Đề bài: Kể một câu chuyện về tình yêu thương và quan tâm trong gia đình, trường học hoặc xã hội
3 bài văn mẫu Kể một câu chuyện về tình thương và sự quan tâm đến thiếu nhi trong gia đình, trường học hoặc xã hội
Ví dụ số 1: Kể một câu chuyện về sự quan tâm và chăm sóc thiếu nhi trong gia đình, nhà trường hoặc xã hội
Từ khi bước chân vào trường đến bây giờ, tôi đã gặp nhiều thầy cô. Mỗi người đều ân cần dạy bảo học trò. Nhưng có một người mà tôi luôn ngưỡng mộ và kính trọng, đó là cô giáo Ngọc, người dạy lớp 3 của tôi. Cô luôn gần gũi và có những câu chuyện đáng ngưỡng mộ. Câu chuyện dưới đây là một ví dụ điển hình:
Trong giờ ra chơi, Hải và Hùng giành nhau một quả bóng. Hải không cho Hùng chơi nên Hùng tức giận và đánh Hải. Hai bạn lao vào đánh nhau mặc kệ sự can ngăn của bạn bè.
Chú bảo vệ can thiệp và đưa hai bạn vào phòng hiệu phó.
Sau khi nghe câu chuyện, thầy yêu cầu Hải và Hùng gọi phụ huynh đến để giải quyết vấn đề. Bất ngờ, cô giáo Ngọc nói từ phía sau:
- Thưa thầy, trong hai bạn có một em học sinh là bạn cùng lớp của em. Thầy có thể để em tự xử lý việc này được không ạ?
Thầy hiệu trưởng đồng ý và đưa hai bạn sang phòng khác để giải quyết vấn đề.
Trên đường đi, Hải nghĩ trong lòng: Chắc cô sẽ mắng tôi vì tôi thường xuyên gây chuyện làm lớp bị mất điểm thi đua.
Đang vật vã suy nghĩ, thì cô giáo phát biểu:
- Các em có thể kể lại toàn bộ câu chuyện cho cô nghe được không?
Hùng kể lại tất cả và đợi cô giáo phán xử.
Sau khi nghe câu chuyện, cô tiến gần Hùng và nói:
- Cô là người chịu trách nhiệm lớp của Hả, cô cũng phạm sai sót trong việc này nên cô thành thật xin lỗi em.
Hùng lập lờ:
- Cô ơi, không cần phải xin lỗi em đâu ạ, người gây ra sự cố là Hải ạ!
Cô tươi cười và nói:
- Đúng vậy, Hải mắc lỗi nhưng cô cũng phải chịu phần trách nhiệm vì chưa chỉ dạy Hải không được giật đồ của người khác, dẫn đến vụ đánh nhau hôm nay.
Sau đó cô quay lại phía Hải:
- Hải ơi, cô nghĩ em cũng nhận ra mình đã sai phải không? Em hãy dũng cảm xin lỗi bạn và mong bạn tha thứ cho em.
Hải lúng túng quay đầu nhìn Hùng và nói:
- Mình xin lỗi bạn, lần sau mình sẽ không làm như vậy nữa, mong bạn có thể tha lỗi cho mình.
Cô giáo nói tiếp với Hải:
- Hùng à, bạn đã nhận lỗi và xin lỗi, em có thể tha lỗi cho bạn lần này được không?
Hùng nhìn cô và trả lời:
- Dạ vâng, thưa cô.
Cô mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu hai bạn và nói:
- Hai bạn có thể nhờ cầm tay nhau làm bạn được không?
Cả hai mỉm cười và đồng ý, cầm tay nhau làm bạn.
Cuối cùng, cô giáo khuyên Hải về lớp học bài để cô đưa Hùng qua phòng y tế để rửa vết thương cho bạn. Tan học, cô cũng đưa Hùng về và không quên gửi lời xin lỗi đến phụ huynh của bạn ấy về sự việc sáng nay.
Không biết, nghe xong câu chuyện, mình cảm thấy thế nào nhưng đối với tôi, tôi thực sự rất khâm phục cô và tâm đắc câu nói của cô: 'Hải sai nhưng cô cũng sai khi cô chưa dạy Hải việc không được giật đồ của người khác'. Chính những hành động của cô đã khiến Hải tự nhận thấy mình có lỗi. Cô Ngọc quả là người biết dạy dỗ học sinh.
Bài mẫu số 2: Kể một câu chuyện mà em biết về gia đình, nhà trường hoặc xã hội chăm sóc và bảo vệ thiếu nhi
Trong kỳ nghỉ hè vừa qua, tôi có dịp trở về quê ngoại chơi. Quê ngoại tôi ở vùng Nghệ An xa xôi và hẻo lánh. Ở đó, có nhiều người gặp phải khó khăn, sống trong cảnh nghèo đói. Gia đình bé Na cũng vậy, nhưng tình thương và sự quan tâm của hai bà cháu đã làm tôi cảm phục sâu sắc.
Ngay từ khi mới sinh ra, bé Na đã được gán cho cái tên Na không cha. Bởi mẹ Na đi làm xa, không may bị lừa có thai và người đàn ông đó bỏ đi không chịu nhận con. Vậy nên chị Lan phải về quê sống cùng với bà ngoại già và nuôi bé Na. Sau khi bé Na chào đời, chị Lan lại phải ra Sài Gòn kiếm sống để nuôi con và mẹ già. Na ở nhà với bà ngoại đã ngoài 60 tuổi. Hai bà cháu sống nương tựa vào nhau, cùng nhau vượt qua những ngày khó khăn. Bé Na thừa hưởng nét đẹp từ mẹ, khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu, và luôn biết lễ phép, khiến mọi người trong làng đều mến mộ em.
Một ngày, khi tôi mang ít bánh mới làm sang nhà bà ngoại Na, tôi được biết nhiều hơn về hoàn cảnh của hai bà cháu.
Bước vào căn nhà nhỏ xập xệ, tôi gọi nhỏ:
- Bà Năm ơi, bà Năm có nhà không ạ?
Bước ra từ trong nhà, bà Năm mỉm cười và hỏi:
- Cháu có phải là Hạnh mới về từ thành phố không? Có việc gì cháu ơi?
Tôi vội vàng đáp:
- Dạ, bà ơi, cháu vừa làm xong một mẻ bánh, bà bảo cháu mang sang biếu bà và bé Na ạ.
Bà Năm cảm ơn, nhận đĩa bánh từ tay tôi và mời tôi ngồi lại chơi.
Ngồi cạnh bà Năm, tôi hỏi:
- Bé Na ở đâu rồi bà?
Bà trả lời từ từ:
- Đứa Na năm nay đã lên lớp một, nên nó tới nhà thằng Nam dạy học cho.
Uống ngụm nước chè xanh, bà từ từ kể:
- Thương bé cháu quá. Sinh ra trong hoàn cảnh cơ cực, thiếu thốn tình thương và vật chất. Cha mất, mẹ lao động mệt mỏi, nhưng cơm không đủ ăn. Cuộc sống dựa vào vài sào ruộng. Được mùa làm ruộng, không thì phải đi hái rau má, măng tre kiếm cơm qua ngày. Ban đầu, bà không muốn bé đi học. Nhưng suy nghĩ lại, bà thấy cuộc đời bà và mẹ bé đã đủ khổ rồi, bằng mọi cách bà cũng phải nuôi bé đi học. Kể đến đây, bà như nghẹn ngào.
Tôi cố gắng an ủi bà, sau đó bà tiếp tục kể:
- Nhưng Na bé này lanh lẹn lắm cháu ạ. Thằng Nam bảo Na bé học nhanh lắm, nói gì hiểu đó ngay. Bà chỉ mong Na bé học tốt để đổi đời thôi.
Tôi đáp lại:
- Vâng bà ạ, cháu mới chơi được hai lần với Na bé nhưng em ấy thông minh và nhanh nhẹn lắm bà ạ. Bà cố gắng tạo điều kiện cho em ấy đi học nhé. Rồi em ấy sẽ trở thành một học sinh giỏi đấy ạ.
Bà Năm tươi cười như một niềm hy vọng, tin rằng những điều tôi nói sẽ trở thành sự thật.
Đến bữa cơm trưa, tôi chào bà và rời đi. Trong lòng vừa buồn vừa vui, buồn vì thương gia cảnh của bà nhưng cũng vui thay cho bé Na khi có một người bà luôn yêu thương em.
Qua câu chuyện trên, tôi nhận ra rằng trong cuộc sống có nhiều hoàn cảnh khó khăn, nhưng mọi người vẫn cố gắng vươn lên để tạo điều kiện cho con em được học hành. Bà Năm cũng là một ví dụ, làm đúng với pháp luật và đúng với nhân phẩm của một người làm cha làm mẹ.
Bài mẫu số 3: Kể một câu chuyện mà em biết về gia đình, nhà trường hoặc xã hội chăm sóc và bảo vệ thiếu nhi
Đồn Biên phòng 234 là đơn vị kết nghĩa với trường của chúng tôi. Từ đồn trưởng đến sĩ quan, chiến sĩ đều coi thầy cô giáo và học sinh trường Tiểu học Bảo Lạc như là người thân trong gia đình, luôn dành sự quan tâm và giúp đỡ cho chúng tôi.
Khi bước vào lớp Một, tôi đã thấy vườn trường xanh tươi với hàng nghìn cây gỗ quý. Sau này, tôi mới biết rằng vườn cây và 5 gốc phượng to lớn, bóng mát, nở hoa đỏ rực giữa sân trường là nhờ vào sự chăm sóc của các chiến sĩ Biên phòng 234. Vườn hoa và vườn thuốc nam với nhiều cây quý làm vị thuốc cũng được các bạn sĩ quân y Đồn Biên phòng chăm sóc. Cô Lý, cô Nga, cô Tâm... mỗi tuần đều đến chăm sóc vườn thuốc và kiểm tra sức khỏe cho học sinh.
Câu chuyện của bạn Lợi trong lớp em khi được bác sĩ Nga cứu sống thật cảm động. Lợi đau bụng hai ngày đêm, nhưng bố mẹ vẫn nghĩ là do đau bụng giun. Lợi học giỏi nên vẫn cố gắng đến trường. Buổi sáng hôm ấy, khi Lợi gục xuống trên ghế, bác sĩ Nga từ vườn thuốc chạy vào và phát hiện Lợi bị đau ruột thừa cấp tính, rất nguy kịch. Phải mổ ngay mới cứu sống được! - Cô đã nói với thầy Hiệu trưởng. Chỉ mười phút sau, xe cứu thương của Đồn Biên phòng đã đến mang theo dụng cụ y tế, bông băng và thuốc men. Văn phòng nhà trường trở thành phòng mổ. Cả trường xôn xao. Chiều hôm đó, Lợi mới được đưa về trạm Quân y để điều trị. Chỉ hơn một tuần sau, Lợi đã trở lại lớp học bình thường. Anh ấy vạch áo cho bạn bè xem vết mổ. Lớp em đã mang hoa đến tặng Đồn Biên phòng. Bố mẹ Lợi đã tặng bác sĩ Nga và trạm Quân y hai con rùa núi nhỏ và một củ khoai mài làm quà tặng.
Mỗi khi nhìn thấy các cán bộ, chiến sĩ Đồn Biên phòng đến thăm trường, nhìn thấy các thầy thuốc mặc đồ quân phục đi lại trong vườn thuốc, chúng tôi cảm thấy rất quý mến, yêu thương và gần gũi.
Hạnh phúc nhất là bạn Lợi đã được bác sĩ Nga nhận làm 'con nuôi'.