Lúc ấy, tôi đang đi xe đạp trên đường về nhà sau giờ học. Trời nắng và đói bụng khiến tôi đi chậm lại. Bất ngờ, một chiếc xe máy từ phía sau vụt qua và một vật gì đó rơi xuống trước mặt tôi. Tôi đến gần và nhận ra đó là một chiếc ví tiền. Tôi dừng lại, nhặt lên và quyết định trả lại cho chủ nhân của chiếc xe. Sau đó, tôi nhanh chóng đuổi theo chiếc xe, cẩn thận tránh va chạm với các xe khác trên đường. Rất may, khi tôi đuổi theo một đoạn, chiếc xe máy dừng lại ở đèn đỏ. Tôi tiến lại gần và hỏi người lái xe: 'Xin lỗi, anh có phải là chủ của chiếc ví này không ạ?' Người đó ngạc nhiên và xác nhận đúng là ví của mình. Tôi cảm thấy vui vẻ khi có thể giúp đỡ người khác và nhận thấy sự vui mừng trên khuôn mặt của người đó. Nếu không đuổi theo được, tôi có thể sẽ gửi ví đó tại cơ quan cảnh sát giao thông.
I. Bắt đầu câu chuyện:
II. Nội dung chính:
- Sự kiện xảy ra ở đâu và khi nào? Ví dụ: 'Một ngày trên đường về nhà từ trường'.
- Câu chuyện bao gồm những ai? Ví dụ: Tôi, bạn bè, người làm rơi đồ, người gặp nạn,...
- Kể chi tiết các sự kiện diễn ra trong câu chuyện theo thứ tự.
III. Kết thúc câu chuyện:
Nhóm bạn của tôi gồm 4 người, sinh sống tại cùng một khu phố. Chúng tôi thường xuyên đi học cùng nhau và quyết định tự giúp đỡ làm sạch khu phố bằng cách nhặt rác. Hành động này không chỉ giúp làm đẹp khu phố mà còn góp phần bảo vệ môi trường. Sự ủng hộ từ gia đình và cả cộng đồng khiến chúng tôi cảm thấy vui mừng và động viên. Thậm chí, cô giáo cũng biểu dương và khuyến khích chúng tôi tiếp tục hành động tích cực này.
Chúng tôi yêu quý khu phố của mình và sẽ luôn nỗ lực duy trì hoạt động nhặt rác để giữ cho nơi này luôn sạch đẹp.
Một ngày chủ nhật, tôi đi ra nhà sách trên đường Cầu Giấy để mua sách. Trên đường đi, tôi đã giúp một bà cụ qua đường.
Việc di chuyển trên đường ở Hà Nội rất phức tạp và nguy hiểm, đặc biệt là khi đi bộ qua đường. Một cảnh tượng tôi gặp trên đường đã khiến tôi quyết định giúp đỡ một cụ già sang đường. Dù chỉ là một việc nhỏ nhưng tôi cảm thấy vui khi có cơ hội giúp đỡ người khác.
Dù chỉ là những việc nhỏ nhưng tôi luôn cảm thấy vui khi có thể giúp đỡ mọi người. Tôi mong rằng những người khác cũng sẽ tích cực tham gia vào những hành động thiện nguyện như vậy.
Trên đường đi học về một ngày trưa, tôi phát hiện một chiếc túi xách nhỏ bị bỏ quên giữa đường. Tôi nhặt lên và suy nghĩ về chủ nhân của nó.
Sau một thời gian không thấy ai tìm kiếm, tôi bắt đầu tự hỏi về người đã đánh rơi nó. Tôi tưởng tượng ra nhiều khả năng và hy vọng rằng chiếc túi sẽ tìm được chủ nhân của mình.
Không! Không nên cố ý giữ lại của cải của người khác! Đúng là phải trả lại!
Người sở hữu chiếc túi này sẽ rất vui mừng khi tìm lại được nó. Nhưng làm sao biết ai là chủ nhân và trả lại cho ai? Tốt nhất là mang đến đồn công an.
Giữa buổi trưa, trụ sở công an phường trống vắng, chỉ có một chú cảnh sát đang trực. Thấy em đứng ngần ấy, chú đến gần và hỏi:
– Có chuyện gì vậy em?
– Dạ thưa chú, em nhặt được cái túi này. Em đem đến đây và mong chú giúp em trả lại cho người mất ạ!
Nhận lấy chiếc túi từ tay em, chú cảnh sát vui vẻ nắm lấy và khen:
– Em ngoan quá, không nên tham lam! Chú sẽ kiểm tra xem trong túi có gì và lập biên bản đúng chính xác.
Chú sau đó rút ra một bọc giấy tờ chứng minh nhà, chứng minh xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt.
Chú ghi kỹ từng chi tiết vào biên bản rồi yêu cầu em viết tên và địa chỉ dưới cùng.
Ba mẹ em rất vui sướng vì em đã làm việc tốt. Lời khen ngợi từ mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại điều đó, bây giờ em vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Có một lần tôi đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ trực nhật của mình, nhưng lại không chỉ không bị chỉ trích mà còn được khen ngợi. Các bạn có lẽ sẽ thắc mắc “tại sao vậy?”, phải không? Tôi sẽ kể cho các bạn nghe.
Ngày ấy, thứ năm, trời mưa to. Tôi cảm thấy rất không may vì lại phải đến trực nhật vào ngày mưa như thế. Tôi mặc áo mưa, xắn quần cao lên đến gần đầu gối, bước trên con đường lầy lội đầy bùn đất, ổ gà, và sững sờ. Đột nhiên, tôi thấy từ xa có một bà cụ gầy yếu đang bước đi giữa trời mưa, chống chiếc gậy nhỏ dò dẫm từng bước. Tôi vội vàng đến gần và lịch sự hỏi:
– Thưa bà, bà có việc gì mà lại đi giữa trời mưa như vậy ạ?
Bà cụ nhìn tôi, mỉm cười mặn nồng:
– Ôi, con gái của bà ở làng bên bị ốm. Bà lo lắng nên sang xem sao.
Đúng như lời dạy của mẹ, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt
Tôi ngần ngại nhìn về phía con đường trước mắt. Từ đây tới làng bên gần hai cây số, liệu bà cụ có thể đi tới đó không? Ngần ngại một lúc, tôi nói với bà:
– Bà ơi, con đường từ đây tới làng bên rất xa. Tại sao không để cháu giúp bà đi qua nhỉ? Cháu sẽ vịn vào tay bà, và dẫn bà đi sang làng bên!
Bà cụ rất vui vẻ:
– Bà cũng đang lo lắng, con đường quá trơn trượt, nếu bà ngã rồi thì khổ lắm. Thật may mắn là có cháu giúp bà.
Vậy là hai bà cháu tôi, bà cụ vịn vào tay cháu, cháu dẫn bà cùng nhau đi. Trời dần sáng, và một số anh chị học sinh cũng đang trên đường tới trường. Có một số anh chị học sinh không vô lễ, đi lấn đường của bà cháu tôi.
Trời mỗi lúc mưa to hơn, gió mỗi lúc thổi mạnh hơn. Thấy bà cụ co ro, răng rên lập bập, tôi biết là bà đang lạnh. Bà lầm bầm: “Thời tiết này chỉ làm người ta thêm khổ”. Tôi vội dừng lại, cởi áo khoác của mình ra và choàng lên người bà cụ. Bà tấm tắc khen:
– Cháu thật hiếu thảo, hiếu hạnh.
Dần dần, hai bà cháu cũng đến được làng bên. Bà cảm ơn tôi mãi. Chờ bà vào làng xong, mặc trời mưa, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới lớp. Muộn gần nửa tiếng. May mắn, bạn Hà cùng bàn đã trực nhật giúp tôi, Cô giáo phê bình:
– Hôm nay bạn Dương không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ trực nhật của mình mà còn đi học muộn.
Tôi lập tức đứng dậy, xin phép cô kể lại nguyên nhân đi học muộn để cô và các bạn nghe. Cô giáo và cả lớp hiểu ra mọi chuyện cô không phê bình tôi nữa mà còn biểu dương:
– Bạn Dương mặc dù đi học muộn nhưng đã làm được một việc tốt, thật đáng khen. Cô sẽ đề nghị nhà trường khen thưởng. Thôi, chúng ta tiếp tục bài học.
Tuy hơi mệt nhưng tôi cảm thấy rất vui vì đã làm được một việc tốt. Đúng như mẹ tôi dạy, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt.