1. Bài mẫu số 1
2. Bài mẫu số 2
3. Bài mẫu số 3
4. Bài mẫu số 4
5. Bài mẫu số 5
Đề bài: Kể một câu chuyện cổ tích hoặc một câu chuyện ngắn mà bạn yêu thích
5 bài văn mẫu: Kể một câu chuyện cổ tích hoặc một câu chuyện ngắn mà anh chị thích
Bài mẫu số 1: Kể về một câu chuyện cổ tích hoặc ngắn mà bạn yêu thích
Ngày xưa, có một cặp vợ chồng nông dân nghèo sống ở làng. Họ là những người hiền lành và chăm chỉ, nhưng đã qua tuổi năm muối mà vẫn chưa được phúc. Một ngày nắng nóng, người vợ đi rừng lấy củi. Khát nước, bà thấy một quả sọ dừa đựng nước mưa dưới gốc cây lớn. Bà uống nước từ sọ dừa, và không lâu sau, bà mang thai. Khi đứa con ra đời, nó không có chân tay, nhỏ bé như một quả dừa. Bà buồn bã, nhưng khi bà chuẩn bị vứt bỏ, đứa bé lên tiếng:
- Mẹ ơi! Con là người đấy! Đừng vứt con mà, mẹ ơi! Bà lão động lòng thương xót và quyết định nuôi nấng đứa bé, đặt tên là Sọ Dừa.
Lớn lên, Sọ Dừa vẫn giữ nguyên vẻ ngoại hình, không thay đổi. Mẹ Sọ Dừa cảm thấy phiền lòng. Sọ Dừa quyết định xin mẹ để chăn bò cho nhà phú ông.
Nghe đến Sọ Dừa, phú ông có chút ngần ngại. Nhưng nghĩ rằng việc nuôi cậu ít tốn kém, công sức cũng không đáng kể, phú ông quyết định đồng ý. Có điều, Sọ Dừa làm việc chăn bò rất giỏi. Hàng ngày, cậu lăn sau đàn bò ra đồng, và tối về lại lăn sau đàn bò về nhà. Mọi con bò đều trở về no đủ. Phú ông hết sức mừng rỡ!
Trong mùa đổ, tôi tớ làm việc tận tâm, phú ông quyết định gửi ba cô con gái đến đem cơm cho Sọ Dừa. Trong những dịp đó, hai cô chị kiêu ngạo và độc ác thường trêu chọc Sọ Dừa, chỉ có cô em thân thiện luôn đối xử với Sọ Dừa với lòng tốt.
Một hôm, khi cô em út đến mang cơm, cô nghe thấy âm thanh của một cây sáo trong lành. Nhìn thấy một chàng trai điển trai ngồi trên chiếc võng, thổi sáo cho đàn bò ăn cỏ. Thế nhưng, khi cô bước gần, tất cả biến mất và chỉ thấy Sọ Dừa nằm lăn lóc ở đó. Từ đó, cô út nhận ra Sọ Dừa không phải người bình thường và bắt đầu yêu quý cậu.
Cuối mùa thuê, Sọ Dừa trở về và nhanh chóng thúc mẹ hỏi phú ông về việc làm vợ. Mẹ phú ông ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng đồng ý khi thấy con năn nỉ.
Nhìn thấy mẹ Sọ Dừa mang theo cau đến, phú ông cười mỉa mai:
- Nếu muốn lấy con gái ta, hãy mang đến một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, và mười vò rượu tăm.
Mẹ Sọ Dừa buồn bã về, nghĩ rằng cuộc hẹn sẽ chấm dứt. Nhưng đến ngày hẹn, bất ngờ nhà Sọ Dừa đầy đủ mọi thứ, còn có gia đình và bạn bè đến chúc mừng. Phú ông bối rối gọi ba cô con gái ra hỏi ý kiến. Hai cô chị chỉ trích Sọ Dừa xấu xí và quay vào trong, chỉ có cô em út cúi đầu e lệ, thể hiện sự đồng lòng.
Trong ngày thành hôn, Sọ Dừa tổ chức bàn tiệc hoành tráng, mọi người hân hoan tham gia. Khi rước dâu, không ai nhận ra Sọ Dừa xấu xí, chỉ thấy một chàng trai tuấn tú đứng bên cô em út. Mọi người ngạc nhiên và vui mừng, hai cô chị thì ghen tức và tiếc nuối.
Từ đó, đôi vợ chồng Sọ Dừa sống hạnh phúc. Sọ Dừa không chỉ thông minh mà còn nỗ lực học hành. Trong năm đó, Sọ Dừa đỗ trạng nguyên. Nhưng không lâu sau, vua gọi Sọ Dừa đi sứ. Trước khi đi, Sọ Dừa tặng vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng với lời hứa giữ thân.
Ghen tức với cô em, hai cô chị âm mưu hại cô em để có thể làm bà trạng. Khi nhân quan vắng nhà, họ đưa cô em út ra biển và đẩy cô xuống nước. Cô út bị cá nuốt chửng, nhưng may mắn thoát chết với con dao. Cô đậu lên một hòn đảo, sử dụng dao để đánh lửa và nướng cá để sống. Sống trên đảo ít ngày, hai quả trứng gà của cô cũng nở thành đôi gà xinh đẹp làm bạn đồng hành của cô.
Một ngày, khi có chiếc thuyền đi qua đảo, con gà trống nhìn thấy liền gáy to:
Ò... ó... o
Phải thuyền quan trạng đón cô tôi về.
Quan trạng cho thuyền vào, bất ngờ phát hiện đó chính là vợ mình. Hai vợ chồng gặp nhau, vui mừng và xúc động. Dẫn vợ về nhà, quan trạng tổ chức tiệc mừng, mời bà con đến chia vui, nhưng giữ vợ trong nhà không để ai biết. Hai cô chị thấy vậy hứng thú, kể chuyện cô em gặp khó khăn nhưng cuối cùng cũng hạnh phúc. Quan trạng giữ im lặng, chỉ khi tiệc kết thúc mới mời vợ ra. Hai cô chị nhìn thấy cô em, xấu hổ và ngượng ngùng, lén lút rời đi và không bao giờ quay trở lại.
Vậy là chúng tôi đã giới thiệu về việc Kể lại một truyện cổ tích hoặc một truyện ngắn mà anh chị yêu thích. Ngoài ra, anh chị cũng có thể khám phá thêm về Kể lại một lần em làm việc tốt để luyện tập kỹ năng kể chuyện hoặc tham gia Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em.
Mẫu số 2: Kể một câu chuyện cổ tích hoặc ngắn mà anh chị yêu thích
Những ngôi sao xa xôi là câu chuyện về ba cô gái: Thao, Phương Định và Nho, thuộc tổ trinh sát mặt đường. Nhiệm vụ của họ là đợi trên cao điểm, chờ đến khi có bom nổ, sau đó chạy lên, đo lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và phá bom nếu cần. Công việc này chẳng hề đơn giản. Nó đầy gian khổ và gần chết chóc.
Chúng ta cùng theo dõi họ, chạy ngày đêm trên cao điểm bên cạnh những quả bom sẵn sàng nổ bất cứ lúc nào. Nhưng họ vẫn anh dũng và lạc quan. Họ đã quen với những vết thương, bụi đất bốc lên, không khí nặng nề và tiếng máy bay gầm rú ầm ầm. Tâm trạng của họ luôn căng trước lo sợ, nhưng khi công việc kết thúc, họ nhìn thấy con đường đã được xử lý, họ hạnh phúc và thở nhẹ nhõm, trở về căn hầm mát mẻ của mình. Cùng nhau nằm xuống, thư giãn với âm nhạc dễ chịu hoặc đôi khi chỉ đơn giản là suy nghĩ lung tung.
Vào một buổi trưa, không khí bất ngờ trở nên yên bình. Phương Định ngồi dựa vào tảng đá và bắt đầu hát nhẹ nhàng. Cô thích hát, thậm chí nói ra những bài hát ngớ ngẩn. Định, người con gái Hà Nội xinh đẹp, đôi bím tóc dày, mềm mại, cổ cao và đôi mắt quyến rũ. Nhiều tài xế lái xe thường xuyên gửi thư tán tỉnh cô.
Trong giấc mơ màng, Định bất ngờ giật mình. Tiếng giục của Nho và chị Thao vang lên, đánh thức anh khỏi suy nghĩ. Họ nhận ra tiếng máy bay trinh sát - âm thanh quen thuộc, sự yên bình trở nên bất thường. Tiếng máy bay trinh sát và phản lực gầm gào xâm nhập khắp nơi.
- Gần rồi đây! - Nho nhanh chóng chụp mũ sắt lên đầu. Chị Thao, giữa lúc nhai một chiếc bánh quy, vẫn duy trì sự thong thả. Mặc dù chị luôn tỏ ra bình tĩnh nhưng sự kiên quyết và táo bạo luôn hiện rõ trong công việc của chị.
Chị Thao đưa thước đo vào tay Định và nói: 'Định, ở lại đây. Lần này ít bom hơn, hai chị em tự xoay sống cũng đủ'. Sau đó, chị kéo tay Nho, vác xẻng lên vai, bước ra khỏi cửa.
Định ở lại trực điện thoại, trái tim anh rực cháy như lửa đang đốt. Khắp nơi chỉ thấy khói bom mù mịt và âm thanh vang lên từ tiếng xạ nã. Sự tấn công của địch quá mãnh liệt, nhưng may mắn là các đồng đội cao xạ, thông tin và binh sĩ đã có chiến thuật để hỗ trợ ba cô gái.
Sau nửa giờ, chị Thao trở về, trên khuôn mặt vẫn còn vết mệt và sự cáu kỉnh. Đại đội trưởng đã có thông tin và anh tế nhị bày tỏ lòng biết ơn đối với ba cô gái.
Nho cũng quay về, bình thản và ướt sũng. Cô mới tắm ở dưới suối, trông xinh đẹp và mát mẻ như que kem trắng.
Tổ đồng lòng nghỉ ngơi một lúc và sau đó quay lại công việc. Họ đi phá bom trong không khí yên tĩnh đến mức kinh ngạc. Ba cô gái thực hiện nhiệm vụ nhanh chóng và thành thạo. Hai mươi phút sau, tiếng còi vang lên, tiếp đó là tiếng còi thứ hai. Tiếng bom nổ vang trời, làm tan chảy không khí yên bình. Mùi của 32 quả bom kèm theo đất và đá rơi lộp bộp, tan vào bụi cây một cách âm thầm.
Thao và Định chuẩn bị rời đi, nhưng bất ngờ họ phát hiện Nho đã bị thương. Hầm của Nho sập sau khi cả hai quả bom của chị nổ cùng một lúc.
Định và Thao đưa Nho về. Vết thương không nặng, nhưng vì bom nổ gần, Nho đã bị choáng. Họ tự chăm sóc cho cô gái, không muốn làm phiền đơn vị. Không lâu sau, Nho đã rời đi.
Hai cô gái ngồi yên, nhìn nhau trong im lặng. Họ nuốt nhẹ nhàng những giọt nước mắt, cố giữ vững bản chất cứng rắn. Chị Thao hát, nhưng những nốt nhạc bị lạc lõng. Đó là cách họ quên và giữ vững niềm tin.
Đám mây cuồn cuộn kéo đến cửa hang, một cơn dông bất ngờ đánh tan bầu trời xanh. Ở rừng, thời tiết thất thường như vậy. Trời mưa, nhưng là mưa đá. Định nhìn thấy và háo hức nắm một viên đá nhỏ, thả vào lòng bàn tay của Nho, tràn đầy niềm vui và sự phấn khích.
Mưa rơi nhanh chóng dừng lại. Định bỗng thấp thoáng nuối tiếc. Nhưng cô không tiếc những viên đá nhỏ. Trái tim cô hồi tưởng về mẹ, về những ngôi sao to trên bầu trời thành phố, về bà bán kem, và con đường nhựa... Cơn mưa vô tình làm xoáy mạnh những kỷ niệm trong tâm hồn cô gái xa quê.
Bài mẫu số 3: Kể lại một truyện cổ tích hoặc một truyện ngắn mà anh chị yêu thích
Nhĩ vừa ngồi trên giường bệnh để vợ bón cho từng thìa thức ăn vừa nghĩ, thời tiết đã thay đổi, đã sắp lập thu rồi. Cái nóng ở trong phòng cùng ánh sáng loa lóa ở mặt sông Hồng đã không còn nữa.
Trên giường bệnh, Nhĩ nhìn ra cửa sổ, thấy thời tiết đã thay đổi, chuyển sang mùa thu. Không gian trong phòng dịu dàng hơn, ánh sáng từ mặt sông Hồng như trải thảm lụa qua những bờ cát bên kia. Vùng phù sa lâu đời như một bức tranh quen thuộc hiện lên trước cửa sổ, mang đến cho Nhĩ nhiều cảm xúc và ký ức về quê nhà.
Nhĩ nâng cánh tay, đưa bát miến trên tay Liên. Anh chàng ngửa mặt như đứa trẻ, chờ đợi con trai bưng thau nước xuống. Khi đứa con trai đã xuống nhà, Nhĩ hỏi vợ:
Đêm qua, giữa khuya em có cảm nhận được âm thanh nào đó không?
Liên giả vờ không chú ý đến lời chồng. Anh tiếp tục:
Hôm nay là ngày thứ mấy vậy em?
Liên vẫn im lặng. Chị hiểu chồng đang nghĩ gì. Chị đưa những ngón tay mảnh mai vuốt ve nhẹ chồng, sau đó an ủi:
Anh yên tâm, công việc khó khăn và chi phí cao, em với các con sẽ chăm sóc cho anh.
Nhĩ cảm thấy lòng thương Liên tràn ngập. Chị đã gánh mọi khó khăn vì anh. Anh muốn thể hiện tình cảm, nhưng lời nói trở nên khó khăn. Một thoáng im lặng, Liên lại động viên:
Anh cố gắng tập tành và uống thuốc. Đến tháng mười, chắc chắn anh sẽ có sự tiến triển. Nhĩ như được quên mất về căn bệnh. Liên tạo ra những lời đùa, nhưng khi Liên đặt tay lên vùng thịt chai cứng và trơ lở của Nhĩ, cảm giác mệt mỏi trở lại. Liên rời đi để chuẩn bị, còn Nhĩ, sau khi chờ vợ xuống nhà, gọi con trai vào và nói:
Con đã bao giờ đi sang bên kia chưa? Nhĩ hỏi nhìn ra khỏi cửa sổ.
Cậu con trai nghe có vẻ không rõ, liền hỏi lại:
- Sang chỗ nào vậy, bố?
- Sang bên kia sông đấy!
Tuấn trả lời một cách hờ hững:
-Chưa...
-Nhĩ dốc hết tâm huyết, tiết lộ ham muốn cuối cùng trong cuộc đời anh:
-Bây giờ con hãy sang bên kia sông, con nhé.
-Làm gì ạ?
-Chẳng có lý do gì cả. Nhĩ nhận ra sự lạ lùng trong suy nghĩ của mình. Nhưng anh vẫn nói tiếp:
-Con hãy qua đò, chân lên bờ bên kia, đi lang thang đâu đó hoặc ghé vào quán nào đó mua bánh cho cha rồi mang về.
Cậu con trai chỉ mặc áo, đội chiếc mũ nan rộng vành rồi bước ra ngoài. Nghe Tiến bước xuống cầu thang, Nhĩ dùng hết sức lực để nằm xuống, nằm xuống trên chiếc nệm mảnh, mệt lử và đau nhức. Anh chỉ muốn có người đỡ cho anh nằm xuống.
Nghe tiếng bước chân bên kia tường, Nhĩ cúi xuống thở hổn hển để lấy lại sức rồi gọi yếu ớt: 'Huệ ơi!'
Em bé nhà bên chạy tới. Dường như đã quen thuộc, cô bé lễ phép hỏi: 'Bác cần nằm xuống phải không ạ?'.
-Ừ, ừ... Chào cháu. Nhĩ trả lời.
Cô bé không vội đỡ Nhĩ. Cô chạy ra ngoài gọi mấy đứa bạn vào, rồi cả bọn cùng giúp Nhĩ nằm xuống nền nhà. Họ đặt một bàn tay lên bậu cửa sổ và chèn nhiều gối phía sau. Nhìn đám trẻ, anh cảm thấy hạnh phúc và tình cảm với chúng càng sâu đậm.
Nằm gần cửa sổ, Nhĩ nhìn thấy bên kia sông có một chiếc buồm đang nổi lên dưới làn gió. Bên bờ, đám người chờ đò nhìn sang, nhưng Nhĩ nhìn mãi không thấy đứa con trai. Cuối cùng, anh nhận ra thằng nhỏ đang dán mắt vào bàn cờ thế. Lâu lắm rồi, Nhĩ không thấy mình chơi cờ thế. Và bây giờ, anh nghĩ một cách buồn bã: cuộc đời người ta luôn đầy những vòng xoáy và quẫn trí. Nhưng trong thế giới nhỏ này, Nhĩ cảm thấy hạnh phúc, và gia đình bé nhỏ này trở thành nơi bình yên của anh.
Chiếc thuyền đã vượt qua nửa sông. Trong khi Nhĩ mơ tưởng về việc đội chiếc mũ nan và chinh phục sông như một nhà thám hiểm, tiếng nói xuất hiện. Anh quay lại và nhìn thấy ông cụ giáo Khuyến, người thường xuyên ghé thăm anh. Trong lúc họ nói chuyện, ông hàng xóm bất ngờ nhận ra khuôn mặt đỏ ửng của Nhĩ, đôi mắt lấp lánh và bàn tay níu chặt vào bậu cửa, run rẩy. Anh đang nỗ lực dùng hết sức lực cuối cùng để đứng dậy, vẻ ngoại trời đưa tay ra để ra hiệu cho người bên ngoài.
Ngay lúc đó, chiếc đò hàng ngày chạm mũi vào bờ đất dốc đứng bên này của sông Hồng.
Ngoài nội dung trên, các em có thể khám phá thêm phần Thuyết minh về thể thơ lục bát để chuẩn bị cho bài học này.
Trong chương trình học Ngữ Văn 10, Bài thơ Độc Tiểu Thanh kí thể hiện cảm xúc và suy tư của Nguyễn Du về số phận của những người tài sắc trong xã hội phong kiến. Hãy phân tích bài thơ Đọc Tiểu Thanh kí để làm sáng tỏ nhận định trên.
Cuộc sống ngày xưa của một đứa trẻ cảm động, được thể hiện qua Bài mẫu số 4: Kể lại một truyện cổ tích hoặc một truyện ngắn mà anh chị yêu thích.
Một thời thơ ấu, có một cậu bé dễ thương, thích phiêu lưu và chơi đùa. Một ngày nọ, sau một lần bị mẹ mắng, cậu quyết định rời nhà. Mẹ lo lắng ngồi đợi, nhớ về con mỗi ngày. Thời gian trôi qua, cậu vẫn chưa quay về. Khi mẹ không còn sức chờ đợi, bất lực gục ngã. Cậu bé, đói bụng và lạnh giá, cuối cùng nhận ra tình thương của mẹ.
-'Đúng vậy, mẹ luôn ở bên khi tôi đói, mẹ luôn che chở khi tôi bị bắt nạt. Quay về bên mẹ thôi'.
Cậu bé quyết định trở về nhà. Mọi thứ vẫn giống như xưa, nhưng không còn bóng dáng mẹ. Cậu gọi mẹ với giọng khẩn khoản:
- Mẹ ơi, mẹ đi đâu rồi, con đói quá! - Cậu bé gục xuống, nắm chặt cây xanh trong vườn và khóc lóc.
Kỳ diệu thay, cây xanh đột nhiên rung lên. Những bông hoa nhỏ bắt đầu nở trên cành, trắng như những đám mây. Hoa tàn, quả to lớn xuất hiện, da căng tròn và mịn màng. Cây nghiêng ngả, một quả to rơi xuống trực tiếp vào tay cậu bé.
Cậu bé nhảy lên và cắn một miếng toàn bộ. Quả quá chua!
Quả thứ hai rơi xuống, cậu bé lột vỏ và cắn vào hạt quả. Hạt quả quá cứng. Quả thứ ba rơi xuống. Cậu nhẹ nhàng bóp quanh quả, lớp vỏ mềm dần và một dòng sữa trắng trào ra, ngọt ngào như sữa mẹ.
Cậu bé hôn nhẹ dòng sữa ngọt ngào, hương thơm như sữa mẹ.
Cây rung rinh cành lá, thì thầm:
'Chỉ khi đã thưởng thức trái ba lần, con mới hiểu trái quả ngon. Con lớn khôn mới đánh giá trọn vẹn tình thương của mẹ.'
Cậu bé oà khóc. Mẹ đã rời xa. Cậu nhìn lên tán lá, một mặt xanh bóng, mặt kia đỏ hoe như đôi mắt mẹ khóc đợi chờ con. Cậu ôm chặt thân cây như ôm lấy tấm lòng của mẹ. Thân cây mạnh mẽ, thô ráp như đôi bàn tay mẹ làm lụng. Nước mắt cậu rơi xuống gốc cây, cây ôm cậu như một vòng tay âu yếm vỗ nhẹ.
Cậu chia sẻ với mọi người về câu chuyện đầy ân hận với người mẹ...
Những trái cây thơm ngon từ vườn nhà cậu, đã trở thành nguồn cảm hứng cho mọi người. Họ mang về và trồng khắp nơi, đặt tên cho chúng là Cây Vú Sữa.
Bài mẫu số 5: Kể lại một truyện cổ tích hoặc một truyện ngắn mà anh chị yêu thích
Xưa kia có một đứa bé tên Mã Lương, thông minh lạ thường. Cha mẹ em sớm ra đi, nhưng em có niềm đam mê vẽ. Thiếu tiền mua bút, em sáng tạo bằng cách lấy que vạch trên đất vẽ những chú chim bay cao. Khi cắt cỏ, em nhúng tay vào nước, vẽ những chú cá, con tôm. Về nhà, em trang trí tường với những bức tranh tinh tế của mình.
Mã Lương trải nghiệm hành trình học vẽ với sự nhiệt huyết, và em đã phát triển một cách nhanh chóng. Bức tranh nào của em cũng chẳng khác gì thực tế, nhưng tiếc rằng lại không có cây bút nào để thể hiện tài năng của mình.
Một ngày kia, trong giấc mơ, Mã Lương bất ngờ gặp một ông già tóc bạc phơ với đôi lông râu dài. Ngài ông đưa tặng em một chiếc bút và bí mật chia sẻ:
- Chiếc bút này là thần thánh, sẽ là nguồn động viên lớn cho con đấy.
Mã Lương tràn ngập niềm hạnh phúc và hân hoan reo lên.
- Cây bút này đẹp quá! Xin cảm ơn ông, xin cảm ơn ông!
Mã Lương chưa nói xong, ông già bí ẩn đã biến mất. Khi tỉnh dậy, em phát hiện mình đang nắm giữ chiếc bút thần kỳ đó và cảm thấy thật lạ thường.
Mã Lương sử dụng chiếc bút để vẽ hình con chim, chim phiêu lưu trên bầu trời, vẽ con cá điệu nghệ rơi xuống làn nước. Mã Lương say mê, sau đó, em mang theo cây bút đi vẽ cho những người nghèo trong làng, vẽ mọi điều mà Mã Lương cảm nhận được thiếu sót.
Sự kiện đến tận tương lai và tên địa chủ xuất hiện. Hắn gửi người tới bắt Mã Lương về nhà để vẽ theo ý hắn. Mã Lương có tính cách mạnh mẽ, từ chối vẽ những gì tên độc ác kia yêu cầu. Thất bại trước sức mạnh, hắn nhốt em vào chuồng ngựa. Nhưng vài ngày sau, hắn ngỡ ngàng khi thấy Mã Lương không chết đói và lạnh như ông tưởng. Tức giận, hắn kêu gọi đám tay sai để giết Mã Lương, nhằm chiếm đoạt chiếc bút thần.
Mười tên tớ nhanh chóng xâm nhập vào chuồng ngựa, trong khi đó Mã Lương đã vượt qua bức tường bằng một chiếc thang mà em tự vẽ. Rời xa ngôi nhà của kẻ chủ nhân độc ác, Mã Lương vẽ ngay một con ngựa và nhảy lên lưng ngựa để khám phá thế giới. Không mất nhiều thời gian, tiếng ồn ào phía sau lưng bắt đầu vang lên, Mã Lương biết rằng bọn chúng đã gần, em nhanh chóng nâng cung và bắn vào kẻ chủ ác trước khi cưỡi ngựa bay xa. Sau một khoảng thời gian dừng chân tại một thị trấn nhỏ, hàng ngày, em sáng tạo tranh để kiếm sống, nhưng luôn có ý định vẽ một cách tinh tế. Một ngày, khi em đang vẽ một con chim không có mắt, một giọt mực vô tình rơi xuống, chính vào chỗ mắt của con chim, khiến nó nhanh chóng cất cánh. Sự việc này khiến cả thị trấn và thậm chí là vua phải chú ý, vua bắt buộc Mã Lương vào cung để yêu cầu em vẽ. Nhận ra vua là người tham lam, em từ chối vẽ. Vua bắt em vẽ con rồng, nhưng Mã Lương lại vẽ một con cóc to lớn. Vua đòi em vẽ con phượng, nhưng em lại tạo ra một con gà rụi lông. Quá tức giận, vua nhốt Mã Lương vào tù và cướp đoạt cây bút thần của em. Vua tự mình vẽ một ngọn núi vàng, nhưng khi nhìn lại, không phải là núi vàng mà là những tảng đá khổng lồ. Lão vua tiếp tục vẽ thêm những viên vàng. Một viên vàng không đủ, vua muốn vẽ một viên vàng dài và to, nhưng khi nhìn lại, đó không phải là viên vàng mà là một con mãng xà đang bò đến phía vua. May mắn có người đến giải cứu, nếu không, nó có thể đã cắn chết vua. Nhận thức rằng nếu không có Mã Lương, không có gì có thể thực hiện được, vua đành buộc phải thả Mã Lương ra và hứa sẽ kết hôn công chúa cho em. Mã Lương giả vờ đồng ý. Vua trả lại cây bút thần cho em và bắt em vẽ biển, biển bát ngát mà không có sóng. Vua ngắm nhìn và nói:
- Tại sao biển lại không có cá?
Mã Lương chấm vài đường, biển ngay lập tức xuất hiện với hàng nghìn cá, khiến vua vô cùng hứng thú. Vua yêu cầu Mã Lương vẽ thêm một chiếc thuyền để cùng mọi người đi dạo. Tuy nhiên, thuyền đi quá chậm. Vua đứng trên mũi thuyền và la hét to: 'Cho gió to lên, cho gió to lên!'.
Thuyền nhanh chóng tăng tốc. Vua cùng tất cả quần thần, cùng với hoàng hậu, công chúa và thái tử, lên thuyền để trải nghiệm hành trình ra khơi.
Mã Lương nhấn mạnh thêm vài nét bút. Biển động lên, sóng biển cuồn cuộn. Mã Lương tiếp tục tô thêm những đường sóng nữa, biển nổi lên với sức mạnh lớn. Biển hỗn loạn, Vua không chịu nổi và la hét:
- Đừng để gió thổi nữa. Đừng để gió thổi nữa!
Mã Lương không để ý đến những lời la mắng mà vẫn tiếp tục vẽ những đường cong đầy uy lực. Sóng biển dồn dập vào bờ liên tục.
Vua bị ướt sũng, một tay ôm chặt cột buồm, một tay giơ lên kêu gào: 'Mã Lương, dừng lại!' Mã Lương giả bộ không nghe thấy, tiếp tục công việc vẽ của mình. Cơn gió bão càng thổi mạnh, cuối cùng làm chìm cả thuyền của vua trong đại dương sóng lớn.
Sau khi vua qua đời, huyền thoại về Mã Lương lan tỏa khắp xứ sở. Vẫn chẳng ai biết rằng chàng đã đi về đâu. Người đồn rằng Mã Lương đã quay về nơi làng quê, sống bình yên bên cạnh những người nông dân tốt bụng.
Khám phá chi tiết trong phần Đánh giá về bài thơ Độc Tiểu Thanh kí của Nguyễn Du để nâng cao kiến thức môn Ngữ Văn 10 của bạn.
Ngoài việc hiểu rõ nội dung đã học, hãy chuẩn bị cho bài học sắp tới với phần Viết một văn bản luận ngắn chia sẻ suy nghĩ về lòng khoan dung để củng cố hiểu biết về Ngữ Văn 10.
Nếu bạn đang băn khoăn về cách kể lại một câu chuyện cổ tích theo lời của một nhân vật trong câu chuyện đó để thu hút độc giả, hãy tham khảo một số bài văn mẫu trong bài viết tiếp theo để có ý tưởng hoàn thiện bài văn của bạn.