Đề bài: Kể về đau thương chú gà chọi bị bỏ rơi - Truyện ngắn ngôi kể thứ nhất
Bài làm:
Dưới ánh nắng chói chang của chiều hôm nay, tôi nằm lặng dưới bụi chuối, tâm trạng bồi hồi khi ngắm nhìn những đám mây trắng bay bổng trên bầu trời. Những ký ức vàng son hiện về, làm lòng tôi bùng cháy, nhưng chú gà chọi bị bỏ rơi này lại mang theo nỗi buồn thấu đẫm...
Tôi ra đời trong gia tộc gà chọi nổi tiếng. Câu chuyện của các ông cụ gà già kể, ông nội và ông ngoại tôi là những võ sĩ gà có tiếng, đánh hàng trăm trận chỉ thua vài trận. Chủ nhân tự hào nuôi giữ giống gà mạnh mẽ. Bước vào thế hệ của bố tôi, một võ sĩ gà hùng mạnh, tôi được chọn làm một trong những chú gà chiến đấu, sẵn sàng tham gia các trận đấu trong xới khi làng tổ chức hội. Tên của tôi là Tôn Ngộ Không, do cậu chủ tôn kính lối đánh của tôi, mạnh mẽ, linh hoạt như chú khỉ có bảy hai phép biến hóa. Kỷ niệm về những trận đấu hùng tráng, vinh quang của tôi được kể đi kể lại, cái tên Tôn Ngộ Không nổi danh khắp nơi trong tỉnh. Mọi người đều nghe về tôi và ngợi khen không ngừng.
Nhưng bây giờ, tôi lại trở thành chú gà chọi bị bỏ rơi, số phận đưa đẩy tôi vào cuộc sống lê thê ở sân nhỏ này. Cùng với những chú trống choai vang tiếng, và những chị gà mái nói xấu đủ chuyện, nhìn chúng tôi với ánh mắt trách móc: 'Gớm, nó đấu đá lắm, giờ thì như thế đây...'. Tất cả bởi vì một trận đấu với đấu sĩ gà có tên Ô Điên từ Hà Nội. Anh ta mạnh mẽ và kỳ cựu, tôi đã chủ quan, coi thường đối thủ, và kết quả là tôi bị đánh tan tác, chân tôi thương nặng, vẫn còn đau đớn đến ngày nay. Cậu chủ đưa tôi xuống sân gà vịt, thở dài và nói: 'Thật đáng tiếc cho mày, Tôn Ngộ Không'. Từ đó, tôi không còn được chăm sóc như trước, trở thành một chú gà thường, sống cùng bọn gà khác, may mắn không bị đem đi làm thịt, có lẽ vì chủ nhân còn giữ chút lòng thương.
Nhưng tôi buồn bã, ngày qua ngày, nhận ra rằng không bao giờ tôi có thể trở lại đấu trường, tôi chìm đắm trong nỗi buồn vô tận về thân phận của mình. Nhớ bàn tay cậu chủ chải lông, bóp thuốc để làn da tôi mướt mát, nhớ lời động viên nhỏ nhẹ trước mỗi trận đấu. Tiếng hò la vang khi tôi xông vào đối thủ, những lời khen ngợi khi tôi thể hiện thế võ xuất sắc, những kỷ niệm đó vẫn vang vọng. Tôi nghĩ đến một đoạn thơ cậu chủ từng đọc, về một con hổ bị nhốt trong cũi sắt: 'Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt, nằm dài trông ngày tháng dần qua'. Tâm sự của tôi giờ đây không khác gì thế cả. Buồn thay...
Bất ngờ, trời rơi cơn mưa to, tôi lao vụt từ vườn về chuồng gà, bị ướt đẫm và lạnh buốt. Chợt nhìn thấy con trống gà tên Choắt, đang chật vật giữa cơn gió mạnh. Vì nó từ trước là một chú gà yếu đuối, không thể chống đỡ gió mưa, nó ngã rạp xuống đất. Tôi đẩy nó vào góc cây tránh mưa, đứng bên ngoài gió làm chắn. Nó ấp úng rồi cảm ơn: 'Em... em cám ơn anh ạ!'. Tôi nói: 'Không có gì, chú mày ốm yếu quá, nên nếu thấy trời mưa, nên về nhà sớm đi, chẳng may gió mạnh thổi xuống ao là phiền đấy'. 'Dạ, vâng, em hiểu rồi. Mà em ốm lắm, phải đi kiếm ăn xa. Ở gần này, bọn trống choai nó cấm em kiếm ăn'. Đúng là chú thật đáng thương, Choắt ạ. Tôi nghĩ mình khổ quá, nhưng chú còn khổ hơn. Thôi, để tôi nói với bọn choai, không bắt nạt chú nữa... Trong chiều mưa gió đó, đứng cùng nhau làm cho ấm áp, dường như chúng tôi nhanh chóng thân thiết. Choắt cứ cảm ơn tôi, thậm chí nói thẳng: 'Anh ạ, em biết mình thua thiệt, nhưng em sẽ cố gắng sống tốt. Chứ cứ than vãn mãi thì chẳng giúp được gì'. Không nghĩ rằng lời của Choắt khiến tôi suy nghĩ. Tôi chìm đắm trong quá khứ, làm sao phải hối tiếc như vậy, khiến cho cuộc sống trôi qua không ý nghĩa. Thực sự là không đáng. Cậu gà nhỏ như Choắt mà vẫn lạc quan như vậy. Mình vẫn còn sức khỏe, mà sao lại buồn bã, tuyệt vọng đến thế. Nghĩ như vậy, tôi nói với Choắt: 'Chú mày làm anh tỉnh táo đấy. Anh sẽ cố gắng lên, sống tích cực, chứ không than vãn nữa'. Nghe tôi nói vậy, Choắt không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu, thể hiện sự ủng hộ, mặc dù cậu ấy còn rét run lên bần bật. Và lần đầu tiên kể từ ngày bị bỏ rơi, tôi bật cười sảng khoái giữa tiếng mưa.
Và đó là câu chuyện của tôi, một chú gà chọi bị bỏ rơi với biết bao tâm sự. Tôi đã buồn bã qua nhiều ngày tháng. Nhưng từ ngày ấy, tôi đã hiểu rõ rằng: cuộc sống không thể mãi dựa dẫm vào hào quang của quá khứ, mà phải không ngừng vươn lên, chỉ có như vậy, chúng ta mới vượt qua khó khăn và tìm thấy ý nghĩa thực sự trong cuộc sống.
Không chỉ giới hạn ở bài viết văn mẫu Dựa theo lời tâm sự, viết truyện ngắn theo ngôi kể thứ nhất kể về số phận và nỗi niềm của chú gà chọi bị bỏ rơi, các bạn học sinh và thầy cô còn có thể tham khảo nhiều bài làm văn mẫu hay khác như Kể về chuyến đi thú vị của em và gia đình, Kể về một sự kiện quan trọng trong đời mình, Kể về một bí mật lớn mà em giữ cho bản thân, hoặc nhiều bài văn tự sự khác. Điều này chắc chắn sẽ giúp các bạn có thêm kiến thức và kinh nghiệm để viết văn tự sự một cách dễ dàng và đạt kết quả cao nhất.