Kể về một kỷ niệm khó quên về tình bạn - Mẫu 1
Một mùa hè đã trôi qua, mang theo trong lòng tôi những cảm xúc sâu sắc và kỷ niệm đáng nhớ với người bạn thân thiết. Kỷ niệm này là một phần của hành trình chung của chúng tôi, đầy ắp những cảm xúc chân thành và sâu lắng.
Khoảng ba năm trước, khi tôi còn là học sinh lớp 2 với tính cách nghịch ngợm, tôi đã gây ra một sự việc khó quên. Một ngày hè oi ả, tôi đến nhà bạn Tuấn và rủ anh cùng đi bơi tại hồ bơi gần nhà. Chúng tôi khởi động nhẹ rồi nhảy xuống nước, nhưng sự nghịch ngợm của tôi khiến mọi chuyện đi xa hơn dự định. Tôi đề xuất chơi trò thi lặn lâu, và trong lúc Tuấn đang nín thở, tôi đã bất ngờ trèo lên lưng anh và đẩy anh xuống nước. Khi thấy Tuấn nổi lên với vẻ mặt lo lắng và khó thở, tôi lập tức nhận ra lỗi lầm của mình và hoảng hốt vỗ về anh, liên tục xin lỗi. May mắn thay, Tuấn nhanh chóng hồi phục và không trách móc tôi, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở tôi không lặp lại sai lầm đó. Sự tha thứ của anh đã khiến tôi cảm động sâu sắc.
Từ sự kiện đó, tình bạn của tôi và Tuấn ngày càng trở nên gắn bó hơn. Tôi đã học được bài học quý giá về trách nhiệm và sự quan tâm đến người khác. Dù mỗi lần nghĩ về kỷ niệm đó, tôi vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng nó luôn là một bài học giá trị, nhắc nhở tôi không lặp lại sai lầm.
Kể về một kỷ niệm không thể quên về tình bạn - Mẫu 2
'Thời gian trôi đi, chỉ để lại những ký ức...' Khi nhìn lại quãng thời gian học trò, tôi không thể không nhớ đến những kỷ niệm đáng giá với Lan, những khoảnh khắc đã tạo nên một tình bạn bền chặt suốt hơn mười năm qua.
Lan và tôi đã gắn bó từ những năm đầu đời, như hai chị em ruột. Chúng tôi chia sẻ mọi thứ với nhau, từ niềm vui đến nỗi buồn. Mỗi ngày, dù trời mưa hay nắng, Lan đều đến đón tôi để cùng nhau đến lớp. Nhưng có một ngày, tôi đợi mãi mà không thấy Lan đến. Tôi cảm thấy bối rối và nghĩ thầm: 'Hôm nay không đợi nữa, tôi sẽ đi học một mình.' Vội vàng rời khỏi nhà, tôi bị mưa tạt, đường trơn làm tôi ngã và bẩn hết quần áo. Đến lớp, tôi bị bạn bè trêu chọc vì trông như 'con áo ộp'. Tôi cảm thấy tức giận và thất vọng, và dường như Lan không còn là bạn thân của tôi nữa.
Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi chỗ ngồi đã đầy, chỉ còn ghế của Lan trống. Một lúc sau, cô giáo bước vào và thông báo: 'Hôm nay Lan bị ốm, xin phép nghỉ học.' Nghe vậy, tôi cảm thấy ân hận và đau xót vì đã nóng giận. Cô ấy trông thật đáng thương và tôi tự trách bản thân. Suốt giờ học, tôi không thể tập trung vào bài, chỉ mong cho thời gian trôi nhanh để đi thăm Lan. Cuối cùng, giờ học kết thúc, tôi đến nhà Lan và thấy cô ấy nằm trên giường, sắc mặt xanh xao. Tôi tới bên cô ấy và nói: 'Xin lỗi, Lan.' Lan, trong lúc khóc, nói: 'Tôi cũng xin lỗi vì không báo trước cho bạn về việc tôi bị ốm.' Từ đó, tình bạn của chúng tôi lại trở nên gắn bó hơn bao giờ hết, đầy ắp tình yêu thương và quý trọng.
Kể về một kỷ niệm khó quên với tình bạn - Mẫu số 3
Thái Hà đã trở thành người bạn thân thiết nhất của tôi trong suốt năm năm qua. Ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau là một kỷ niệm không thể nào quên.
Ngày hôm đó, là buổi khai giảng đầu tiên của lớp 1, tôi cùng mẹ đến trường với trái tim đầy lo lắng và hồi hộp. Khi mẹ tôi rời đi, tôi ngồi một mình trên chiếc ghế đá, không dám bắt chuyện với các bạn mới. Bất ngờ, một cô bé với gương mặt tròn và dễ thương tự tin đến bên tôi và bắt đầu trò chuyện. Đó chính là Thái Hà. Nhận thấy tôi có vẻ bối rối, Hà ngồi xuống bên cạnh và tự giới thiệu. Khi biết cô ấy cùng tuổi và học cùng lớp, tôi cảm thấy yên tâm hơn. Chỉ trong chốc lát, chúng tôi đã bắt đầu cuộc trò chuyện vui vẻ. Hà dẫn tôi tham quan trường, chỉ cho tôi các cơ sở như nhà vệ sinh, thư viện, sân bóng và căn-tin. Tôi mới biết mẹ Hà là giáo viên ở trường nên cô ấy rất quen thuộc với nơi này. Nhờ có Hà, tôi cảm thấy thoải mái hơn và nhanh chóng hòa nhập với bạn bè và môi trường học tập.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể quên nụ cười rạng rỡ và ánh mắt sáng của Thái Hà trong ngày hôm đó. Suốt năm năm qua, cô ấy luôn bên tôi, chúng tôi đã cùng học tập và chia sẻ nhiều khoảnh khắc vui vẻ. Dù có thêm nhiều bạn mới, nhưng không ai có thể thay thế Thái Hà trong trái tim tôi.
Kể về một kỷ niệm không thể quên với tình bạn - Mẫu số 4
Những ký ức thời học trò luôn gắn liền với những khoảnh khắc đáng nhớ và thú vị. Trong chuỗi ký ức đó, một sự kiện đặc biệt không thể quên là cuộc phiêu lưu trong mưa vào một ngày mưa năm ngoái, khi tôi và người bạn thân Minh Quân cùng trải nghiệm.
Ngày hôm đó, vì trời đổ mưa bất ngờ, tiết thể dục của lớp tôi bị hủy. Tôi và Quân quyết định đạp xe về nhà cùng nhau. Tuy nhiên, Quân lại quên mang theo áo mưa, và điều này đã dẫn đến một cuộc phiêu lưu thú vị. Chúng tôi quyết định tận hưởng cơn mưa bằng cách tắm mưa.
Chúng tôi tháo giày dép và để chúng trong giỏ xe, rồi bắt đầu hành trình về nhà. Thay vì đi con đường ngắn nhất như thường lệ, chúng tôi chọn một con đường vòng vèo hơn, qua một đoạn đường vắng với một con suối nhỏ. Tại đây, chúng tôi dừng lại, chạy xuống nước và thỏa thích vui đùa dưới mưa như hai đứa trẻ. Mọi thứ trở nên vui tươi hơn, khi chúng tôi cảm thấy mình trở về tuổi thơ, nơi mà việc tắm mưa không cần phải lo lắng. Chúng tôi cười đùa không ngừng, quên hết mọi lo âu. Chỉ khi mưa tạnh dần, chúng tôi mới rời khỏi và tiếp tục hành trình về nhà.
Dù kết thúc của cuộc phiêu lưu mưa đó là chúng tôi phải nghỉ học hai ngày vì sốt nhẹ và bị mẹ mắng, nhưng đó vẫn là một kỷ niệm không thể nào quên trong tình bạn của chúng tôi.
Kể về một kỷ niệm không thể quên về tình bạn - Mẫu số 5
Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc hành trình của tôi và người bạn đồng hành thân thiết xảy ra vào một buổi chiều hè rực rỡ hai năm trước.
Hôm đó, khi trời bắt đầu trở nên mát mẻ, tôi và Khải quyết định ra sông để tận hưởng ánh sáng mặt trời. Dưới bóng cây khế và cây dừa, dòng nước trong sông trở nên vô cùng hấp dẫn và dễ chịu. Những lo lắng dường như tan biến, và chúng tôi ngay lập tức nhảy xuống nước. Trong khi đang vui vẻ bơi lội, tôi bỗng cảm thấy cơ bắp chân mình bị cứng lại. Chỉ trong chớp mắt, tôi nhận ra mình bị chuột rút. Tình huống trở nên căng thẳng khi tôi không còn giữ được thăng bằng và hai tay tôi liên tục vẫy vùng.
Rất may mắn, Khải đang ở gần và nhanh chóng phát hiện tình huống khẩn cấp. Dù tôi lớn tuổi hơn Khải, nhưng quá trình cứu giúp không hề đơn giản. Không có người lớn nào xung quanh vì mọi người đều ở trong nhà vào buổi trưa nắng. Dù vậy, Khải không từ bỏ và kiên trì kéo tôi từ từ lên bờ. Sau gần hai mươi phút, chúng tôi cuối cùng cũng đặt chân lên bờ an toàn. Khuôn mặt Khải đỏ ửng vì mệt mỏi, anh thở hổn hển nhưng vẫn không quên xoa chân tôi để giúp tôi khỏi cơn chuột rút. Nhờ sự dũng cảm và quan tâm của Khải, tôi đã vượt qua tình huống nguy hiểm đó một cách an toàn.
Từ đó, tình bạn giữa tôi và Khải càng trở nên gắn bó hơn. Khải không chỉ là người bạn đồng hành mà còn là một người anh trai đáng tin cậy trong cuộc sống của tôi.