa còn là phụ nữ. Nhưng để chúng nó tiếp tục hành hạ, đánh đập, nếu chồng con bị sao, nỗi đau còn lớn hơn nhiều.' Bà lão không nói gì thêm. Tôi vào nhà, bảo chồng nấu thêm cơm để đỡ, dỗ hai đứa trẻ đang khóc vì sợ hãi. Tôi chỉ mong chồng không bị bắt hay đánh đập thêm nữa, sống yên bình ngày nào tốt ngày đó. Ngoài đình, tiếng mõ vẫn vang, tù và vẫn inh ỏi, trống thúc dồn dập thúc giục mệnh lệnh, từng hồi không ngừng thúc giục.
Hy vọng bài viết của Mytour đã mang lại thông tin hữu ích cho các bạn. Xin chân thành cảm ơn!