Kể về một hành động bảo vệ công trình công cộng - Mẫu 1
Trong giờ học, cô giáo đã nhấn mạnh sự quan trọng của việc bảo vệ các công trình công cộng. Ngày hôm qua, tôi cùng hai người bạn đã trải qua một tình huống thực tế phù hợp với những gì cô đã dạy.
Chúng tôi đã chọn buổi chiều để thư giãn tại công viên. Sau khi vui chơi, khi cảm thấy mệt mỏi, chúng tôi nghỉ ngơi dưới bóng cây bàng, trên những chiếc bàn ghế đá. Trong khi trò chuyện, chúng tôi nhận thấy bàn và ghế đá bị vẽ bậy bằng bút dạ và bút xóa. Điều này làm chúng tôi lo lắng và quyết định hành động.
Chúng tôi đã quyết định về nhà lấy cồn và vải cũ, rồi trở lại công viên để làm sạch. Chúng tôi đã sử dụng vải thấm cồn một cách cẩn thận để xóa các dấu vết viết và vẽ trên bàn ghế. Những hình vẽ cũ khiến công việc trở nên khó khăn hơn, nhưng sau khoảng ba mươi phút, chúng tôi đã khôi phục được vẻ đẹp ban đầu cho bộ bàn ghế dưới bóng cây.
Dù công việc của chúng tôi có vẻ nhỏ nhặt, tôi cảm thấy vui vì đã góp phần bảo vệ và duy trì sự sạch sẽ của các công trình công cộng.
Kể về một hành động thể hiện ý thức bảo vệ công trình công cộng - Mẫu 2
Trái đất không chỉ thuộc về một cá nhân mà là của tất cả chúng ta. Sống trong cộng đồng yêu cầu mỗi người phải thể hiện sự văn minh và lịch sự. Câu chuyện cuối tuần qua đã làm tôi nhận thức rõ trách nhiệm cá nhân trong việc bảo vệ môi trường công cộng và giáo dục nếp sống văn minh.
Vào Chủ nhật, nhóm chúng tôi đã tổ chức một buổi dã ngoại tại công viên. Chúng tôi tận hưởng không gian xanh, trải thảm và chuẩn bị đồ ăn, nước uống. Khi ánh nắng xuyên qua tán lá, chúng tôi thư giãn, ăn uống và vui đùa cùng nhau, tạo nên một trải nghiệm thú vị.
Tại sự kiện này, một tình huống đặc biệt đã xảy ra. Một em bé bán vé số và kẹo cao su bất ngờ xuất hiện, và một số thành viên trong nhóm đã có phản ứng châm chọc và cười nhạo trước vẻ ngoài của em. Tôi lặng lẽ quan sát cô bé và cảm thấy thất vọng và tức giận trước thái độ của những người xung quanh.
Bất ngờ, một cô bé khoảng năm tuổi đã lên tiếng và thay đổi hoàn toàn tình hình. Cô bé nhìn thấy cảnh tượng và hỏi mẹ: 'Mẹ ơi, chị ấy đáng thương quá. Con có thể dùng tiền tiết kiệm của con để mua kẹo cho chị ấy không?' Sự đồng cảm và lòng nhân ái của cô bé khiến nhóm chúng tôi nhận ra giá trị của sự chia sẻ và giúp đỡ.
Cô bé nhanh chóng đến bên em bán vé số và kẹo, đưa cho em một số tiền tiết kiệm. Em bé bán hàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, sau đó lập tức cúi xuống nhặt rác và dọn dẹp khu vực xung quanh. Một bác lao công khen ngợi hành động tích cực và ngoan ngoãn của cô bé.
Chúng tôi bắt đầu cảm thấy hổ thẹn khi nhìn đống rác từ những chiếc bánh kẹo và những lần trước đó vô tình xả rác. Câu chuyện của cô bé 5 tuổi đã đánh thức ý thức của chúng tôi về nếp sống văn minh trong không gian công cộng. Chúng tôi trở về nhà với nhiều cảm xúc và bài học quý giá.
Cuối cùng, câu chuyện này không chỉ là một buổi dã ngoại đơn thuần mà còn là minh chứng cho sự văn minh trong cuộc sống hàng ngày. Đối với mọi người, tôn trọng lẫn nhau và đối xử như những người thân trong cộng đồng là nền tảng xây dựng một môi trường sống lịch sự và đầy ý nghĩa.
Kể về một hành động thể hiện ý thức bảo vệ công trình công cộng - Mẫu 3
Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể quên câu chuyện sâu sắc từ buổi chiều hôm đó. Đó là một câu chuyện đã để lại ấn tượng mạnh mẽ về ý thức gìn giữ vệ sinh công cộng, qua hành động của một cậu bé bán kem.
Một chiều chủ nhật, khi tôi đang dạo chơi quanh công viên Văn Lang, tận hưởng không khí thoải mái và hạnh phúc đơn giản. Tiếng rao của một cậu bé bán kem vang lên, khiến tôi phải quay lại nhìn:
- Có ai muốn mua kem không?
Tôi thấy cậu bé nhỏ nhắn ấy. Với vóc dáng nhỏ bé và bộ quần áo rách rưới, cậu trông thật đáng thương.
Lúc đó, một nhóm trẻ con nhanh chóng tụ tập để mua kem. Chúng không chỉ thưởng thức kem mà còn vui vẻ cười đùa, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc như đàn chim non. Tuy nhiên, sau khi ăn xong, chúng lại vô tư vứt que kem xuống đường.
Cậu bé bán kem đã lên tiếng nhắc nhở:
- Các em đừng vứt que kem ra đường nhé! Hãy nhặt lại và bỏ vào thùng rác, không thì công nhân vệ sinh sẽ phải nhắc nhở đấy.
Thế nhưng, thay vì nghe theo, nhóm trẻ đã phản ứng:
- Anh cứ lo bán kem đi, đừng có dạy đời chúng tôi!
Cậu bé bán kem không nói gì, chỉ lặng lẽ nhặt những que kem và bỏ vào thùng rác. Nhìn thấy hành động này, nhóm trẻ cảm thấy xấu hổ, cúi đầu và lặng lẽ xin lỗi trước khi rời đi.
Chứng kiến cảnh tượng này, tôi không khỏi cảm phục sự nhạy bén và tinh thần trách nhiệm của cậu bé bán kem. Dù công việc của cậu có vẻ nhỏ bé, nhưng đó là một đóng góp lớn cho việc gìn giữ vẻ đẹp của thành phố. Câu chuyện này chứng minh rằng những hành động nhỏ cũng có thể tạo ra sự khác biệt lớn trong môi trường xung quanh chúng ta.
Kể về một hành động thể hiện ý thức bảo vệ công trình công cộng - Mẫu 4
Vào buổi sáng giờ cao điểm trên phố, dòng người như chảy cuồn cuộn. Xe đạp nối đuôi nhau mà không có dấu hiệu chen lấn. Tiếng còi xe máy và âm thanh từ bánh xe tạo nên một không khí sôi động. Một số đoạn đường bắt đầu tắc nghẽn, một chiếc taxi lao vút qua để đón khách. Người phụ xe đứng bên cửa, vỗ tay vào thân xe hy vọng xin đường. Dòng người phải phân ra hai bên để tránh.
Một thanh niên đạp xe chở hai két bia, giơ tay để rẽ trái. Đột nhiên, một tiếng 'bình' vang lên khi một cậu học sinh va chạm mạnh vào bánh sau của xe, làm chiếc xe lật nhào. Tiếng 'xoảng... xoảng...' khi các két bia rơi xuống đường, bia tràn ra và mảnh chai vỡ văng khắp mặt đường. Hai người bị va chạm cố gắng giữ thăng bằng rồi dắt xe lên vỉa hè. Dòng người tiếp tục di chuyển mà không để ý đến mảnh chai giữa đường, chỉ né tránh để không đạp phải.
- Ôi, làm sao mà vẫn di chuyển được qua đây!
Một bà cụ bán nước ở lề đường thốt lên như vậy. Bà nhìn chằm chằm vào đống mảnh chai trên đường với vẻ lo lắng. Dòng người và xe cộ vẫn tiếp tục lưu thông. Tuy nhiên, khi đến gần khu vực đó, mọi người đều nhanh chóng né sang bên kia đường.
Tuy nhiên, không có ai dừng lại. Sau một thời gian, tôi thấy bà cụ rời khỏi vỉa hè. Bà cầm chổi trong tay này, tay kia cầm cái mủng nhỏ. Bà đã già và lưng hơi còng. Bà cúi xuống và từ từ tiến tới đống mảnh chai. Bà ngồi xuống, dùng chổi quét mảnh vỡ vào mủng. Một số người đi qua nhìn bà một cách chăm chú. Ở bên kia đường, có tiếng gọi:
- Thằng Nhiên ơi, ra giúp bà nhanh lên! Không thì xe sẽ đụng phải bà đấy.
Một cậu bé khoảng mười tuổi chạy ra từ trong nhà. Cậu bé giúp bà cụ đứng dậy và dìu bà lên vỉa hè. Sau đó, cậu quay lại, cầm mủng, chạy xuống cuối phố và đổ mảnh chai vào thùng rác công cộng.
Tôi đã quan sát toàn bộ sự việc từ bậc thềm nhà mình. Đột nhiên, một câu hỏi hiện lên trong đầu tôi:
- Tại sao mình không nhanh chóng ra giúp bà cụ với công việc này nhỉ?
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ với chính mình.