Mô tả sự việc em gây ra sự buồn bã cho bố mẹ - Ví dụ 1
Chúng ta đều có những lúc phạm lỗi mà không thể quên được. Tôi cũng từng mắc một lỗi lớn đối với mẹ, một kỷ niệm không thể phai mờ trong trí nhớ.
Vào một mùa hè cách đây khoảng hai năm, mẹ tôi, một bác sĩ quân y, luôn bận rộn với công việc và gia đình. Một ngày nọ, khi mẹ về nhà, tôi vội vàng chào mẹ rồi nhanh chóng quay về góc học tập để đọc truyện tranh Conan. Tôi nghe mẹ gọi từ dưới nhà:
-
Trang ơi, con xuống quét dọn nhà giúp mẹ nhé.
-
Con đang bận lắm mẹ ơi. – Tôi đáp, vẫn dán mắt vào quyển truyện.
Mẹ bất ngờ vào phòng tôi với vẻ mặt mệt mỏi:
- Tại sao con không giúp mẹ mà lại ngồi đọc truyện ở đây?
Tôi phản ứng, đặt quyển truyện xuống bàn và đi xuống quét dọn. Tôi cảm thấy tức giận khi nhìn thấy căn phòng khách bừa bộn như một trận chiến. Mẹ nhắc nhở:
- Con cẩn thận một chút, đừng làm hỏng đồ đạc nhé.
Cơn tức giận trong tôi dâng trào. Tôi quẳng chổi xuống đất và cãi lại mẹ:
- Thế thì sao? Nếu mẹ không hài lòng, tự mẹ làm lấy đi.
Mẹ ngỡ ngàng, đó là lần đầu tiên tôi dám cãi lại mẹ. Mẹ buồn bã nói:
- Nếu con không muốn giúp, thì từ giờ mẹ sẽ không nhờ con nữa.
Dù nhận ra mình đã sai, tôi vẫn chạy lên phòng, khóa cửa và ngồi vào bàn học. Tôi lấy sách ra nhưng không thể tập trung. Hình ảnh mẹ với đôi mắt rưng rưng cứ hiện lên trong đầu tôi. Tôi đã cư xử không đúng với mẹ.
Tối hôm đó, mẹ tôi phải nhập viện vì bệnh nặng và kiệt sức. Bác sĩ yêu cầu mẹ cần thời gian nghỉ ngơi để hồi phục. Nhìn mẹ nằm yếu ớt trên giường bệnh, tôi cảm thấy ân hận vô cùng. Liệu nếu tôi đã giúp mẹ làm việc nhà, có thể mọi chuyện đã khác? Tôi cầm tay mẹ, tay đã gầy guộc, nước mắt tôi không ngừng rơi:
- Mẹ ơi, con đã sai, xin mẹ tha lỗi cho con!
Hai năm đã trôi qua, nhưng ký ức về ngày hôm đó vẫn ám ảnh tôi. Giờ đây, tôi đã là học sinh lớp sáu, trưởng thành hơn và biết phụ mẹ nhiều hơn trong công việc nhà. Tôi tự hứa sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm đó nữa, vì khi đối xử không tốt với người thân, chúng ta sẽ luôn cảm thấy ân hận và tội lỗi.
Kể lại sự việc em đã làm khiến bố mẹ buồn phiền - Ví dụ 2
Trong giai đoạn tuổi thơ, khi trí óc còn non nớt và chưa chín chắn, đôi khi chúng ta đưa ra những quyết định không suy nghĩ kỹ lưỡng, dẫn đến những sai lầm không tránh khỏi. Trong quá trình trưởng thành, tôi cũng từng mắc nhiều lỗi, tạo ra những tình huống khiến bố mẹ và bạn bè lo lắng, buồn bã. Trong số đó, có một sự cố đáng nhớ khi tôi làm vỡ chiếc ti vi quý giá của gia đình.
Ngày hôm đó, một ngày chủ nhật đẹp trời, khi bố mẹ tôi đang thăm ông bà ngoại, tôi ở nhà một mình. Vì cảm thấy buồn chán, tôi quyết định mời bạn hàng xóm đến chơi. Sau một hồi vui chơi với các trò như ô ăn quan, nhảy dây, và cờ ca rô, ánh mắt của chúng tôi bị một chú mèo lôi cuốn. Con mèo tự tin đi vào nhà khiến chúng tôi không thể cưỡng lại sự tò mò. Tôi liền chạy tới định bắt và ôm mèo, nhưng không hiểu sao, mèo hoảng sợ, nhảy lên bàn rồi lao vào sau chiếc ti vi. Trong lúc nhảy, chân mèo vướng vào dây điện, làm chiếc ti vi lớn 50 inch rơi xuống bàn uống nước với tiếng 'choang'. Tôi đứng bất động, mắt mở to và hoảng hốt, trong khi mèo tiếp tục lên gác. Bạn tôi vào phòng, không nói một lời, chỉ âm thầm giúp tôi đỡ chiếc ti vi nặng. Lúc bố mẹ tôi về, tôi ngồi yên đợi, kể chi tiết sự việc. Bố thở dài rồi vào phòng, còn mẹ, dù giận dữ, cũng chỉ nói qua loa. Tôi nhận ra dù bố mẹ có bực bội, họ vẫn không muốn làm tổn thương con cái.
Dù có bị la mắng thế nào, bố mẹ vẫn giữ tình cảm và sẵn lòng tha thứ. Tôi cảm nhận được sự nhẹ nhàng và lòng khoan dung của bố mẹ. Từ sự kiện đó, tôi học được bài học quan trọng rằng khi mắc sai lầm, cần phải nhận lỗi và xin lỗi. Điều này không chỉ giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ mà còn là cơ hội để chúng ta trưởng thành.
Kể lại sự việc em đã gây ra khiến bố mẹ buồn phiền - Ví dụ 3
Ông bà và bố mẹ luôn khuyên tôi rằng, muốn gì thì phải nói thật, không nên nói dối. Tôi luôn ghi nhớ và cố gắng sống trung thực. Tuy nhiên, có một lần, vì không kiềm chế được ham muốn cá nhân, tôi đã trở thành người nói dối, điều mà tôi vẫn cảm thấy xấu hổ mỗi khi nhớ lại. Dù sự việc này đã xảy ra cách đây nửa năm, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết.
Tôi rất mê trò chơi điện tử, nhưng vì nhà không có máy tính, nên vào cuối tuần, tôi thường đến các điểm chơi game để thỏa mãn sở thích. Tại đó, nhóm bạn trai chúng tôi thường ngồi say mê trước màn hình, quên hết mọi thứ xung quanh.
Vào một buổi tối thứ năm, khi tôi đang ngồi làm bài tập Toán, tâm trí lại bận nghĩ về việc tôi đã thua Hùng trong trận tấn công vào thành trong trò chơi. Cảm giác tức giận trỗi dậy, tôi quyết tâm phải tập trung để 'đánh bại' Hùng và chứng tỏ bản thân. Một ý tưởng bất chợt nảy ra, tôi đứng dậy, gấp sách lại và nói với mẹ:
- Mẹ ơi, bài Toán này khó quá! Con có thể sang nhà Hùng hỏi bài không?
Mẹ đồng ý và dặn tôi về sớm. Nhưng thay vì đến nhà Hùng, tôi lại quay lại chơi trò tấn công vào thành. Niềm đam mê khiến tôi quên cả thời gian. Phải đến khi bác chủ nhà nhắc nhở về thời gian và tiền, tôi mới nhận ra mình đã chơi quá lâu.
Tôi bị yêu cầu trả sáu ngàn đồng, trong khi chỉ có bốn ngàn. Tôi cảm thấy xấu hổ và lúng túng, đành phải xin nợ hai nghìn và hứa sẽ trả vào ngày hôm sau. Dù ngượng ngùng, tôi cũng chấp nhận sự thật và rời khỏi đó.
Trên đường về, cơn gió đêm làm tôi tỉnh táo. Niềm hứng thú trước đó tan biến, thay vào đó là nỗi lo lớn. Tôi băn khoăn không biết phải giải quyết vấn đề này ra sao và làm thế nào để nói với bố mẹ.
Cảnh vật trở nên căng thẳng hơn khi bố xuất hiện. Ông nói với tôi:
- Toàn, lên xe ngay!
Tôi cảm thấy bất ngờ và lo sợ, đành phải lên xe cùng bố. Bố không hỏi tôi gì cả, chỉ nói mẹ đã bảo tôi đến nhà Hùng để làm bài Toán, và bố đến đón tôi. Tôi cảm nhận được sự nghiêm khắc trong giọng nói của bố, và nỗi sợ hãi khiến tôi bối rối. Tôi không thể giải thích lý do cho hành động của mình.
Khi về đến nhà, tôi không còn cách nào khác ngoài việc thành thật với gia đình. Ông bà chỉ nhắc tôi rằng, tuổi trẻ thường thích ganh đua, nhưng không nên để sự thắng thua làm lạc hướng. Họ khuyên tôi rằng chơi để giải trí là tốt, nhưng không nên để đam mê ảnh hưởng đến học tập. Tôi đã xin lỗi và hứa sẽ không tái phạm. Từ đó, tôi đã tập trung hơn vào học tập và nhận được sự ủng hộ từ gia đình.
Câu chuyện này là một bài học quý giá cho tôi, nhắc nhở tôi về hậu quả tiêu cực của việc nói dối.
Kể lại sự việc em gây ra khiến bố mẹ buồn phiền nhất - Mẫu 4
Bố mẹ luôn hài lòng với những gì em làm, nhưng có một lần em đã khiến họ thật sự lo lắng và buồn lòng. Mỗi khi nhớ lại sự cố đó, em cảm thấy xấu hổ và tự nhủ sẽ không làm bố mẹ phải buồn phiền về mình nữa.
Vào một buổi trưa oi ả của mùa hè miền Trung, khi cái nóng khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi, bố mẹ và em gái đã đi nghỉ ngơi. Khi bố mẹ phải ra ngoài vào buổi chiều, em được giao nhiệm vụ trông chừng em gái 3 tuổi để đảm bảo an toàn.
Tuy nhiên, vào trưa hôm đó, thằng Tý ở lớp rủ em đi bắn chim. Quên mất nhiệm vụ đã được giao, em vui vẻ nhận lời và cùng thằng Tý đi bắn chim. Trong lúc đó, em không hề nghĩ đến lời dặn dò của bố mẹ. Em chỉ tập trung vào trò chơi và bỏ qua trách nhiệm của mình.
Ngồi sau xe đạp của thằng Tý, chúng tôi đến một làng bên, nơi có một đồi xanh mát và nhiều chim. Em bị cuốn hút bởi cảnh đẹp và tham gia trò bắn chim. Hai đứa chúng tôi mải mê rượt đuổi và bắn chim. Mặc dù có vài phát bắn trượt, nhưng em cũng bắn trúng vài con. Thằng Tý bảo rằng nếu nướng chim với lá bưởi thì sẽ rất ngon, và em tưởng tượng được món ăn thơm ngon đó do bố làm.
Bỗng dưng, em nhớ lại trách nhiệm mà bố mẹ đã giao cho mình và cảm thấy xấu hổ. Em lập tức thông báo với thằng Tý và các bạn rằng em phải về nhà ngay. Trên đường trở về, em liên tục suy nghĩ về cách giải quyết tình huống này và chuẩn bị đối mặt với bố mẹ.
Khi em về nhà, đã là 3 giờ chiều. Bố mẹ đứng chờ ở cửa với vẻ mặt lo lắng và giận dữ. Mẹ em quát: 'Tại sao giờ này mới về, không nhớ lời dặn của bố mẹ sao?' Trong khi mẹ mắng, bố im lặng nhưng sự im lặng của bố khiến em cảm thấy sợ hãi nhất.
Thằng Tý nhận thấy không khí căng thẳng nên đã vội vàng bỏ lại mấy con chim và đạp xe về nhà. Em thì đứng lặng lẽ, sau đó chậm rãi bước vào nhà.
Bố vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, không hài lòng vì em đã quên nhiệm vụ quan trọng mà chỉ lo chơi đùa. Mẹ tiếp tục mắng em, và cuối cùng bố lên tiếng với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng: 'Lần sau nếu bố mẹ có dặn gì, con hãy nhớ nghe theo. Con đã lớn rồi, đừng để bố mẹ phải lo lắng như thế nữa.'
Nghe lời bố, em cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má. Mẹ bảo em ngừng khóc, bố cũng khuyên em bình tĩnh. Mặc dù biết rằng bố mẹ đã không còn giận, em vẫn cảm thấy xấu hổ và tự trách mình suốt buổi tối hôm đó. Em hứa sẽ không để bố mẹ phải lo lắng và buồn phiền nữa vì em rất yêu quý bố mẹ.