1. Mẫu bài viết số 1
Cha tôi rất yêu thích hoa lan và thường xuyên lên núi để chọn những giống lan hiếm về trồng. Những chuyến đi tìm lan quý cùng cha luôn khiến tôi hào hứng, không chỉ vì được khám phá thiên nhiên mà còn vì những bài học quý giá. Một lần đi hái hoa lan với cha để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi và trở thành một kỷ niệm không thể quên.
Cha tôi có niềm đam mê sâu sắc với hoa lan. Trong suốt nhiều năm, vườn nhà tôi luôn đầy ắp hàng trăm loài lan quý, thu hút sự ngưỡng mộ của nhiều người. Tuy nhiên, gần đây cha tôi không còn mang lan hoang dã về nhà nữa, điều này khiến tôi cảm thấy lạ lẫm. Một ngày, cha đề nghị cùng tôi lên núi thăm hoa lan. Chúng tôi đến một thác nước lớn, nơi hàng ngàn chùm lan nở rực rỡ trên các vách đá, tỏa hương thơm ngát. Tôi định đào vài gốc nhưng cha đã ngăn lại và hỏi:
- Con thấy hoa ở đây đẹp hơn hay hoa ở nhà đẹp hơn?
- Hoa ở nhà đẹp hơn nhiều ạ! - Tôi trả lời.
- Đẹp theo cách nào?
Tôi không biết phải đáp sao. Hoa ở nhà thật sự đẹp hơn, nhưng hoa ở đây lại tươi tắn hơn rất nhiều. Tôi hỏi: 'Hoa ở đây có thơm hơn không, cha?'
- Đúng vậy, hoa ở đây thơm hơn nhiều.
Cha tôi tỏ ra rất hào hứng.
- Tại sao vậy ạ? Cùng một loại hoa mà lại có mùi thơm khác nhau khi sống ở hai môi trường khác nhau?
Cha tôi giải thích:
- Lan là loài hoa thường sống ở những nơi yên tĩnh trong hang núi, nơi nó hấp thụ tinh túy của đất trời và phát triển mạnh mẽ bên những dòng suối trong lành. Khi mang về nhà, nó chỉ còn là một phần của khu vườn.
- Nhưng lá ở nhà thì xanh hơn, hoa nở nhiều và lớn hơn...
- Dù vậy, sự đẹp đẽ đó vẫn có phần quá hoàn hảo. Con cần nhớ rằng, sự cách điệu và bài trí có thể khiến nó trở nên kém tự nhiên và bình thường hơn.
Cha tôi nói vậy có lý. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc nuối: Hoa lan vốn đẹp và thanh thoát như vậy, lại mọc ở nơi hoang sơ trong núi, vậy thì vì lý do gì mà lá của nó dài, hoa của nó nở? Có bao nhiêu người biết đến để thưởng thức vẻ đẹp của nó? Tôi hỏi cha, và ông trả lời:
- Đó chính là vẻ đẹp cao quý của hoa lan. Nó không sống để phục vụ con người chiêm ngưỡng, mà tồn tại tự nhiên, ra hoa và lá vì chính nó!
Kể từ đó, tôi không còn hái hoa lan rừng để mang về nhà nữa. Dù vui vì sự nguyên sơ của chúng, tôi lại cảm thấy buồn vì trước đây vì yêu thích lan, tôi đã vô tình làm chúng có nguy cơ tuyệt chủng. Cha tôi dẫn tôi đến bên hồ nước giữa rừng, chúng tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt hồ yên tĩnh. Ông nói: 'Con người cũng phải giống như hoa lan. Sống trên đời, không nên đánh mất bản chất của mình, không thay đổi để phù hợp với ý thích của người khác, như những bồn hoa lan trong chậu cảnh. Những người như vậy thường không mang lại điều gì tốt đẹp cho xã hội đâu!'
Sau đó, tôi và cha vẫn thường vào rừng nhưng không còn hái hoa lan nữa. Chúng tôi thưởng thức vẻ đẹp của hoa lan trong tự nhiên, điều đó còn tuyệt vời hơn nhiều so với việc ngắm những chậu lan cảnh ở nhà. Chuyến đi rừng đó đã dạy tôi một bài học quý giá mà tôi luôn nhớ mãi. Nhiều năm trôi qua, lời dặn dò của cha vẫn luôn vang vọng bên tai tôi.
2. Bài văn mẫu số 2
Mỗi người đều có những trải nghiệm riêng biệt trong cuộc đời, có thể là niềm vui, nỗi buồn, hoặc cảm giác hạnh phúc và sợ hãi. Tôi cũng có một trải nghiệm đáng nhớ như vậy, không phải là niềm vui, nhưng lại để lại trong tôi dấu ấn sâu đậm về sự chăm sóc và tình yêu của mẹ.
Khi tôi mới chào đời, tôi là một đứa bé yếu ớt và nhỏ nhắn, được gia đình đặc biệt yêu thương, nhất là mẹ. Tôi từng nghe ba kể lại, từ khi còn bé, mẹ đã nâng niu tôi như bảo vật quý giá. Mẹ luôn nói rằng tôi là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời bà. Mặc dù mẹ là một giáo viên tài năng và có nhiều cơ hội học hỏi, bà đã từ bỏ tất cả để ở bên tôi. Tôi không thể quên ngày hôm đó, khi tôi sắp đi học và trời đã có những đám mây đen báo hiệu cơn giông lớn. Dù mẹ đã nhắc nhở tôi mang áo mưa, tôi chỉ đáp qua loa rồi vội vàng ra khỏi nhà. Khi cơn mưa lớn trút xuống từ tiết học thứ tư, tôi vẫn nghịch ngợm và vui vẻ chạy về nhà, mặc dù trời mưa như trút nước. Tôi thấy mẹ hớt hải đạp xe đến trường, lo lắng khi thấy tôi, bà lập tức khoác áo mưa lên cho tôi, không màng đến việc mình đã ướt sũng. Mẹ đưa tôi về nhà, chăm sóc tôi ấm áp và vất vả làm mọi việc trong khi ba vắng nhà. Mẹ tiếp tục lo lắng cho tôi và chuẩn bị mọi thứ, và khi tôi khỏi bệnh, mẹ lại bị sốt cao do cảm lạnh. Tôi lo lắng và cảm thấy tự trách mình, chỉ khi mẹ khỏi bệnh, tôi mới yên lòng. Mẹ đã vỗ về tôi và nói: 'Mẹ không sao đâu, con đừng lo lắng nhé!'. Trải nghiệm này đã giúp tôi trưởng thành hơn.
Đó thực sự là một kỷ niệm sâu đậm trong tôi. Đến giờ, tôi vẫn thường tự trách mình vì đã không nghe lời mẹ, làm mẹ phải chịu mưa cùng tôi. Mỗi trải nghiệm đều mang lại bài học quý giá, và trải nghiệm này dạy tôi biết cách vâng lời cha mẹ và tự chăm sóc bản thân.
Trên đây là những bài văn mẫu về các trải nghiệm đáng nhớ bên gia đình và người thân. Hy vọng bài viết đã cung cấp cho bạn những thông tin hữu ích. Cảm ơn bạn đã theo dõi và quan tâm!