Kể về kỷ niệm đáng nhớ với người bạn động vật yêu thích của em trong bài viết số 2 lớp 8. Bài viết đi kèm 3 dàn ý và 19 mẫu để giúp em rèn luyện kỹ năng viết văn tự sự và miêu tả một cách sâu sắc.
Điều này giúp các em dễ dàng chia sẻ về kỷ niệm đáng nhớ với các loài vật như chó, mèo, gà, trâu, hamster, hoặc chim Hải Âu. Mời các em tham khảo bài viết miễn phí dưới đây từ Mytour:
Hãy kể về một kỷ niệm đáng nhớ với một người bạn động vật mà em yêu thích.
Lập dàn ý cho bài viết về kỷ niệm đáng nhớ với người bạn động vật.
Dàn ý tham khảo số 1
A. Mở đầu
- Giới thiệu về người bạn động vật và kỷ niệm đáng nhớ với nó:
- Trong gia đình em từng nuôi một chú chó tên là “Đốm”, từ khi em còn nhỏ đến khi em lên lớp 5 thì Đốm đã ra đi.
- Kỷ niệm đẹp nhất với Đốm chính là khi nó cứu em khỏi một con rắn độc.
B. Nội dung chính:
- Thời gian xảy ra sự kiện: Lúc em đang học lớp 3, khi đó Đốm đã 3 tuổi.
- Trình tự diễn biến sự kiện:
- Vào một buổi chiều, em cùng ba người bạn dẫn Đốm ra bãi cỏ sau nhà văn hóa để chơi đùa.
- Chúng em vui vẻ chạy quanh bãi cỏ, cười nắng.
- Tiếng ồn từ bụi cỏ ven đồng làm chúng em chú ý, một con rắn bò ra. Lúc đó, em đứng gần đó, không hề hay biết.
- Đốm sủa và chạy về phía em, khiến em nhận ra con rắn đang tiến lại gần mình.
- Hoảng sợ, em không biết phải làm gì, Đốm nhanh chóng lao vào đấu với con rắn.
- Đốm giành lợi thế và quăng con rắn ra xa. Con rắn tiếp tục trườn về phía Đốm nhưng bị đuổi đi.
- Đốm gầm gừ, đuổi theo con rắn đến bụi rậm.
- Sau đó, Đốm quay lại, quấn quýt xung quanh em như kiểm tra xem em có sao không.
- Em cảm ơn Đốm vì đã cứu mình, từ đó, tình cảm với Đốm càng trở nên sâu sắc hơn.
- Đốm trở thành người bạn thân của em, em luôn chia sẻ mọi điều vui buồn cùng nó.
C. Kết luận:
- Tưởng nhớ về Đốm và những kỷ niệm thơ ấu: Mặc dù Đốm đã ra đi nhưng những kỷ niệm về nó vẫn mãi sống trong tâm trí em.
Dàn ý tham khảo số 2
I. Giới thiệu
- Kể về cách em có được chú mèo? (tặng sinh nhật, nhặt được trên đường về nuôi,...)
- Tên chú mèo là Mi Mi, một chú mèo rất đáng yêu
II. Nội dung chính
1. Miêu tả về chú mèo
- Ngoại hình và bản tính:
- Về hình dáng: Mi Mi có thân hình dài, giống như một trái đu đủ.
- Bộ lông: màu sắc đa dạng, kết hợp giữa trắng, cam và đen, tạo nên vẻ đẹp độc đáo.
- Đôi mắt: sáng và rõ ràng, có thể nhìn thấy dễ dàng ngay cả trong bóng tối.
- Hàm răng: sắc nhọn và đáng sợ khi nó nhẹ nhàng hé mở.
- Chân: có lớp thịt dưới bàn chân giúp Mi Mi di chuyển êm ái và im lặng.
- Tai: luôn vểnh lên như thể đang lắng nghe mọi âm thanh.
- Râu: là điểm nhấn đáng yêu trên khuôn mặt của Mi Mi.
- Miệng: nhỏ xinh và đáng yêu.
- Khả năng và tính cách:
- Mi Mi là chuyên gia săn chuột.
- Thích sự quan tâm và vuốt ve từ con người.
- Rất sạch sẽ và tự giữ gìn vẻ ngoài của mình.
2. Kỉ niệm đặc biệt với Mi Mi
- Một ngày, vì tôi bận rộn di chuyển từ nơi này sang nơi khác, không dành thời gian chăm sóc cho chú mèo nên đã quên mất về sự tồn tại của nó.
- Trong lúc tôi đang học bài, chú mèo lại đến gần và liên tục kêu 'meo meo'. Tôi nghĩ rằng nó đang làm phiền mình nên đã vô tình đá nó một cái, làm cho nó bị thương và văng xa ra.
- Sau đó, tôi nhận ra rằng cú đá đó quá mạnh, làm chú mèo bị thương.
- Khi tôi hoàn thành việc học bài, tôi nhớ đến chú mèo và lo lắng rằng đã làm tổn thương nó vì lỡ đá nó trước đó.
- Tôi chạy đến kiểm tra tình trạng của nó và phát hiện ra rằng nó đang nằm thoi thóp, thở hổn hển. Tôi hoảng loạn và ngay lập tức đưa nó đi kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện thú y.
- Bác sĩ thú y cho biết rằng chú mèo bị va đập mạnh vào bụng và cần được chăm sóc đặc biệt để mau chóng hồi phục.
- Tôi cảm thấy hối tiếc và tự trách mình về việc làm tổn thương chú mèo, một sinh vật nhỏ bé và đáng thương. Tôi hứa với bản thân sẽ luôn quan tâm và yêu thương chú mèo hơn trong tương lai.
3. Cảm xúc về chú mèo
- Chú mèo là một sinh vật đáng yêu và dễ thương, luôn ngoan ngoãn.
- Cho đến bây giờ, tôi vẫn yêu thương chú như ngày đầu tiên đem nó về nuôi.
III. Tổng kết
- Chú mèo là người bạn thân thiết của tôi.
- Tôi cam kết rằng tôi và chú mèo sẽ luôn là bạn đồng hành của nhau.
Dàn bài tham khảo số 3
1. Bắt đầu
- Giới thiệu về con vật nuôi mà em yêu thích nhất: Có thể là con chó, con mèo hoặc bất kỳ loài vật nào khác mà em ấn tượng.
- Tóm tắt cảm xúc tổng quan về những kỷ niệm đặc biệt mà em có với con vật đó.
2. Nội dung chính
a. Miêu tả con vật
- Xuất xứ và nguồn gốc.
- Hình dáng cơ thể.
- Màu sắc của bộ lông.
- Đặc điểm của đầu, đôi mắt, và miệng...
b. Những kỷ niệm đáng nhớ với con vật nuôi
- Thời gian diễn ra sự kiện.
- Địa điểm xảy ra sự việc.
- Chi tiết những gì đã xảy ra với con vật.
- Cảm xúc và hành động của em trong tình huống đó.
c. Tính cách của con vật
- Thích ăn uống đều đặn.
- Mê thích đi dạo.
- Đồng thời là người bạn thân thiết chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn cùng bạn, cũng như là người bảo vệ trung thành của bạn.
3. Tổng kết
- Phản ánh cảm xúc của em về câu chuyện vừa kể và về con vật mà em yêu quý.
Kể về những khoảnh khắc đáng nhớ với chú cún
Bài viết mẫu 1
Mọi người thường nói rằng chó là loài vật trung thành và đáng yêu nhất, và em cũng rất yêu thích chúng. Vào một năm trước đó, gia đình em đã nhận nuôi một chú chó tên là Mun. Mun được tặng cho em bởi một người thân khi họ đến thăm gia đình em.
Mun có một bộ lông xù đẹp mắt, với một khuôn mặt màu đen huyền bí. Đuôi của Mun dày và dễ thương. Với đôi mắt sáng lấp lánh, Mun luôn thu hút mọi ánh nhìn. Mun thích tự làm đẹp, thỉnh thoảng chạy nhảy trong sân nhà, toát lên vẻ nhanh nhẹn và năng động như một vũ công chuyên nghiệp. Nhưng điều em yêu nhất là những cuộc trò chuyện bên Mun, cô nàng thường vẫy đuôi và đặt đầu lên đôi chân của em khi em kể chuyện. Với em, Mun không chỉ là một con chó nuôi mà còn là một người bạn thân thiết.
Nhưng sau đó, với áp lực của việc học và thi cử, em đã không dành nhiều thời gian cho Mun như trước. Mun cảm thấy buồn và thường xuyên chạy sang nhà hàng xóm để chơi với trẻ em bên đó.
Một ngày, khi em đang ngồi học bài và Mun đi chơi như thường lệ, em nghe tiếng kêu từ nhà hàng xóm. Dù lo lắng, nhưng vì áp lực của việc học, em đã tiếp tục làm việc của mình. Sau một thời gian, tiếng kêu dần dần trở nên yếu đi và cuối cùng im lặng. Khi đó, em nghe thấy tiếng ba lật đật từ cửa sổ:
- Mai ơi, Mai đâu rồi vậy? Mun bị người ta đánh gần chết đây này!
Lúc đó, em hoảng sợ chạy ra:
- Gì... gì vậy... ba... Mun sao vậy ạ?
Thật kinh hoàng! Mun mắt nhắm chặt vì mệt, đầu máu me nhưng em vừa thương vừa lo vừa sợ. Có lẽ những tiếng kêu ấy là lúc Mun đang bị người ta đánh. Trời ơi! Em đã làm gì thế này, sự vô tâm của em đã khiến Mun gặp nạn này à? Lúc ấy em đã khóc, khóc vì Mun, vì tức giận và căm hận những kẻ tàn nhẫn đó. Họ chỉ vì muốn có thịt để ăn mà dám làm như vậy sao?
Em cố gắng giúp Mun, cho nó uống sữa từng chút một. Vết thương từ trên đầu xuống khá sâu, nên mất một thời gian Mun mới hồi phục hoàn toàn. Từ đó, em dành nhiều thời gian hơn để quan tâm và chăm sóc Mun, dù bận rộn với việc học cũng không quên đến Mun.
Câu chuyện ấy đã xảy ra khá lâu nhưng giờ nhớ lại vẫn cảm thấy rùng mình sợ hãi. Hy vọng Mun và tôi sẽ còn nhiều thời gian bên nhau hơn nữa.
Bài văn mẫu 2
Hồi nhỏ, gia đình tôi sống chung với ông bà và cậu, mợ. Một ngày nọ, có người quen tặng cho gia đình chúng tôi một chú chó tên là Si Tô - tên đã có trước khi nó trở thành thành viên mới của gia đình tôi.
Tôi nhớ khi Si Tô về nhà, nó là một chú chó nhỏ xinh xắn với bộ lông nâu hạt dẻ, trông rất quyến rũ và đáng yêu. Đôi mắt đen long lanh và đôi tai to luôn vểnh lên nhưng đáng yêu. Chiếc mũi xinh xắn cùng với đuôi nhỏ nhắn luôn tạo nên sự dễ thương khi nhìn vào. Dần dần, Si Tô lớn lên và trở nên thân thiết hơn với mọi người. Vóc dáng của nó ngày càng tuyệt đẹp hơn.
Tôi nhớ mỗi khi tôi và Ngọc Ngân đi học về, Si Tô luôn đứng đợi ở cửa, ánh mắt hướng về phía chúng tôi. Ba mẹ mở cửa và Si Tô vui mừng chào đón chúng tôi. Tôi và Ngọc Ngân thường vuốt ve bộ lông mượt mà của nó và cảm thấy rất thích thú với sự đáng yêu của Si Tô.
Si Tô là chú bảo vệ nhỏ của nhà tôi. Mặc dù nhỏ nhắn nhưng lại rất dũng cảm. Mỗi khi có tiếng động lạ hoặc có người lạ, Si Tô đều sẵn sàng sủa vang ầm ĩ để bảo vệ cả nhà.
Và một ngày buồn thảm! Đó là một đêm hè khuya khi tôi còn là một học sinh cấp hai. Gia đình tôi đã cho Si Tô ăn xong và nó đang nằm dài trên sân. Khi cửa chính mở ra một chút vì chị tôi vừa đi ra ngoài, ba tôi đã định đưa Si Tô vào nhà nhưng chú chó đã biến mất. Chúng tôi tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy. Sau đó, một người hàng xóm nói đã thấy một người đàn ông trẻ mang ba lô ra khỏi nhà. Chúng tôi về nhà nhưng không thấy Si Tô.
Sau đó, khi trở về nhà, tôi và Ngọc Ngân cảm thấy rất buồn vì đã mất mất Si Tô, người bạn thân thiết của chúng tôi. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy trống rỗng khi biết mình đã mất mất một người bạn đồng hành đáng yêu và thân thiện.
Tôi mãi nhớ hình ảnh đáng yêu và động lòng nhân từ của Si Tô. Từ đó, gia đình tôi không nuôi thêm chó nữa, không phải vì họ không yêu chúng mà vì sợ rằng một ngày nào đó sẽ phải đối diện với sự mất mát giống như lần trước, và cảm thấy buồn bã khi thấy một người bạn đáng yêu bị lạc đi.
Bài văn mẫu 3
Một lần, gia đình tôi nhận nuôi một chú chó nhỏ khi tôi mới lên lớp bốn. Mặc dù tôi còn nhỏ và không nhớ nhiều, nhưng có một câu chuyện từng khiến tôi ấn tượng mãi.
Chú chó này tên là Tí Nị, thuộc giống Chihuahua nhỏ nhắn. Bộ lông màu vàng đất của nó rất dễ thương. Tí Nị có thân hình cân đối, đôi tai nhỏ xinh và một mõm ngắn dễ thương. Nó thông minh và hiểu biết, thường hiểu được ý định của chủ nhân. Tí Nị thường bám theo tôi và có phản ứng ghen tị khi tôi đùa với người khác.
Ban ngày, Tí Nị thường nằm trong sân hoặc tìm nơi êm đềm để nằm, nhưng luôn giữ mắt mở để bảo vệ nhà. Nếu có âm thanh hoặc bóng người lạ, nó sẽ ngóc đầu lên và nghe. Dù nhỏ nhưng tiếng sủa của Tí Nị vang xa, khiến ai cũng biết có chó ở nhà.
Tuy nó hung hăng với người lạ, nhưng với gia đình thì Tí Nị lại rất hiền lành và biểu hiện tình cảm bằng cách nằm im dưới đất và ngóc đầu, đôi mắt long lanh chờ lệnh.
Ban đầu, tôi không tin vào khả năng bảo vệ của Tí Nị, nhưng sau đó, không có kẻ xâm nhập nào dám đến nhà tôi. Một lần, khi Tí Nị phát hiện kẻ trộm, tiếng sủa của nó đã giúp gia đình tôi đuổi chúng đi. Từ đó, tôi luôn thấy yên tâm khi có Tí Nị ở nhà.
Cách đây bốn năm, Tí Nị đã ra đi, để lại một khoảnh khắc đau lòng trong tâm trí tôi. Đêm đó, khi tôi đang ở nhà với ba mẹ, Tí Nị bất ngờ chạy ra đường và bị xe cán qua. Tôi chỉ biết đứng đó, không thể tin vào những gì mình thấy.
Tôi rất ngạc nhiên khi con chó thứ hai của gia đình có hình dạng và tính cách giống hệt Tí Nị. Đôi khi tôi nghĩ có lẽ linh hồn của Tí Nị đã nhập vào thân xác của nó. Tôi giữ nó trong nhà, không cho ra ngoài, lo sợ rằng nếu lại xảy ra chuyện gì tương tự thì tôi không thể chịu đựng được nữa.
Tôi sẽ chăm sóc nó như em trai của mình. Tí Nị à, cảm ơn em đã dạy cho chị biết điều gì là trung thành.
Mỗi đứa trẻ khi lớn lên đều có tình cảm đặc biệt với vật nuôi của mình. Chúng ta không chỉ là bạn bè, mà còn là một phần quan trọng của cuộc sống. Nhớ về Bún - người bạn cún thân thiết của tôi, lòng lại xao xuyến.
Có những loài vật, bình thường nhỏ bé nhưng lại là người bạn đồng hành trung thành của chúng ta. Bún - người bạn cún tôi, mãi trong tâm trí và trái tim.
Mặc dù mẹ tôi không có đặc biệt sở thích trong việc nuôi dưỡng các loại vật nuôi như chó, mèo hay loài vật khác, thế nhưng sự xuất hiện của Bún đã thay đổi một phần trong quan điểm của gia đình tôi về vấn đề này. Bún, nguyên là một con chó lang thang, thường xuất hiện ở khu vực xung quanh nhà, đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống hàng ngày.
Một sự kiện đặc biệt đã làm cho Bún trở nên vô cùng đáng quý trong tâm trí của tôi. Khi tôi bị rắn cắn trong một tình huống nguy hiểm, Bún đã tỏ ra là một người bạn đồng hành trung thành và đáng tin cậy. Hành động của nó đã góp phần cứu sống tôi trong tình huống khẩn cấp đó.
Với sự can đảm và sự thông minh của mình, Bún đã cho thấy khả năng đáng kinh ngạc trong việc nhận biết và đáp ứng với tình huống nguy hiểm. Hành động của nó không chỉ là một bản lĩnh tự nhiên mà còn là một biểu hiện của sự trung thành và tình cảm đồng hành với con người.
Sự giúp đỡ của Bún không chỉ là một hành động cá nhân mà còn là một ví dụ minh chứng cho mối quan hệ đặc biệt giữa con người và thú cưng. Câu chuyện này thực sự là một điều đáng suy ngẫm về sự gắn kết giữa con người và vật nuôi trong cuộc sống hàng ngày.
Nhìn nhận từ góc độ chuyên nghiệp, việc Bún đưa ra những phản ứng thông minh và hữu ích trong tình huống khẩn cấp là một minh chứng rõ ràng cho sự hiểu biết và sự đồng cảm giữa loài người và thú cưng. Câu chuyện này đã đem lại nhiều bài học quý giá về mối quan hệ đặc biệt giữa con người và vật nuôi.
Mẹ im lặng một chút trước khi nói tiếp:
- Con chó này thật sự thông minh. Mẹ đã thấy nó lang thang ở xung quanh đây từ lâu.
Tôi rất hạnh phúc và cảm động bởi sự thông minh và tình cảm của Bún, sau đó tôi đã kể cho mẹ nghe. Tôi đã thuyết phục mẹ để nuôi Bún, và mẹ đã chấp nhận sau một lúc suy nghĩ. Đó là lần đầu tiên chúng tôi có một chú chó riêng cho gia đình. Bún đã trở thành một người bạn đáng tin cậy và một người canh giữ nhà tuyệt vời.
Mỗi khi nhớ lại kỷ niệm đó, cả nhà tôi đều nhìn Bún với tình yêu và biết ơn. Dù vết cắn của con rắn không độc, nhưng nếu không có sự can đảm của Bún, tôi có thể đã gặp nguy hiểm. Bún xuất hiện trong cuộc đời tôi như một sự may mắn không ngờ.
Bài văn mẫu 5
Bún là món quà sinh nhật đặc biệt mà bố mẹ đã tặng cho tôi khi tròn 10 tuổi. Chú và tôi đã có nhiều kỷ niệm đẹp nhưng đáng nhớ nhất là khi Bún hy sinh để cứu tôi.
Bún, chú chó của tôi, có bộ lông vàng óng, mềm mại. Lúc mới về nhà, chú trông như một cục tơ óng ả. Hai cái tai nhọn luôn đứng thẳng để nghe tin tức xung quanh. Bún rất thích chơi trò đuổi bắt và ném bóng với tôi. Chú luôn vui vẻ và không biết mệt mỏi.
Từ khi nuôi Bún, tôi đã học được nhiều điều, đặc biệt là cách chăm sóc cho những sinh vật nhỏ hơn mình. Bún không chỉ là vật nuôi mà còn là một phần của gia đình tôi. Mọi người trong nhà đều yêu quý chú.
Buổi chiều đó, như thường lệ, tôi đưa Bún ra công viên. Chú thích ra công viên vì nơi đó rộng lớn và thoáng đãng. Trước khi đi, mẹ nhắc nhở tôi như mọi khi:
- Hãy cẩn thận và lưu ý đến những người lạ nhé con.
- Được rồi, con biết rồi - Tôi trả lời mẹ và dẫn Bún ra khỏi nhà.
Bún đã quen với công viên nên khi đến đó, nó liền tung tăng chạy nhảy. Tôi mỉm cười nhìn Bún và bắt đầu bước theo chậm rãi. Khi đang thảnh thơi chơi với Bún, tôi không để ý phía sau có một người luôn theo dõi. Tôi phải đi xa để tìm một cây gậy chơi cùng Bún. Tôi gọi Bún nhưng không thấy nó trả lời.
- Bún...Bún... - Tôi gọi, nhưng không thấy Bún đâu.
Bất ngờ tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau nên quay lại. Một người đàn ông trung niên, mặc áo kín, đội mũ và đeo kính, đã theo dõi tôi từ lâu. Tôi lo sợ. Không phải chứ? Giữa ban ngày có thể xảy ra chuyện bắt cóc sao? Tôi cố bước nhanh hơn, gọi Bún. Nhưng người đàn ông kia cũng bước nhanh hơn và theo sát tôi. Tôi bắt đầu hoảng loạn và sợ hãi. Người đàn ông ấy đuổi theo tôi, nắm lấy tay tôi và kéo mạnh. Tôi tìm cách thoát khỏi tay hắn nhưng không được. Tôi coi lời mẹ nhắc nhở là trò đùa nhưng giờ tôi hiểu rồi. Tôi hét lên:
- Bún...Bún ơi. Có ai ở đây không? Giúp tôi với!
Người đàn ông nắm chặt tay tôi và nói cắt lời:
- Im lặng ngay, cưng!
Sau đó ông ta bịt miệng tôi lại và chuẩn bị trói tay. Nhưng tôi lợi dụng cơ hội, cắn mạnh vào tay ông ta, khiến ông ta rút lại tay. Tôi hét lên lần nữa:
- Bún...Bún ơi! Có ai ở đây không, bắt cóc! Cứu....
Ngay lập tức, ông ta lấy một mảnh vải từ túi áo để bịt miệng tôi và buộc tay tôi. Lúc đó, tiếng sủa của Bún vang lên. Nó nhảy đến và cắn vào tay ông ta. Ông ta bất ngờ và buông tay tôi ra. Nhưng khi nhận ra Bún chỉ là một con chó, ông ta bắt đầu đánh nó. Tôi sợ hãi nhìn Bún đấu tranh, cắn và gầm gừ. Tôi cố gắng kiềm chế sự sợ hãi và chạy tới nơi đông người hơn. Hai người làm chứng khống chế ông ta và gọi cảnh sát. Tôi ngồi trên bãi cỏ, ôm Bún, cảm thấy run lắc. Nếu không có Bún, tôi không biết sẽ ra sao. Từ sau sự việc đó, tôi luôn cẩn thận hơn mỗi khi ra ngoài một mình. Bún là người hùng của tôi, giúp tôi trở về nhà an toàn sau sự cố kinh hoàng ấy. Cả hai đều bị trầy xước nhẹ.
Cả nhà đã luôn yêu quý Bún, nhưng sau sự cố, tình cảm đó càng trở nên sâu đậm hơn, vì Bún đã cứu tôi dù có nguy hiểm. Đối với nhiều người, Bún chỉ là một con vật nuôi, nhưng với tôi, Bún là một người bạn, là người cứu mạng và là một thành viên trong gia đình. Tôi sẽ luôn quý trọng và chăm sóc Bún, để nó có thể ở bên cạnh tôi lâu hơn.
Bài văn mẫu 6
Trong ký ức tuổi thơ của mỗi người đều có một loài vật nuôi đáng yêu, có thể là chú rùa, chú chim hoặc chú mèo. Với tôi, tuổi thơ gắn với chú chó Phi Phi dũng cảm.
Phi Phi là một chú chó lai béc-giê mà tôi đã tìm thấy trong công viên! Cách đây khoảng một năm, khi tôi đang tập thể dục, tôi nghe thấy tiếng rên nhẹ trong bụi cây. Tôi tò mò đi xem và thấy một chú chó nhỏ yếu đuối đang nằm trong chiếc hộp giấy. Thương chú quá, tôi mang về nuôi. Bất ngờ, khi mang Phi Phi về, bố mẹ không chỉ không trách mắng mà còn nhanh chóng bảo tôi chuẩn bị sữa cho chú uống!
Giờ đây, Phi Phi đã lớn. Lông màu đen của chú mượt mà, bốn chân chắc nịch. Hai tai luôn cử động để lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Mũi chú luôn nhút nhát như muốn khám phá mọi thứ. Phi Phi rất trung thành và can đảm. Buổi tối, chú luôn nằm ngoài hiên. Có Phi Phi ở ngoài, cả nhà tôi yên tâm đi ngủ. Và một ngày, khi có chuyện xảy ra, Phi Phi đã chứng minh sự dũng cảm và lòng trung thành của mình.
Đó là một đêm gió rét của mùa đông. Như mọi đêm khác, Phi Phi vẫn trung thành canh gác ở ngoài hiên. Khi cả nhà đang ngủ, Phi Phi bất ngờ sủa to, tiếng sủa dữ dội của chú vang vọng, dây xích của chú cũng đang loạng choạng. Bố tôi vội vàng tỉnh giấc, cầm gậy ra ngoài. Ở cuối vườn, bóng tối đang di chuyển. Khi thấy sự phát hiện, tên trộm cố gắng trèo tường để thoát. Bố tôi vừa gọi giúp đỡ từ hàng xóm vừa đuổi theo tên trộm. Phi Phi cũng rối rít lao lên, dây xích bị quẹo lạch cạch. Khi tên trộm quay lại đánh bố, Phi Phi không chần chừ, lao đến cắn vào tay cầm dao của hắn. Dù bị hắn đẩy và đánh, nhưng Phi Phi vẫn không buông. Cuộc đấu tranh kết thúc khi hàng xóm đến và trói tên trộm. Mẹ tôi đưa bố vào nhà và yên bình dìu bố vào nhà, còn chị em tôi đưa sữa cho Phi Phi và đưa chú vào nhà.
Sau sự việc đó, Phi Phi trở thành cái tên nổi tiếng trong khu phố với câu chuyện anh hùng cứu chủ. Kẻ trộm đã bị bắt và đã tiết lộ nhiều vụ án mà hắn liên quan. Gia đình tôi và Phi Phi cũng được tuyên dương vì hành động can đảm của chú!
Phi Phi vẫn ở với gia đình tôi đến tận bây giờ. Chú luôn được gia đình yêu quý và chăm sóc, đặc biệt là tôi. Mặc dù chỉ là một con chó, nhưng Phi Phi là nguồn cảm hứng cho chúng ta học hỏi nhiều điều đúng không các bạn!
Bài văn mẫu 7
Vào năm đó, gia đình tôi nuôi một chú chó, mà tôi thường gọi là Mun. Mun được cậu em của mẹ tôi từ Nam gửi về cho khi họ đến thăm bà tôi.
Mun sở hữu bộ lông xù đẹp mắt, đuôi cong và đầy đặn. Đôi mắt lanh lợi và chiếc đầu nhỏ nhắn tạo nên vẻ dễ thương cho cô. Mun thích tận hưởng những giây phút vuốt ve bộ lông mỗi sáng, và thường xuyên chạy nhảy trong sân với sự nhanh nhẹn của một người bạn trung thành. Nhất là khi Mun nghe mình thổ lộ, cô luôn vẫy đuôi và gục vào đôi chân của mình, nhưng vẫn lắng nghe mỗi lời nói. Mỗi cảm xúc của em đều được chia sẻ với Mun, mối quan hệ giữa chúng ta không chỉ là của chủ và thú cưng, mà còn như tình bạn thân thiết.
Sau một thời gian, vì áp lực từ bài tập và kì thi, em đã ít để ý đến Mun hơn. Mun có lẽ cảm thấy cô đơn, nên thỉnh thoảng cô ta lại chạy sang nhà hàng xóm chơi với các em nhỏ ở đó.
Một ngày, khi em đang học bài, Mun lại đi chơi như mọi lần. Sau khoảng 30 phút, em nghe tiếng kêu từ nhà hàng xóm. Nhưng vì lo lắng về bài tập, em tiếp tục làm việc. Hơn mười phút sau, tiếng kêu nhỏ dần và biến mất. Lúc đó, em nghe tiếng ba chạy vào:
- Mai ơi, Mai ở đâu? Mun bị người ta đánh chết rồi kia!
Lúc đó, em hoảng sợ chạy ra ngoài:
- Ba ơi, Mun bị sao vậy ạ?
Trời ơi! Nhìn Mun mệt mỏi, đầu máu, em cảm thấy xót xa và lo sợ. Có lẽ khi những tiếng kêu đó vang lên, Mun đã bị tấn công. Trời ơi! Em đã làm gì mà khiến Mun phải chịu đau đớn như vậy. Em khóc vì thương Mun, vì tức giận và căm ghét những kẻ tàn ác, chỉ vì một ít thức ăn mà chúng có thể làm những điều độc ác đến vậy sao?
Em đỡ Mun dậy, từ từ cho chú uống sữa. Vết thương từ đầu xuống sâu, Mun cần một thời gian để lành. Từ đó, em quan tâm và chăm sóc Mun nhiều hơn, dù bận rộn em vẫn luôn để ý đến chú.
Câu chuyện đã xảy ra cách đây đã lâu nhưng khi nhớ lại, em vẫn cảm thấy rùng mình. Hy vọng Mun và em còn nhiều thời gian bên nhau.
Bài văn mẫu 8
Nhân dịp sinh nhật thứ 9 của em, mẹ đã tặng em một chú chó dễ thương, mà em đã đặt tên là Bông. Em yêu quý Bông rất nhiều! Bông không chỉ là người bạn đồng hành đáng yêu mà còn là một người anh hùng đối với em.
Bông có bộ lông trắng dài mềm mại như tuyết. Ngày đầu tiên em mang Bông về nhà, chú như một cục bông trắng lăn tròn trên sân, làm em rất hứng thú. Đôi chân thon dài của Bông luôn di chuyển một cách mạnh mẽ và uyển chuyển. Đôi mắt to và sáng lấp lánh, như những viên pha lê xanh trong bóng tối. Mũi xinh xắn của chú luôn ướt át. Đuôi cong dài thêm phần duyên dáng cho chú chó Bông của em.
Mỗi ngày, em và Bông luôn ở bên nhau như những người bạn không thể tách rời. Khi em học bài, Bông nằm ngủ dưới chân ghế. Khi em giúp đỡ mẹ làm việc nhà, Bông luôn ở sau lưng em, thỉnh thoảng vuốt ve nhẹ nhàng. Và cả khi em đi chơi với bạn bè, Bông cũng luôn đi cùng. Một hè, nhờ có Bông mà em đã thoát khỏi nguy hiểm đuối nước.
Ở gần nhà em có một con sông mát mẻ và sâu. Trong những ngày hè nóng bức, mọi người trong xóm thường tới đó tắm. Mặc dù em đã mười ba tuổi nhưng vẫn chưa biết bơi. Thấy mọi người đùa giỡn trong nước, em cảm thấy ghen tị. Và một ngày, những đứa trẻ khác châm chọc em vì không biết bơi. Em về nhà khóc và Bông lặng lẽ nằm bên em suốt một thời gian.
Ngày hôm sau, em quyết định học bơi để chứng tỏ mình không nhát gan. Khi thấy em chuẩn bị mang phao bơi ra sông, Bông nhảy lên xung quanh em như để động viên. Em và Bông cùng đi tập bơi. Ban đầu, em cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Nhưng khi nghe thấy tiếng sủa từ bờ, em cố gắng hơn. Và khi em sắp mất phao bơi, Bông đã cố gắng động viên em. Em cố gắng giữ chặt phao bơi nhưng cuối cùng em vẫn chìm xuống nước. Nhưng nhờ sự can đảm và sự giúp đỡ của Bông, em đã thoát khỏi nguy hiểm.
Khi tỉnh dậy, em nhận ra mình đang nằm trong phòng nhỏ của mình, cạnh bên là chú chó Bông đang nhìn em với ánh mắt buồn thiu. Nghe tiếng động, chú nhảy dậy và vui mừng khi thấy em tỉnh giấc. Nó nhảy lên sung sướng, sủa ầm lên và chạy ra ngoài sân để thông báo cho mọi người. Theo sau chú chó, mẹ em bước vào với nụ cười ấm áp, mẹ quan tâm hỏi thăm em. Sau khi nghe lời kể của mẹ, em mới biết rằng lúc em đang chìm xuống nước, Bông đã chạy đến nhà gần sông, sủa lớn khiến mọi người biết và họ đã cứu em kịp thời. Em ôm chú Bông từ xa chạy đến và cảm ơn chú. Em vuốt nhẹ đầu chú chó thông minh của mình và Bông nằm dịu dàng vào lòng em. Nhờ Bông mà em đã thoát khỏi nguy hiểm.
Sau sự việc đó, bố hứa sẽ dạy em bơi. Mỗi chiều cuối tuần, cả Bông và em cùng đi theo bố ra bờ sông. Bố dạy em từng bước một, và chú Bông đứng ở bờ cổ vũ em.
Em rất yêu và biết ơn chú chó Bông.
Hôm nay cô giáo giao bài văn. Cô yêu cầu tôi kể về kỷ niệm với một con vật nuôi mà tôi từng có. Ngay lập tức, tôi nhớ đến chú chó Lúc, một người bạn thân trong gia đình tôi.
Tôi nhớ lại kỷ niệm đáng nhớ với chú chó Lúc, một thành viên thân thiết trong gia đình.
Lúc là cái tên tôi thường gọi nó. Thực ra, tên đầy đủ của nó là Lucky. Ba tôi đặt cho nó tên đó vì tin vào câu tục ngữ: “Mèo vào nhà thì khó, chó vào nhà thì lành”. Một ngày, khi đang trông hàng, anh Hải, người giúp việc của ba tôi, thấy một con chó lạ chạy qua, vẻ mặt hoảng sợ. Anh gọi nó lại, ai ngờ nó vào nhà và nằm im phủ phục. Anh cho nó ăn rồi bảo nó đợi chủ đến. Nhưng chủ không tới, nên gia đình tôi quyết định nuôi nó.
Lucky không phải là chó quý, chỉ là một con chó đẹp. Nó là chó Việt chính gốc. Có lẽ trước đó nó đã từng bị thiến nên mập mạp. Cân nặng khoảng 20kg. Lông vàng óng ánh và trông rất dễ thương. Dù có mõm dài và hàm răng nhọn, nhưng Lucky rất hiền lành. Ai vuốt cũng được và luôn vui vẻ khi gặp ai.
Ban đầu, tôi không quan tâm nhiều đến Lucky. Nhưng sau này, nó đã thay đổi thái độ của tôi. Mỗi khi tôi về nhà, nó đều chờ đợi tôi trước cửa. Khi tôi chưa thấy nó, nó đã nhìn thấy tôi và chạy ra mừng. Lucky luôn biểu lộ sự hạnh phúc khi gặp tôi, và tôi cảm động với điều đó.
Tôi càng yêu quý Lucky hơn khi một ngày nó bắt được chuột! Đó là điều không ngờ khi chó có khả năng bắt chuột như mèo. Một bữa, khi lũ chuột hoành hành trong nhà, Lucky đã bắt được một con. Từ đó, nó trở thành 'thợ săn' chuột đắc lực của nhà.
Đã 7 năm trôi qua kể từ khi Lucky đến nhà tôi. Biết bao kỷ niệm vui buồn đã trải qua với Lucky. Với gia đình tôi, Lucky không chỉ là một con chó mà là một thành viên thân thiết. Tôi không thể tưởng tượng một ngày nào không có Lucky ở đây. Nếu mất đi nó, tôi sẽ rất buồn. Do đó, tôi chỉ mong rằng Lucky sẽ sống lâu bên gia đình tôi.
Mặt trời bắt đầu mọc, ánh sáng từ trên cao len lỏi xuống, chiếu rọi lên mỗi cọng cỏ, mỗi chiếc lá. Sức sống bừng tỉnh trong không gian. Tôi mở cửa sổ, chào đón một ngày mới. Hôm nay là chủ nhật, một ngày tươi đẹp, trên bầu trời xanh thẳm, những chú chim bay lượn linh hoạt, ánh nắng nhấp nhô trên mái nhà, giữa những kẽ lá. Tôi ngồi thưởng thức không khí tuyệt vời, nhưng lòng lại nhớ về Bun.
Nhớ lại những khoảnh khắc đáng nhớ với chú Hamster
Thường thì các cô gái đều thích có một thú cưng trong nhà. Tôi cũng không ngoại lệ, và tôi đã chọn một cặp hamster vì tôi thích những sinh vật nhỏ bé, đáng yêu.
Cặp hamster mà tôi chăm sóc gồm một con đực và một con cái. Tôi đặt tên cho chú đực là B, và chú cái là G. Hai cái tên dễ thương này viết tắt từ 'boy' và 'girl'. Tôi thương yêu và chăm sóc chúng rất nhiều. Chúng luôn ngoan ngoãn, khi tôi gọi tên chúng, chúng luôn đến gần và nằm trong lòng bàn tay tôi. Ban đầu khi ba tôi mang chúng về, tôi đã rất hứng thú vì từ lâu tôi đã mong muốn có một cặp hamster trong nhà. Mặc dù chúng rất nhát khi gặp người lạ, chúng thường trốn vào nhà trong lồng của chúng. Quan hệ giữa tôi và chúng trở nên rất thân thiết. Mỗi khi tôi đi học về, việc đầu tiên tôi làm là nhìn vào lồng xem chúng thế nào. Hàng ngày, chúng đều tập thể dục trên vòng hoặc trên xích đu, hoặc trên cầu trượt để chơi. Sau khi tập xong, tôi luôn cho chúng uống sữa. Mỗi chủ nhật, tôi thường cho chúng ăn xúc xích và rau củ, khiến chúng trở nên dễ thương và mập mạp hơn. Mỗi khi chúng cắn hạt hướng dương, tôi nghe thấy tiếng bóc bóc, rất vui tai.
Với tôi, cặp hamster này đem lại rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Nhưng kỷ niệm mà tôi nhớ nhất là một lần khi tôi đi học về, bận rộn với bài tập nên tôi đã không để ý đến chúng. Khi tôi nhìn vào lồng vào sáng hôm sau, tôi thấy chúng không có hoạt động gì cả. Tôi lo lắng, mở lồng và đưa chúng đến trạm thú y. Chúng ngất vì đói. Từ đó, tôi luôn cho chúng ăn đúng giờ và chăm sóc chúng kỹ lưỡng hơn. Tôi còn vẽ hình ảnh của chúng và treo trong phòng của mình nữa.
Có một thú cưng là điều hạnh phúc đối với tôi. Vì vậy, tôi luôn hứa với lòng sẽ luôn chăm sóc, yêu thương chúng một cách tận tâm nhất.
Nhớ lại những kỷ niệm đáng nhớ với chú mèo
Bài viết mẫu 1
'Mon ơi, đến đây chơi với chị đi!' Tiếng gọi ấy vẫn vang vọng trong tôi mỗi khi tôi có thời gian rảnh rỗi muốn chơi cùng Mon. Mặc dù đã trôi qua một khoảng thời gian dài, nhưng tôi vẫn không thể quên được Mon - chú mèo nhỏ xinh đáng yêu mà tôi coi như một người bạn thân của mình.
Tôi nhớ rõ ngày đầu tiên Mon trở thành một phần của gia đình tôi. Mon là món quà bố đã hứa tặng cho tôi vì tôi đã đạt được kết quả tốt. Hôm nay là ngày bố trở về sau một tuần đi công tác xa nhà. Tôi mong ngóng và chờ đợi bố về, vì đã một tuần bố không ở bên cạnh tôi. Bố xuống xe và cầm một chiếc lồng nhỏ có chú mèo trắng đáng yêu, nói rằng đây là phần thưởng mà bố dành cho tôi. Tôi rất thích. Chú mèo trắng thật đẹp! Kể từ ngày đó, Mon trở thành người bạn mới của tôi.
Mon không nặng lắm. Mon có bộ lông trắng dày và mượt mà. Vì thế, tôi đã đặt tên cho chú là Mon. Tôi thích mỗi khi ôm Mon vào lòng giống như ôm một chú gấu bông. Hai mắt Mon tròn xoe luôn long lanh như hai viên ngọc. Cái mũi của Mon luôn ẩm ướt như người đang cảm lạnh. Hai cái tai nhỏ nhắn của Mon luôn vểnh lên để nghe ngóng. Bốn chân dài của Mon cùng những móng vuốt sắc nhọn là vũ khí để Mon tự vệ khi gặp kẻ thù.
Mon rất nhanh nhẹn và thông minh. Mỗi khi tôi về nhà từ trường, tôi luôn thấy Mon đứng chờ đợi ở trước cổng, vẫy đuôi chào tôi. Khi tôi ngồi học bài, Mon thường nhẹ nhàng đến bên tôi, dựa đầu vào chân tôi như muốn nựng. Những lúc đó, tôi thường bế Mon lên, vuốt ve và ôm Mon vào lòng.
Mon thân thiết với tôi lắm. Những lúc rảnh rỗi, tôi thường dẫn Mon đi chơi. Tôi coi Mon như một người bạn thân của mình. Nhưng vào một ngày định mệnh, một ngày đau buồn xảy ra, ngày mà Mon rời xa tôi mãi mãi. Hôm ấy, tôi dẫn Mon đi chơi xa hơn so với những lần trước. Trong lúc mải mê chạy theo trò chơi với đám bạn, tôi đã để Mon lạc mất. Khi mặt trời đã ngả bóng, khi cuộc chơi kết thúc, tôi bất ngờ nhớ ra Mon và hoảng sợ khi không thấy Mon đâu. Tôi chạy đi tìm, gọi tên trong tiếng khóc nhưng vẫn không thấy Mon. Tất cả là do sự vô tâm của tôi, tôi đã để Mon lạc mất mãi mãi.
Duyên nợ giữa Mon và tôi không bao giờ phai nhạt. Tâm trạng buồn bã vẫn ùa về mỗi khi nhớ về Mon. Tôi không thể quên Mon, và mãi mãi làm bạn với hối tiếc.
Bài văn mẫu số 2
Nhà tôi nuôi một con gà trống
Có cả mèo con lẫn cún con
Con gà trống kêu Ò ó o
Mèo con luôn săn chuột…
Bài hát dành cho trẻ em vui tươi và sống động này có khiến bạn nhớ đến những chú thú cưng mà bạn từng chăm sóc không? Họ thật sự là những người bạn đáng yêu. Đối với tôi, tôi mãi nhớ một kỷ niệm đặc biệt với chú Miu, thú cưng hiện đang ở nhà tôi.
Cho đến bây giờ, tôi không thể quên ngày bố tôi mang nó về nhà. Nó là một chú mèo trắng tinh có những đốm vàng trông rất dễ thương. Đôi mắt xanh của nó làm tôi phải say đắm. Tên mà nhà tôi đặt cho nó là Miu. Miu chỉ mới sinh ra vài ngày thì đã mất mẹ nên nó suy dinh dưỡng. Khi mới về, nó nhỏ bé và yếu đuối. Mọi người đều thấy nó dễ thương, nhưng với tôi thì không.
Lí do tôi không biết. Tiếng kêu của nó vào ban đêm giống như tiếng em bé khóc, làm tôi rùng mình mỗi lần nghe. Đêm nào nó cũng kêu làm tôi ghét nó đến kinh khủng. Nhưng mọi người trong nhà đều thích nó. Chị tôi ôm nó suốt ngày. Mẹ đi chợ về cũng mua đồ cho nó. Tôi còn nhớ đã nói với mẹ muốn đôi vớ mới nhưng mẹ lại quên vì mua đồ cho nó. Lúc đó, tôi cảm thấy rất buồn. Tôi cảm thấy mình cô đơn từ khi có nó. Tình thương của mọi người dành cho tôi dường như cũng chia sẻ cho nó. Tôi ganh tị với nó. Mấy người hàng xóm đến chơi cũng khen nó. Trong vài tuần, Miu đã trở nên đẹp và nổi tiếng. Tôi thấy buồn khi nhận ra điều đó.
Mỗi tối, tôi thấy Miu cuộn mình ngủ dưới ghế của tôi. Nó đầu gối vào chân tôi như thể nó đã quen. Tôi không để ý. Mũi ướt của nó chạm vào da tôi, làm tôi cảm thấy khó chịu. Tôi đạp nó ra xa. Nhưng sau đó, nó lại đến gần tôi. Tối nào cũng vậy, chỉ khi tôi đi ngủ và tắt đèn, nó mới đi về chỗ của nó. Tôi không đuổi nó nữa. Không biết từ khi nào, tôi đã quen với sự hiện diện của Miu. Không có Miu, tôi lại kêu gào để tìm kiếm. Dần dần, tôi thích Miu. Chơi với nó là cách tôi giải tỏa căng thẳng sau khi học. Miu trở nên nhanh nhẹn hơn khi lớn lên. Nó bắt chuột giỏi đến nỗi hàng xóm còn mượn nó để diệt chuột. Miu là một thành viên tích cực của nhà tôi và xóm tôi.
Một lần, trong lúc dọn dẹp, tôi vô tình làm vỡ chiếc bình hoa mẹ yêu thích nhất. Tôi lo lắng mẹ sẽ la mắng. Khi dọn dẹp mảnh vỡ, tôi nghĩ...
- Sao không đổ tội cho Miu nhỉ?
Khi mẹ tôi về, tôi quyết định đổ hết tội lỗi cho Miu. Tội nghiệp Miu, nó bị trừng phạt thay tôi. Tiếng kêu “méo méo” đau lòng của nó khiến tôi cảm thấy áy náy. Tưởng chừng nó sẽ tránh xa tôi sau đêm đó, nhưng không, nó vẫn thân thiện và vui vẻ như thường. Tôi nhận ra sự vô tội và thuần khiết trong con Miu, và tự cảm thấy hối tiếc vì đã đổ lỗi cho nó. Miu ơi, em tha lỗi cho chị nhé.
Dù không hoàn hảo, nhưng Miu vẫn được cả nhà yêu quý. Miu đã trở thành một phần không thể thiếu trong gia đình. Tôi và Miu trở thành bạn thân, và tôi học được rất nhiều từ nó.
Bài viết mẫu số 3
'Meo...meo...meo' luôn vang lên, mỗi khi em ngồi vào bàn học, chú mèo lại đến và đặt đầu vào chân em. Đó là món quà của bà ngoại gửi cho em vào năm ngoái.
Mèo MiMi đã tròn một tuổi. MiMi là một chú mèo cái. MiMi mặc bộ lông vàng với vài vết trắng làm cho nó trở nên rất đáng yêu. MiMi rất thích chơi với trái banh của tôi. Đầu nó tròn như trái bóng, đôi mắt sáng như đèn pha. Mũi nhỏ hồng của nó luôn ướt nhưng dễ thương. Miệng nó cười đáng yêu nhưng bên trong là những chiếc răng sắc bén. Đôi tai hình tam giác của nó luôn đứng lên để nghe ngóng. MiMi nhạy bén với mọi tiếng động.
MiMi có bộ ria mép trắng muốt, trông rất oai phong. Bốn chân thon giúp MiMi di chuyển một cách nhẹ nhàng. Dưới chân là tấm nệm êm, và trong tấm nệm đó cất giấu một bộ vuốt sắt bén, là vũ khí lợi hại nhất của MiMi. Đuôi của nó dẻo nhưng luôn vểnh lên như một dấu hiệu không giấu được. Mỗi sáng hè, MiMi thích nằm ngoài sân để tắm nắng và làm đẹp bộ lông. Mùa đông, MiMi thường nhảy lên bộ sa lông để ngủ.
Dù xinh đẹp, nhưng khi rình và bắt chuột, MiMi trở thành một chiến binh. Một hôm, MiMi vồ chú chuột nhắt với đôi móng sắc bén của mình. Đó là một bữa ăn ngon lành và tự đắc cho MiMi.
Tôi yêu quý MiMi và coi nó như người bạn thân thiết. Sau những lúc học hành căng thẳng, tôi thường chơi với MiMi và chia sẻ những buồn vui của mình với nó. MiMi không chỉ là một món quà kỷ niệm mà bà ngoại tặng cho tôi mà còn là 'Dũng sĩ diệt chuột' giỏi nhất mà tôi từng nuôi.
Bài viết mẫu số 4
Bun là một chú mèo rất dễ thương. Lúc tôi lên lớp 4, bố mẹ mua cho tôi một chú mèo xám vằn để tặng vì thành tích học tập tốt. Ban đầu, chú rất nhút nhát và chỉ biết nằm ở góc tường, buồn bã. Sau một thời gian thích nghi, chú trở thành tâm điểm vui vẻ của gia đình. Bun biết đùa giỡn và có tinh thần phong cách!
Bun có cặp mắt tròn long lanh, mũi hồng hồng luôn ướt nhưng đánh mùi tài tình. Chân chú thoăn thoắt và êm ái, và Bun luôn nhạy bén với mọi tiếng động. Tính tình của chú rất đáng yêu và năng động. Mỗi khi tôi vui, chú cũng vui và thường đùa giỡn với tôi.
Khi tôi buồn hoặc bị bệnh, Bun dường như hiểu và luôn ở bên cạnh chia sẻ buồn vui cùng tôi. Bun là người bạn thân thiết nhất của tôi trong thời gian học cấp I. Tôi rất nhớ Bun sau khi phải rời xa để đi học ở trường nội trú.
Khi phải chia tay Bun, tôi rất buồn và khóc. Tôi luôn mong mỗi ngày được về nhà để gặp Bun, nhưng một ngày, tin tức về sự ra đi của Bun khiến tôi đau lòng và nhớ về những kỷ niệm đẹp với chú.
Tôi cảm thấy hạnh phúc mỗi khi được gặp Bun, nhưng sự mất mát của chú khiến tôi rất buồn. Tôi hy vọng rằng Bun sẽ luôn hạnh phúc ở nơi xa xôi kia, như những ngày chú ở bên cạnh tôi.
'Bun ơi! Em là người bạn đặc biệt của chị'
Dù đã lâu nhưng mỗi khi buồn lòng, tôi vẫn nhớ đến Bun. Nhớ những khoảnh khắc bên Bun làm lòng tôi ấm áp hơn. 'Tại sao có thể có một người bạn đáng yêu như Bun nhỉ?'
Bài văn mẫu 5
“Meo, meo”. Đó là tiếng gọi của mèo Mun, người bạn mới của tôi. Mèo Mun có bộ lông đẹp với màu hung đỏ và sắc vằn rất đẹp mắt. Đôi mắt hiền lành nhưng lại sáng lên vào ban đêm. Bộ ria mép vểnh lên oai lắm; bước đi nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất. Cái đuôi dài thướt tha. Mèo Mun thật đáng yêu!
Một ngày, tôi thấy mèo Mun rình rập bên bồ thóc, sẵn sàng bắt chuột. Vào lúc chuột đến ăn vụng thóc, mèo Mun đã nhanh chóng bắt được nó. Thật là một cảnh tượng đáng kinh ngạc!
Mèo Mun thường tự làm sạch mặt. Khi ăn xong hoặc khi rảnh rỗi, chú ta thường ngồi liếm chân trước rồi lau lượt khắp khuôn mặt. Chắc chắn chú ấy nghĩ rằng mình đã sạch sẽ rồi đấy. Mỗi khi nhìn thấy điều đó, tôi không nhịn được cười. Bé Huệ thường hát “Meo meo meo, rửa mặt như mèo” để trêu chọc mèo Mun của tôi. Mèo Mun thì hay làm nũng lắm. Nhiều khi tôi đang học bài, chú lại đến bên tôi, xoa xoa vào tay, muốn tôi vuốt ve bộ lông mềm mịn như nhung hoặc chơi đùa cùng chú một chút.
Con mèo của tôi đặc biệt lắm. Khi bắt đầu nuôi mèo, số lượng chuột gặp phải giảm đi đáng kể. Mèo Mun không cần phải bắt chuột nữa. Chỉ cần chú xuất hiện, lũ chuột tự nhiên lại bỏ chạy xa, không dám lại gần nữa.
Tôi thật sự yêu quý mèo Mun. Có Mèo Mun, nhà luôn sạch sẽ vì không còn sự xuất hiện của chuột, và tôi cũng có một người bạn để chơi đùa.
Kể về kỉ niệm đáng nhớ với con gà
Kể kỉ niệm về con gà bông
Mẹ mới mua cho em tôi con gà bông đẹp lắm. Hai chị em tranh giành món đồ chơi mới này. Bất ngờ, mẹ tôi nhắc nhở: “Ngày xưa con cũng có một con gà đấy!”. Con gà? Ồ, tôi đã từng có một con gà.
Trong đầu tôi, hình ảnh ấy vẫn còn nguyên như khi giữ một cuốn sách cũ và tái đọc. Một sáng, bà dắt tôi ra chợ Tết để mua gà. Chợ đông đúc và nhộn nhịp - Người mua bán gà cãi nhau xôn xao. Tuy nhiên, điều khác biệt giữa tôi và họ là họ mua gà để ăn Tết, còn tôi mua gà để nuôi, để bắt đầu một năm mới.
Ở góc của hàng gà, có một cặp gà con. Một con vàng rực với một con nâu nhạt, tôi nhớ rõ vậy. Bà đã mua cho tôi một con gà, nhưng không phải con màu vàng mà tôi mong muốn, mà là con màu nâu xấu xí. Tôi cảm thấy rất thất vọng, không muốn mang con gà về nhà. Khi về nhà, bà thả nó ra sân. Cách mà con gà này làm quen với mọi người thật là kỳ lạ. Với dáng điệu tự tin, nó đi quanh sân giống như là một ông chủ mới, đôi khi lại đập mỏ xuống sàn như đang ăn thóc. Với vẻ tự tin, nó đã đưa mỏ vào trán con mèo của ông tôi. Bị một cú đau, nó kêu “meo...' và chạy vụt lên mái nhà. Vui sướng, nó - con gà kia lại muốn trêu con Mực và bị con Mực gầm lên một tiếng. Sợ hãi, nó chạy trốn, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn con Mực để giữ vẻ “tư duy lãnh đạo”. Cuộc biểu diễn đã kết thúc.
Từ khi chưa có con gà Nâu, cả nhà đều chiều chuộng tôi nhiều. Mỗi sáng thức dậy, mẹ đã sẵn sàng cung cấp đồ dùng, bữa sáng cho tôi. Nhưng bây giờ, tôi phải tự lo, vì mẹ bận chăm sóc con gà Nâu. Tuy nhiên, từ đó, tôi trở thành một cô bé tự lập, khỏe mạnh, thay vì một cô bé yếu đuối như trước đây.
Con gà Nâu có đôi chân chắc chắn. Mặc dù nó không đẹp nhưng nó lại rất kiêng cẩn. Dù chỉ là một bé nhỏ nhưng nó cũng đã làm nên những kỳ tích. Những chú chó từ hàng xóm thường xuyên ám hại con gà Mực của gia đình tôi, nhưng giờ đây chúng đã phải học theo con Nâu. Con Nâu có đôi chân mạnh mẽ, đôi cánh vững vàng, và có vẻ như một hiệp sĩ dũng cảm. Chúng nhảy nhót từ đây sang đó khiến cho bọn chó sợ hãi và bỏ chạy. Với thành tích ấy, tôi tự hào khoe với hàng xóm. Từ đó, tôi thấy mình yêu quý con gà Nâu biết bao. Tôi không còn ghét vẻ ngoài kiêu kỳ của nó nữa, mà tôi đã trót yêu quý nó, yêu cái đầu có lông nâu tía của nó. Hơn nữa, tôi còn đeo cho nó một chiếc lục lạc để dễ nhận biết. Tôi và nó thật sự trở thành bạn bè thân thiết. Nhưng rồi một ngày...
Buổi chiều ấy, sau khi về từ trường Mầm non, tôi vui vẻ vì đã học được bài hát mới. Trong khi đi về, tôi nhảy nhót cùng bài hát: “Con chim Manh manh, nó đậu cành chanh.” Kỳ lạ! Tôi tự hỏi: “Tại sao mọi người lại có vẻ buồn như vậy, liệu...”. Tôi nhanh chóng đến chuồng gà để tìm con gà Nâu, nhưng không thấy, liệu... Mắt tôi đỏ hoe, miệng tôi hỏi: “Mẹ ơi, gà của con đâu rồi?” Bố tôi dắt tôi ra sân. Con gà Nâu nằm ở đó, vẫn có bộ lông nâu dày, nhưng nó không còn chuyển động. Bố tôi an ủi: “Không có con gà Nâu nữa, con còn nhiều bạn khác mà!” và tôi bật khóc, khóc nức nở như vừa mất đi một thứ gì đó quý giá. Mỗi giọt nước mắt lăn trên má, tôi nhớ lại từng kỷ niệm với nó. Nghe mẹ kể, con gà Nâu chơi đùa rồi vô tình té xuống ao sau sân. Quả thật là đáng thương cho nó! Trong những ngày sau, hình ảnh của con gà Nâu luôn hiện về trong tâm trí tôi. Tôi cảm thấy như vẫn thấy nó đi lại trong sân, trêu chọc con Miu và con Mực. Cả hai con Miu và con Mực cũng cảm thấy buồn bã vì sự vắng bóng của con gà Nâu.
Tôi nhìn con gà bông kia. Thật đẹp, nhưng không thể sánh với con gà Nâu của tôi. Con gà Nâu của tôi có lẽ không đẹp nhưng lại rất ý nghĩa. Lông không óng ánh nhưng quan trọng hơn, nó đã làm nên một phần của tuổi thơ tôi, một phần đáng quý giá giúp tôi trưởng thành. Nó đã giúp tôi trở nên tự lập, khỏe mạnh hơn bao giờ hết.
Kể kỷ niệm về chị gà mái
Trong nhà em có nhiều loài vật, như chó, mèo, trâu, ngan,... Nhưng loài em yêu nhất vẫn là chị gà mái mẹ, một người bạn từ thuở nhỏ mà bà đã chăm sóc cho đến bây giờ. Em vẫn nhớ một kỷ niệm đặc biệt với chị gà mái mẹ này, và em luôn biết ơn và có lỗi với nó.
Em không được may mắn khi sinh ra vì mất cha mẹ trong một tai nạn đau lòng, từ đó em đã sống cùng bà từ nhỏ đến lớn. Bà từng khỏe mạnh và làm thuê để nuôi em, nhưng vì tuổi già bệnh tật, bà không thể làm việc nặng nữa, chỉ ở nhà chăm sóc đàn lợn, đàn gà. Một năm, trong cái lạnh của mùa đông, đàn gà của bà em đã chết dần dần, chỉ còn lại hai anh gà trống và một chị gà mái. Những ngày tết sắp đến, thấy mọi người đều có quần áo mới, em ước muốn có một bộ quần áo mới. Dù phân vân, vì những quả trứng của chị gà mái bà dự định để ấp, nhưng bà vẫn bán chúng để mua cho em bộ quần áo mới. Em vui mừng khi nhận được quà và khoe với bạn bè. Nhưng khi trở về nhà và nhìn thấy chị gà mái mẹ trống trải trong ổ, không có quả trứng nào bên cạnh, em cảm thấy hối tiếc vô cùng. Sự ham muốn và đòi hỏi của em đã làm mất đi cơ hội của những quả trứng kia, gây thất vọng cho bà. Em sợ hãi và khóc nhiều, em ôm bà và nói:
- Cháu xin lỗi bà, cháu đã làm sai
Bà mỉm cười nhìn em đầy ấm áp và nói:
- Không sao đâu cháu, chắc chắn chị gà mái mẹ sẽ đẻ được nhiều quả trứng khác, và sau này bà và cháu cùng nhau gieo giống cũng được mà.
Dù bà nói như vậy để an ủi nhưng lòng em vẫn cảm thấy ân hận, thương bà, thương cả chị gà mái mẹ. Mái ơi! em xin lỗi cậu nhiều lắm nhé!
Kể về kỷ niệm đáng nhớ với em trâu
Em sinh ra ở vùng quê miền Trung, nơi mà ruộng đồng là niềm tự hào của làng quê em. Vì thế, những chú bê con, những chú trâu, nghé luôn là bạn đồng hành của các em nhỏ. Gia đình em nuôi hai chú trâu, một mẹ một con, chúng rất thân thiết với em.
Hàng ngày, sau khi đi học về, em thường ra đồng chăn trâu và dắt chúng về nhà cùng anh Hai. Cuối tuần là thời gian vui nhất, vì em được đi chăn trâu từ sáng sớm cùng anh Hai. Nhìn chúng thong thả gặm cỏ làm em thấy thú vị biết bao. Trong mùa vụ, ruộng vườn trong nhà đều nhờ trâu mẹ gánh vác, cày bừa, làm đất, không có trâu thì không thể hoàn thành công việc được. Ngay cả trong những ngày nắng nóng, trâu vẫn chăm chỉ làm việc cùng ba ngoài ruộng mà không ngại ngần. Vì thế, ba em thường nói: 'Những chú trâu giống như là những thành viên trong gia đình, chăm chỉ lao động để giúp đỡ mọi người'.
Một trong những kỷ niệm đau lòng nhất là khi em phải chấp nhận chia xa trâu mẹ. Đó là ngày mà anh Hai em nhận được giấy báo đậu vào đại học Kinh tế Đà Nẵng, lúc đó bố mẹ em vừa mừng vừa lo. Mừng vì anh đã đậu vào trường mà anh ao ước, lo vì phải đối mặt với nhiều khó khăn khi lên thành phố học. Dưới quê em, cuộc sống vất vả, thu nhập không đủ cho mọi thứ. Bố mẹ em thương anh, nhưng cũng lo lắng cho tương lai của anh, vì vậy họ đã quyết định bán trâu mẹ để có tiền cho anh đi học. Khi nghe tin đó, cả anh và em đều rất buồn, thương trâu mẹ nhiều. Sau nhiều năm gắn bó, phải chấp nhận việc bán trâu là điều không dễ dàng. Đêm đó, hai anh em ôm nhau khóc lóc. Dù bố mẹ động viên nhưng em không thể nào không nhớ về nó, mỗi khi nghe tiếng nghé con kêu lên vì nhớ mẹ, lòng em như thắt lại. Thương em trâu vô cùng nhưng em phải chấp nhận
Dù đã 4 năm kể từ khi gia đình em bán trâu mẹ, nhưng em vẫn luôn nhớ nó. Chú nghé con đã trưởng thành thành một chú trâu lớn, nhưng đôi khi khi ra đồng, nó vẫn gọi mẹ bằng tiếng ngọng ngợp, tha thiết. Em chỉ mong có dịp được đến thăm gia đình của bác Mai để gặp lại chú trâu ngày xưa.
Các bạn ơi, mỗi loài vật xung quanh ta đều mang lại những điều tốt đẹp cho thế giới của chúng ta. Vì vậy, hãy trân trọng những khoảnh khắc ở bên chúng, hãy yêu thương chúng bằng sự chân thành, vì một ngày nào đó khi chúng ra đi, điều ta còn lại chỉ là tiếc nuối và nhớ thương.
Kể về kỷ niệm đáng nhớ với Chim Hải Âu
Các anh ở đồn Biên phòng phát hiện và cứu sống một con chim hải âu sau cơn bão. Chim bị ốm nên bị lạc đàn, vẻ ngoài buồn thảm của nó khiến lòng người đau xót.
- Chúng ta không bao giờ giết và ăn thịt chim hải âu - Một bác sĩ Quân y đã nhấn mạnh.
Chim được cứu chữa và chăm sóc. Chỉ sau ba ngày, nó đã trở nên nhanh nhẹn, và hiếu kỳ đối với con người.
Khi đến gần biển, ta thường gặp hải âu. Đây là loài chim biển chuyên điều biển khơi, có khả năng bay trong bão. Với sải cánh dài và bộ lông dày, hải âu có thể bay suốt ngày mà không mệt mỏi, tạo cảm giác như một chiếc tàu lượn trên biển.
Chiếc mỏ dài nâu đen của hải âu có sọc trắng, mắt to và đen, được viền bởi lông trắng óng ánh. Bộ lông của hải âu thường là màu xám phía trên và trắng phía dưới, tạo nên vẻ đẹp mềm mại và quý phái. Hải âu thường sinh sống và săn mồi trên biển, với chân màu nâu hồng và màng chân giúp chúng bơi và săn cá dưới nước một cách thành thạo.
Người dân chài ở Vân Đồn kể rằng mùa xuân là mùa sinh sản của hải âu, khi chúng đẻ trứng và nuôi con. Ngoài mùa sinh sản, hải âu sống trên biển cả ngày lẫn đêm, săn mồi và nghỉ ngơi trên mặt nước. Chúng thường săn tôm cá làm thức ăn chính và tạo ra cảnh quan tuyệt vời khi bay trên biển.
Người dân ở Móng Cái gọi hải âu là 'chim mổ', và có câu tục ngữ: 'Mặt trời lấp ló, chim mổ tung đàn'. Hải âu là bạn đồng hành đáng tin cậy của người dân chài và những ai sống gần biển.
Sau một thời gian hồi phục, chim hải âu được trả về tự nhiên. Nhìn chú bay vút lên trời, ta cảm nhận được sự tự do và tình yêu thương đối với loài chim này.
Chim hải âu mang trong mình nhiều câu chuyện đầy ý nghĩa. Tiếng kêu buồn bã của chú là biểu tượng của hy vọng và tình cảm thân thiết trong cuộc sống.
Những câu chuyện về chim hải âu đã gợi lại kí ức của em khi thăm đảo Cái Rồng năm 2020. Đó là những trải nghiệm đáng nhớ về vẻ đẹp của biển và loài chim này.
Chim hải âu là biểu tượng của sự hiền lành và tình yêu thương trong văn hóa biển quê hương. Những câu chuyện về chú luôn mang đến cảm xúc sâu lắng cho người nghe.